GIAI THOẠI TÌNH YÊU HADES

Edit: Dương Tử Nguyệt aka Yun Haku

“Tôi đã chết sao?” Văn Nhã Lệ ngơ ngác nhìn hình ảnh trong quả cầu thủy tinh, không nhịn được rơi nước mắt. Không, không thể nào, đây nhất định là ảo giác, nếu cô chết thì mẹ cô sẽ thế nào? Bà không có chồng, mà nay con gái duy nhất cũng chết, về sau bà sẽ sống thế nào?

“Tại sao cô lại phải làm như vậy?” Nhìn thân thể mình đang được đưa vào giàn thêu, Văn Nhã Lệ cầm lấy quần áo của cô gái, lắc mạnh cô ta “Mau đưa tôi trở về, đưa tôi về với mẹ”

“Văn Nhã Lệ, cô bình tĩnh lại đi. Ta nói cho cô biết, đây chính là số mệnh! Cô vốn thuộc về nơi này, còn thế giới kia của cô chỉ là ảo tưởng mà thôi” Cô gái nhẹ nhàng nói, trong giọng nói của cô ta không có chút áy náy.

“Cô nói cái gì? Chẳng lẽ cô nói mười bảy năm kia của tôi chỉ là ảo tưởng? Tất cả đều là giả?” Văn Nhã Lệ tức giận hét lớn.

“Có thể nói như thế, cô không có ba phải không? Mà cô cũng chưa từng nghe thấy mẹ mình nhắc đến ông ta, phải không?”

Văn Nhã Lệ lau nước mắt, trừng mắt nhìn cô gái trước mặt mình “Đúng vậy, thì sao?”

“Ta chỉ là làm thoáng tay một chút mà thôi, ta đem linh hồn nguyên bản của cô ứng lên bà ta, mượn thân thể của bà ta sinh hạ cô, cho cô lớn lên. Bây giờ cô đã trở về thì tất cả mọi thứ đều trở lại nguyên trạng. Chờ tang lễ của cô kết thúc, tất cả những ai có quan hệ với cô đều quên đi cô, cả mẹ cô cũng thế”

“Tôi không hiểu cô nói gì” Văn Nhã Lệ thật sự không hiểu cô ta đang nói gì, nếu không phải cô từng tiếp xúc với Internet, hiểu biết về việc xuyên không thì cô nhất định cho rằng mình bị bệnh tâm thần.

Cô gái thở dài, giống như đối với việc Văn Nhã Lệ không hiểu cảm thấy vô lực không biết nói sao.

“Cũng khó trách, cô không có nhớ gì, như vậy ta sẽ nói từ đầu cho cô biết. Cô cũng biết đến Persephone phải không? Hiện tại nghe cái tên này cô có cảm thấy gần gũi không?”

Persephone? Hoàng hậu của địa ngục? Vợ của Hades?

“Sau đó thì sao? Tôi cùng cô ấy có quan hệ gì?” Văn Nhã Lệ áp chế xúc động muốn thét lên, bình tĩnh nhìn cô gái trước mắt mình.

“Cô chính là Persephone”

“Nói bậy” Văn Nhã Lệ tức giận “Cô xem tôi là con hề à? Từ nhỏ tôi đã đọc thần thoại Hy Lạp, cô tưởng tôi không biết đó là câu chuyện do người khác nghĩ ra sao? Nói thật cho tôi, bằng không tôi nhất định cho rằng cô bị bệnh tâm thần”

Nghe lời nói của Văn Nhã Lệ xong, cô gái kia không tức giận, chỉ nhìn cô với ánh mắt thần bí.

“Như vậy ta hỏi cô vài vấn đề. Cô cho Kim Tự Tháp ở Ai Cập do ai thiết kế? Người Maya tại sao lại biến mất? Ở Lop phát hiện sắt vào mấy ngàn năm trước bằng cách gì?”

Văn Nhã Lệ trừng mắt nhìn cô ta á khẩu, không thể trả lời.

“Nhân loại đã đem tất cả mọi thứ đặt ra trong một giới hạn lý thuyết, theo đuổi lý thuyết nên sẽ không bao giờ nhìn đến sự tình thật sự, không cần phủ định chuyện này, bởi vì cô cũng bị những thứ đó che mắt”

“Cô tại sao lại biết nhiều thứ như vậy? Cô là ai?” Văn Nhã Lệ cảm thấy phía sau có cỗ hơi lạnh, cô gái này đang nắm giữ một sức mạnh nào đó.

“Ta ư?” Cô ta cười, nụ cười có điểm thần bí “Cô về sau còn có thể gặp ta, đợi sau khi cô thích ứng được cuộc sống ở nơi này, ta sẽ đến tìm cô, lúc đó ta sẽ trả lời câu hỏi của cô”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ đến, tôi nhất định sẽ tìm được cách rời khỏi nơi này! Cô cứ chờ xem!” Tính cách không chịu thua khiến cho Văn Nhã Lệ nói ra lời nói hùng hồn.

“Nếu gan cô lớn thì cứ thử đi, nhưng để ta nói cho cô biết, bất luận cô làm gì thì kết quả cũng là như nhau”

Cô gái cười thản nhiên, sau đó không tiếng động rời khỏi nơi này.

Cô nghĩ tôi sẽ tin cô sao? Văn Nhã Lệ hừ lạnh một tiếng, từ trên giường nhảy xuống, nhìn xung quanh một cái rồi vội vàng chạy đến cửa lớn cách giường không xa.

Đây là một cái cửa lớn vô cùng, trên mặt khắc hình hoa thủy tiên. Cô dùng hết sức đẩy nó, không lâu sau từ cánh cửa xuất hiện một thế giới hư ảo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi