GIA HỮU ĐẠI GIÁ LANG

Ngải Thanh gần đây phát hiện heo cái nhà mình ngày càng mập, bụng to không thể tin được, chẳng lẽ sinh bệnh?

Càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ, Ngải Thanh vội vàng chạy đến nhà Vương tẩu, nói rõ___tình huống của heo cái, trong ngữ khí là lo lắng rõ ràng.

Nào biết Vương tẩu sau khi nghe xong, lại cười lớn, khiến Ngải Thanh cảm thấy nghi hoặc.

"Muội tử a, ta nói ngươi sao không nghĩ tới chỗ tốt a, cứ lo linh tinh." Vương tẩu là thật sự cảm thấy Ngải Thanh thú vị, dáng vẻ chạy đến đầy mặt âu lo, vốn tưởng là đã xảy ra chuyện lớn, kết quả lại là nói heo cái nhà mình lớn bụng, "Không sao, heo nhà ngươi có phải còn ngậm cỏ làm ổ heo không?"

"Đúng vậy."

"Hì, vậy thì đừng lo, hẳn là có bầu."

"Hả? Tẩu là nói có heo bảo bảo?" Tròn xoe mắt, Ngải Thanh vẻ mặt khó mà tin, không, là kinh hỉ dị thường.

"Đúng vậy, có điều theo ngươi nói, sợ là mấy ngày nữa sẽ sinh."

Ngải Thanh còn chìm đắm trong hoan hỉ heo cái có bầu, vừa nghe Vương tẩu nói tiếp lại lập tức hoảng, "Tẩu tử, ta không biết đỡ đẻ, làm sao đây?"

"Không sao, heo cái tự mình ban đêm sẽ sinh, mấy ngày này ngươi cẩn thận xem trước, đến lúc đó đến tìm tẩu, tẩu dạy người vài việc nên chú ý." Nhà Vương tẩu cũng nuôi qua không ít heo, đối với việc heo nuôi lợn con bằng sữa mẹ rất là quen thuộc.

Trần Lương vừa vào cửa nhà liền không thấy Ngải Thanh, nghĩ hẳn là ở hậu viện, liền dẹp nông cụ xong đi đến hậu viện.

Ngải Thanh quả thật ở đó, có điều lại chuyên chú nhìn trong chuồng heo, trên mặt còn mang theo nụ cười ngốc.

"Đang nhìn gì?"

Tiếng của Trần Lương đột nhiên vang lên sau lưng, Ngải Thanh liền bị giật mình, sau khi vỗ ngực định thần, lại nở nụ cười, kéo Trần Lương nhìn vào chuồng heo, "Trần Lương, ngươi xem heo cái nhà chúng ta có biến hóa gì không?"

Trần Lương cũng lần đầu tiên chăm sóc heo, lúc trước đều là mẫu thân lo, cho nên đối với việc heo có bầu không rõ lắm, thấy Ngải Thanh hỏi mình tình huống của heo cái, trong đầu lập tức nghĩ chỉ có một cái, "Chẳng lẽ sinh bệnh?"

Vừa nghe lời của Trần Lương, Ngải Thanh tức thì xù lông, nghiêm mặt chỉ Trần Lương nói, "Ngươi nói ai sinh bệnh hả? Nó rất khỏe mạnh, xem kỹ lại đi."

Không biết Ngải Thanh vì sao phản ứng mạnh như vậy, Trần Lương đành phải quan sát tỉ mỉ lại heo cái nhà mình một phen, sợ không cẩn thận lại chọc y, đành phải cân nhắc lựa lời, "Hình như, bụng có chút...."

Không chờ Trần Lương nói xong, Ngải Thanh lại cười toe, vội xen miệng nói, "Đúng rồi,  ngươi cũng phát hiện rồi. Ha ha, heo cái nhà mình có bầu, có heo bảo bảo."

Hả?

Trần Lương cũng không ngờ lại là kết quả này, tâm trạng vui vẻ tức thì hiện lên mặt.

Sau khi hai người thương lượng một phen, quyết định mấy ngày này phải cẩn thận quan sát, nhất là ban đêm, cửa nhà bếp thông đến hậu viện cũng không đóng lại, tiện có thể nghe rõ tiếng heo kêu ban đêm.

Ngải Thanh và Trần Lương làm sao cũng không ngờ, lợn con lại đến nhanh như vậy, vốn tưởng chí ít còn thời gian một tuần, không ngờ ngày thứ ba khẩn cấp muốn ra, nhưng may mà đẻ vào giờ thân, mặt trời cũng nhìn rõ, Ngải Thanh vội vàng gọi Vương tẩu đến giúp, ba người hợp lực mới thuận lợi hoàn thành.

Khiến Ngải Thanh vui vẻ là, một thai của heo cái lại sinh 5 con. Sau khi thu dọn sạch sẽ, Ngải Thanh liền tỉ mỉ đánh giá, 5 con lợn con đều rất khỏe mạnh, nhưng bộ dáng không giống nhau, hai con là lợn con trắng nõn da lông thuần trắng, ba con còn lại phân biệt ở đỉnh đầu, bụng và trên lưng có một nhúm lông đen, có điều lại rất dễ phân biệt.

Ba người nhìn 5 con lợn con cố gắng mút bầu vú no đầy của heo cái, đôi khi phát ra tiếng ư ử, đều cười lên.

Có điều, vấn đề cũng đã đến.

Lúc trước khi Trần Lương một mình, trong nhà chỉ có thể nuôi hai con heo, sau khi có Ngải Thanh, đoán chừng thêm nữa cũng sẽ không vượt quá ba con, này không phải vấn đề nhân thủ không đủ, mấu chốt là chuồng heo, thực phẩm đều phải tăng gấp đôi.

Sau khi hai người thảo luận một phen, cuối cùng quyết định tặng heo cho hai nhà Vương ca và Trần bá, ba con còn lại để nhà mình nuôi.

Vì là lần đầu chăm sóc lợn con mới sinh, Ngải Thanh mấy ngày này rảnh rỗi liền chạy đến nhà Vương tẩu, xin nàng chỉ dạy kinh nghiệm nuôi heo.

Vừa vào đại viện Vương gia, Ngải Thanh liền thấy ba bốn phụ nữ ngồi trên ghế tre lột đậu phộng trò chuyện, tưởng mấy người có việc, Ngải Thanh liền muốn rời đi, hôm khác lại đến.

Lúc Ngải Thanh vào cửa, Vương tẩu đã thấy, hiện giờ thấy y xoay người muốn đi, vội vàng gọi y đến ngồi xuống.

Tuy có chút lúng túng, nhưng Ngải Thanh vẫn đành chịu đi qua ngồi trên ghế tre Vương tẩu vừa cầm đến, y kỳ thật không thích ở cùng nhiều nữ nhân như thế lắm, có điều người luôn có lòng hiếu kỳ, đối với bát quái này Ngải Thanh vẫn có chút hứng thú.

Bởi vì hồi trước dạy qua trù nghệ cho vài người, cho nên Ngải Thanh và mấy phụ nữ này đều xem như quen biết nhau, đơn giản chào hỏi xong, cũng không khách khí, mấy người liền tiếp tục đề tài lần nữa.

"Haizz, nghe nói chưa, bà mối Giả kia a, mấy ngày trước chết rồi!"

(Cái gì?) Ngải Thanh vừa ngồi xuống liền bị tin tức kinh người này dọa, lẽ nào là bà mối Giả vú nương quen biết kia, nhưng mấy thôn phụ cận đây hẳn chỉ có một bà mối họ Giả đi.

"Đúng vậy, ta cũng nghe nói rồi, mới đầu còn không tin đâu, ngươi nói bà ấy dáng vẻ phúc hậu, làm sao cũng không nên đoản mạng a?"

(Đúng vậy.) Ngải Thanh nhớ lúc mình gặp bà, người còn tròn vo, sắc mặt cũng hồng hào, không giống dáng vẻ có bệnh a.

"Haizz, ngươi không biết rồi, nghe nói a," Phụ nữ kia sáp lại nhỏ tiếng nói, "Là lúc bị người truy đuổi, không cẩn thận té vào trong sông chết chìm."

"Sao không ai cứu?" Ngải Thanh không rõ, đã bị người truy đuổi, vậy nên có người có mặt mới đúng a.

"Haizz, người truy đuổi bà ta kia ước gì bà ta chết, sao còn sẽ muốn cứu người a. Thấy bà ta té xuống nước mới nguôi giận, người a, trực tiếp đi mất."

Thế nào đi nữa đều là một mạng người, Ngải Thanh là làm sao cũng sẽ không nhẫn tâm, cho nên thấy phụ nữ nói như vậy, liền tăng thêm khẩu khí nói, "Vô luận thế nào đều là mạng người, người kia cũng quá tàn nhẫn, sao có thể thấy chết không cứu?"

"Chứ gì nữa, nói thế nào cũng là người sống a." Vương tẩu cũng vẻ mặt than thở.

"Haizz, này cũng không thể trách người ta, ngươi biết bà mối Giả kia đã làm gì không?"

"Cái gì?" Phụ nữ khác sôi nổi nghi hoặc nói.

"Bà ta a, ỷ vào nhà trai không phải thôn phụ cận đây, lúc mai mối cho người ta, cứ thế thổi phồng một đứa ngốc chân thọt thành tiên nữ, nhà kia sau khi lấy về nhà mới phát hiện bị lừa, đáng thương tiền tích góp hơn nửa đời của phụ mẫu kia."

"Sau đó thế nào?"

"Haizz, chuyện này xảy ra trên người ai đều đen đủi, nhà kia thật sự tức không chịu được cuối cùng liền báo quan. Nhưng quan phủ người ta nói, hai người đã thành hôn, liền là phu thê hợp pháp, muốn chứng minh bà mối Giả lừa hôn, vậy phải lấy ra chứng cứ. Không lấy ra được liền chỉ có thể như vậy."

"Ai ôi, bà mối Giả này cũng quá độc rồi, mấy năm trước từng xảy ra chuyện, sao không ghi nhớ." Vương tẩu ở bên cạnh tức giận nói.

Nghe đến đây, Ngải Thanh cũng không biết nên nói gì, đối với người nông thôn mà nói, bà mối kia vốn là phá của a, nếu mình bị lừa, phỏng chừng cũng sẽ đến cửa phá rối.

"Đúng vậy, ngươi xem, nhà kia sau khi tìm được bà mối Giả, bà ta thấy tình thế không đúng, liền chạy. Người ta không thể không đuổi theo, đuổi đuổi hồi liền rớt xuống sông, nhà kia thật sự tức giận, liền quay đầu bỏ đi."

"Bờ sông lúc đó không có người khác sao?" Nếu có, đều là hương thân, nên ra tay tương trợ, Ngải Thanh nghĩ.

"Tục ngữ đã nói, làm nhiều chuyện đuối lý đều sẽ báo ứng."

Nghe đến đây, Ngải Thanh đã hoàn toàn không còn tâm tư tiếp tục ở lại, vội vàng tìm cái cớ liền về nhà.

Dẫu sao quen biết một lần, nghĩ đang yên lành một mạng người cứ vậy mất, trong lòng Ngải Thanh vẫn có chút thương xót. Nói thật, Ngải Thanh cũng đã từng chán ghét bà mối Giả kia, nếu không phải bà cổ động, vú nương cũng sẽ không phạm lỗi kia, mình hiện giờ cũng không cần giả gái, sự chán ghét này cũng không phải nói muốn bà chết cho bằng được, dẫu sao mình có thể ở cùng Trần Lương nhanh như thế, không thể không nói tác dụng của bà cũng không ít.

Vừa về đến nhà, Ngải Thanh liền nói tin tức vừa nghe được cho Trần Lương.

Lúc Trần Lương nghe thấy, cũng đầy mặt không tin được và thương xót, nhưng bình tĩnh lại, trong mắt lại lộ ra tâm trạng khác thường.

Ngải Thanh lúc này đang xoay lưng thái rau, không phát hiện dị dạng trong mắt Trần Lương.

---------

Tgclmn: Vì phát triển kịch tình, đành phải xin lỗi bà mối Giả, có điều lúc đầu khi đặt tên chính là thiết lập bà có hiềm nghi làm ăn gian dối. Còn phản ứng của Trần Lương vì sao sẽ như thế là có nguyên nhân, nhất thiết đừng nghĩ lệch a! Yên lặng chờ hồi sau đi........

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi