GIÁM ĐỐC VƯƠNG THẬT THẢM

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vương Lâm Vân bần thần đi vào gara, sắc mặt như thư sinh vừa bị hút khô tinh khí, trong đầu còn quanh quẩn lời Đoạn Siêu nói.



Thần linh ơi, con có tội, con không biết xấu hổ thỉnh cầu được từ bi đại xá……

Vương Lâm Vân lau lau nước mắt nơi khóe mắt, hắng giọng hỏi: “Anh Tụ, em đêm qua, có có có làm ra chuyện gì…” Vương Lâm Vân thống khổ nhắm mắt lại, “Có làm ra chuyện gì kỳ quái không?”

Dù đã biết vạn kiếp bất phục, hắn vẫn cứ ôm một tia hy vọng. Đáng tiếc Vương Tụ không nhìn thấy khát vọng trong nội tâm của hắn.

“À, có đấy.” Vương Tụ ngừng một giây, lại bổ thêm một đao, “Tôi rất thích ~”

Thần linh ơi, con không đáng được từ bi đại xá, con tội đáng muôn chết!

Vương Lâm Vân hỏng bét ghé vào cửa xe, thanh âm nức nở: “Em em em đã làm gì…”

Vương Tụ như là nhớ lại cái gì, hưởng thụ nheo nheo mắt, khóe miệng cũng lộ ra nụ cười sung sướng.

Vì sao trông có vẻ thực đã ghiền như vậy chứ!! Thôi thôi đừng nói nữa! Không muốn biết không muốn biết!

“Cậu ~ nhảy một bài.”

A a a quả nhiên, tôi đây quả nhiên là loại đàn ông không tuân thủ tam tòng tứ đức! Tôi đây…… Gì?

Vương Lâm Vân đột nhiên quay đầu: “Em làm cái gì?”

“Cậu nhảy một bài!” hai mắt Vương Tụ tỏa sáng, “Đêm qua định mang cậu về nhà, nhưng cậu uống say tưởng tôi là Tiêu Hạo, chuyện thế này có gì khó hiểu đâu! Cậu không cần xấu hổ. Cậu chắc là cho rằng Tiêu Hạo tức giận, muốn xin lỗi đền bù, tôi mới tò mò là cậu định đền bù như thế nào? Sau đó cậu liền vùng ra, chạy lên vỉa hè nhảy một bài. Thật là tình thú biết bao ha ha ha, lại còn rất độc đáo.”

“…… Chỉ có vậy? Không… không còn gì khác sao?” Vương Lâm Vân khó có thể tin.

“Không có gì khác, nhảy xong cậu liền hôn mê, tôi đưa cậu về nhà Tiêu Hạo. Nhờ phúc của cậu tôi mới có thể sớm trốn khỏi cái tiệc rượu nhàm chán dài dòng kia. Yên tâm, điệu nhảy kia là đứng sau cửa nhảy, ngoài tôi ra không ai thấy, không có ai chụp được up lên mạng đâu.”

“Chỉ nhảy một bài… chỉ nhảy một bài…” Vương Lâm Vân lầm bầm lầm bầm, hắn rốt cuộc hiểu thế nào là niềm sung sướng khi sống sót sau tai nạn!

“Có phải cái bài ——” Vương Lâm Vân khua tay múa chân minh hoạ hai động tác, “Give me~give me~love~”

“Đúng đúng đúng!” Vương Tụ kích động khua tay, “Dáng vẻ này quả thực đúng là ——”

Vương Lâm Vân: “Khó coi đúng không ha ha ha ha!”

Vương Tụ: “Cực phẩm nhân gian!”

Vương Lâm Vân tươi cười biến mất: “…… Hả?”

“Tôi chưa bao giờ được xem một màn vũ đạo kinh diễm như thế. Đúng là trên trời mới có, trần gian tìm đâu ra!” Vương Tụ cảm xúc trào dâng, phấn khởi chụp một phát lên vai Vương Lâm Vân, “Tôi đang có một kịch bản ở đây, vốn là vì thiếu diễn viên chính nên gác lại, đang lo tìm không thấy người thay thế, mãi đến khi gặp được cậu. Cậu mới là thích hợp nhất với nhân vật này, chỉ cần ký hợp đồng với công ty tôi, cậu sẽ là nam chính! Tôi sẽ bảo làm Lục Lăng cho cậu nhận vai!”

Lục Lăng? Ngôi sao sáng rực của phái thực lực đó ư? Cho Vương Lâm Vân một trăm lá gan hắn cũng không dám mơ tưởng.

“Anh Tụ, Lục Lăng hình như không phải thuộc công ty anh mà?”

“Cậu ta quả thật không phải nghệ sĩ công ty tôi, nhưng cậu ta là bạn trai Hâm Hâm!” Vương Tụ ôm chầm bả vai Vương Lâm Vân, “Để được hợp tác với Hâm Hâm, cậu ta đồng ý trao đổi tài nguyên với tôi, có thể đổi với Lục Lăng, không đổi thì quá phí rồi~”

Thần linh ơi! Bạn trai Nhạc Hâm Trì là Lục Lăng!?

Vương Lâm Vân mở to hai mắt, ăn dưa tới ngạt thở.

Hắn hàm ơn bắt tay Vương Tụ: “Anh Tụ! Hết thảy em không có ý kiến!”

Đa tạ đại ca đã lấp đầy cơn khát dưa mấy tháng sâu thẳm trong linh hồn em!

“Sảng khoái!” Vương Tụ móc di động ra, “Tôi liên hệ luật sư đi hủy hợp đồng cũ cho cậu, trong một tuần sẽ phản hồi lại.”

“Ui chờ một chút anh Tụ.” Nghĩ đến hợp đồng cũ của mình, Vương Lâm Vân lo lắng hỏi, “Tiền vi phạm hợp đồng của em hình như rất cao… Liệu có sao không?”

“Bao nhiêu tiền?” Vương Tụ cũng không ngẩng đầu lên.

“A…… Tận… tận một ngàn vạn…” Vương Lâm Vân do dự trả lời, nhỡ đâu anh Tụ vì tiền vi phạm hợp đồng quá cao mà không cần hắn nữa thế thì làm thế nào đây…

“Một ngàn vạn?” Vương Tụ kinh ngạc ngẩng đầu, “Lời như vậy?!” Hắn vội vàng cúi đầu rầm rầm gõ chữ, “Vốn đã dự toán là năm ngàn vạn cho cậu, không ngờ rẻ như vậy, mau mau báo luật sư sửa phương án!”

Vương Lâm Vân:……

Hắn đúng là lo chuyện bao đồng.

“Được rồi, xong xuôi!” Sau một hồi thao tác như mãnh hổ, Vương Tụ buông xuống di động, “Số tiền này tôi tự bỏ ra không thành vấn đề, nhưng hôm qua tôi nhìn người đại diện của cậu không vừa mắt, phải cho bọn họ ăn chút đau khổ mới được Vậy nên tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ chém một nửa, cho bọn họ 500 vạn là phải thả cậu đi. Cậu bây giờ không cần làm gì hết, cứ an ổn ở nhà Tiêu Hạo nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, chờ tôi gọi sang là được, còn vấn đề gì không?”

Vương Lâm Vân chấn động trước hiệu suất này, há hốc mồm, lắc lắc đầu.

Vương Tụ nhìn đồng hồ, “Không còn sớm, cần tôi đưa về không?”

“Không cần không cần, tôi tự lái xe về là được.”

Siêu xe Vương Tụ đi rồi, Vương Lâm Vân vẫn đứng ở gara, cảm thấy vừa rồi như là một giấc mơ ban ngày. Hắn cứ như vậy trở thành nghệ sĩ dưới trướng Vương Tụ sao?

Vương Lâm Vân lấy ra tấm card Vương Tụ để lại, đó là danh thiếp, mặt trên viết chữ thếp vàng “Tinh Hưu Entertainment”.

Tinh Hưu…… Tinh Hưu?

Vương Lâm Vân nâng tay trái lên, nhìn con Tì Hưu luôn treo trên cổ tay không tháo xuống, chẳng lẽ vận khí của hắn thật sự thay đổi?

Tiêu Hạo mở cửa liền giật mình. Bé cưng sáng nay xám xịt ra khỏi cửa giờ phút này đang điên cuồng cọ cọ lồng ngực hắn, đuôi vẫy lên tận trời cao.

“Làm sao vậy? Đoạn Siêu mắng em?” Tiêu Hạo ôm người xoay chân đá cửa, quan tâm hỏi.

“Không~~” cái đầu chôn ở hõm vai hắn lắc lắc.

“Không mắng? Chẳng lẽ còn khen em?”

Người nọ suy tư một chút, chần chờ gật gật đầu.

Tiêu Hạo trong lòng réo lên một hồi chuông cảnh báo, kéo người ra, nhéo mặt Vương Lâm Vân: “Không phải bọn họ tìm được đùi to cho em ôm rồi chứ??”

“Ừm……” Vương Lâm Vân banh miệng, “Cũng…… có thể nói như vậy? Nhưng không phải bọn họ tìm, mà là em tự tìm.”

Tiêu Hạo nóng nảy: “Ai hả?”

“Há há ~” Vương Lâm Vân đột nhiên ngây ngô cười lên, vui sướng cọ cọ Tiêu Hạo, “A Tiêuuuu ~ anh Tụ tuyển em rồi~”

“Cái gì?”, đề tài thay đổi quá nhanh, Tiêu Hạo sửng sốt, “Vương Tụ? Hắn hôm qua cũng có mặt sao? Hắn câu em?”

“Đúng vậy!” Vương Lâm Vân mãnh liệt gật đầu.

Tiêu Hạo im lặng, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: “Sao lại như thế được? Hắn nhìn trúng em chỗ nào?”

Vương Lâm Vân không cần nghĩ đã trả lời: “Ảnh thấy em…” Đột nhiên hắn khựng lại, lo lắng hỏi Tiêu Hạo, “A Tiêu, gu thẩm mỹ của anh Tụ, thật sự không có vấn đề gì chứ?” Người bình thường sao lại cảm thấy hắn khiêu vũ đẹp?

“Hửm?” Tiêu Hạo sờ sờ đầu Vương Lâm Vân, an ủi vớt vát, “Yên tâm, em tuyệt đối không xấu.”

“……Không phải, mà, anh Tụ, ảnh nói rất thích… vũ đạo của em…” Vương Lâm Vân nói xong cũng tự cảm thấy lý do này không chút nào đáng tin.

“Thật sao?” Tiêu Hạo kinh hỉ, “Hắn thật có gu! Anh phải khen hắn một trận mới được! U là trời sớm biết hắn thích thể loại này thì anh đã trực tiếp gửi video debut của em cho hắn xem! Nói không chừng em đã đầu quân cho Tinh Hưu cả năm rồi ấy……”

Tiêu Hạo vô cùng cao hứng gọi cho Vương Tụ, bỏ lại Vương Lâm Vân đứng ở phòng khách đầu đầy chấm hỏi.

Sao lại thế này??? Nói như vậy cảm giác cứ như là, chính hắn mới là kẻ gu thẩm mỹ có vấn đề vậy!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi