GIANG HỒ DẠ VŨ THẬP NIÊN ĐĂNG

Chiến đấu kịch liệt ở cung Cực Lạc. trung

Bên ngoài phòng khách là hai hành lang khúc khuỷu, ngang qua hành lang chính là một sảnh đón khách yến lớn tầm trung bình.

Lúc bọn Thái Chiêu chạy đến, đã thấy Mộ Thanh Yến chẳng biết sao đã đến trước đám Nhiếp Đề, ngăn chúng rời khỏi cổng chính trước sảnh khách yến. Dưới chân hắn là xác mấy thị vệ hoặc chết hoặc bị thương nằm ngổn ngang, trên tấm thảm thêu tùng bách vạn niên bằng tơ vàng loang lổ dính lốm đốm đỏ, kéo dài mãi đến dưới chân đám Nhiếp Đề.

Hai bên phòng khách trống trải đang giằng co, một bên là hai ba chục tên bầy trận sẵn sàng đón địch của vây cánh Nhiếp thị, bên kia chỉ có một người.

Thanh niên người cao ráo trắng trẻo, bộ y phục đen thêu nổi rườm rà rất đẹp, như một ngọn núi cao hùng vĩ nguy nga chặn trước mặt đám người, không ai dám lên trước.

“Nhiếp thúc phụ đừng vội đi chứ, khí khái hơn một năm trước đâu cả rồi.” Giọng thanh niên êm dịu, “Lúc trước ngài nói sao ấy nhỉ, ‘Ngươi không phải tham luyến quyền hành, nhưng mà hiện giờ thần giáo chỉ để kẻ có khả năng ở lại’. Đã thế, hai ta giao đấu một lần nhé?”

Mặt Nhiếp Đề lúc xanh lúc đỏ, mãi mới nói: “…Mấy ngày nay người ta khó chịu, mai này hãy bàn lại chuyện giao đấu vậy.”

Mộ Thanh Yến cười khẽ: “Mười bảy tháng trước hai ta quyết chiến, thời gian là chú Nhiếp chọn. Hiện giờ, hẳn nên do ta chọn đi. Chọn ngày không bằng đụng mặt, ta thấy hôm nay rất tốt.”

Nhiếp Đề nghiến răng nghiến lợi: “Mấy năm cha con các ngươi ẩn cư ở đỉnh Hoàng Lão, ta chẳng hề khó xử gì các ngươi, hơn một năm trước ngươi ta quyết đấu cũng đã nói là sống chết trời định. Giờ đây ngươi ỷ vào người ngoài, không màng tốt xấu đến làm khó ta, đạo lý đâu!”

Bị xem như ‘người ngoài’ Tống Úc Chi yên lặng lùi ra sau một bước, Thái Chiêu thì không nhúc nhích.

Thượng Quan Hạo Nam chống nạnh hô to: “Họ Nhiếp bớt nói nhảm! Ngươi làm Giáo chủ vốn đã không có đạo lý rồi, tu vi, danh vọng, đức hạnh, ngươi có thứ gì! Mấy năm nay vì không phục ngươi làm giáo chủ, bao nhiêu giáo chúng chết dưới tay đám chó săn của ngươi, ngươi có dám mở cổng cung Cực Lạc, triệu tập tất cả giáo chúng đến nói một lần chăng!”

Nhiếp Đề bị người đã từng là ánh trăng sáng chửi không nhẹ, nhưng chân chó bên cạnh lão cũng có miệng, thế là buột miệng chửi rủa —

“Đồ con nít ranh mà cũng dám bất kính với Giáo chủ, lát nữa sẽ áp giải ngươi lên Phệ Thần đài, cho ngươi ăn hết đau đớn mà chết!”

“Năm đó hai vị trưởng lão Dao Quang Khai Dương là tâm phúc của Nhiếp Lão Giáo chủ, ngươi thân là hậu nhân của họ, thế mà phản chủ cầu vinh, tội thật đáng chết vạn lần!”

“Ha ha ha, nếu không phải có hai điểm sắc đẹp, mặt hàng này có xách giày cho ta cũng không xứng!”

“Nào có đẹp đẽ gì chớ, chẳng qua mặt mũi gọn gàng tí thôi.”

“Hắc hắc hắc ngươi không hiểu, sắc đẹp người ta ở ở phía sau…”

Nếu hôm nay là Du Quan Nguyệt ở đây, chắc chắn sẽ đủ các thể loại mắng chửi bật lại, Thượng Quan Hạo Nam chả có bản lĩnh ấy, mặt đỏ lên muốn rút quả đấm ra mặt đối mặt, nào ngờ hắn vừa mới nhúc nhích, đã thấy một bóng người mảnh khảnh nhẹ lướt qua, giết vào trận doanh của Nhiếp Đề.

Sắc bạc của cánh tay đao thoáng qua, đỏ tươi vẩy nhuộm, bốn kẻ vừa mới phát ngôn bừa bãi lập tức máu tươi tại chỗ, chỗ cổ họng mỗi tên đều là một vết đao rất sâu độ ngắn dài không hơn không kém.

Cô gái xinh đẹp thanh thuần như hoa đào đầu xuân, ra tay lại quả quyết tàn nhẫn như vậy, cả đám đều kinh ngạc.

Tuy bốn người này tu vi không cao, nhưng đồng loạt cắt họng cả bốn trong một hơi thở cũng đâu phải chuyện dễ.

Thái Chiêu ngoái đầu: “Thượng Quan Đàn chủ, bốn tên này đều là người xấu nhỉ?”

Thượng Quan Hạo Nam đã tỉnh hồn: “Đương nhiên! Bốn tên này đều ỷ vào vỗ mông ngựa, bản lĩnh rắm thối còn không có, chỉ biết ức hiếp giáo chúng, giết kẻ nhỏ yếu, thật chết chưa hết tội!”

“Vậy thì tốt rồi.” Thái Chiêu than nhẹ, xán lạn mà ưu thương, “Nếu đánh nhầm người tốt, thế thì ta phải tự trách rồi.”

— đám đông: Cô giết hết trước xong mới hỏi phải chăng là kẻ xấu, hoàn toàn quá là nên tự trách!

Cô gái ‘dễ dàng tự trách’ lắc một cánh tay đao, huyết châu từ lưỡi đao màu bạc lăn xuống, vẩy một vòng lưỡi đao cong hung ác ra đất.

Cô thản nhiên nói: “Thế đạo gian nan, vật giá leo thang, mọi người đều rất bận, đừng dông dài mãi không xong nữa. Đại điệt họ Nhiếp kia, hoặc là cứ theo ý Mộ Thiếu Quân, hoặc là chúng ta chém giết một trận, ai bị chém chết cứ phó thác cho trời là được.”

Cô xoay qua Mộ Thanh Yến nói, “Tôi nói vậy không sai chứ.”

Mộ Thanh Yến mỉm cười: “Một chút cũng không sai.”

Nghe xong, Nhiếp Đề khẽ động trong lòng, quay nhìn hộ vệ cường tráng xung quanh mình, còn sắc mặt Lý Như Tâm thì đại biến, bảo vệ đứa con ốm yếu thật chặt núp sau lưng võ tỳ.

Mộ Thanh Yến sải bước ra trước, bốp bốp đánh bay hai hộ vệ, tới gần Nhiếp Đề: “Nhiếp Đề ngươi đừng nằm mơ nữa, thành thật chờ chém giết đi, người khác không nói, chứ ta sao có thể bỏ qua ngươi đây.”

Nhiếp Đề hít sâu một hơi, “Được, vậy chỉ một mình ngươi lên đi!”

“Được.” Mộ Thanh Yến tỉnh rụi.

Tống Úc Chi nhíu mày, thấp giọng: “Nhỡ Nhiếp Đề xa luân chiến thì sao?”

“Thế thì chúng ta quỵt nợ luôn, thừa dịp loạn bắt Nhiếp Đề làm khiên thịt, cái đồ hèn nhát phun dịch độc tung tóe dám nói lời hứa ngàn vàng gì.” Lông mi Thái Chiêu không thèm nhúc nhích.

Thượng Quan Hạo Nam mừng rỡ: “Phong cô nương thật sảng khoái! Không chỉ Nhiếp Đề, còn vợ con lão ta nữa, cũng có thể bắt để gán nợ!”

Thái Chiêu tỉnh bơ: “Thế hay là ta tóm Thượng Quan Đàn chủ để gán nợ nhé, Nhiếp Đề căn bản chẳng xem vợ con lão ra gì, Thượng Quan Đàn chủ anh mới là khúc tim gan của lão í!”

Thượng Quan Hạo Nam cứng họng, Tống Úc Chi lắc đầu mỉm cười.

Phía bên Mộ Thanh Yến, ba gã mặc áo da cừu bước lên, một tên trong số đó cao giọng: “Ba huynh đệ chúng ta xưa nay cùng tiến cùng lui…”

“Ta biết.” Mộ Thanh Yến thản nhiên nói, “Các ngươi đối phó một người cũng cả ba cùng tiến, mà một trăm cũng chỉ ba người, đúng không. Lên, lên cả đi.”

Ba hán tử mừng rỡ, mỗi tên xách binh khí anh dũng tiến lên.

Thái Chiêu nhẹ nói: “Ba tên này là ai vậy.”

Thượng Quan Hạo Nam là người thẳng tính không mang thù, nghe vậy lập tức đáp: “Bọn chúng là ba tên còn lại của Lục báo, ba tên kia chết cả rồi. Tên cầm Quỷ Đầu Đao kia là… A?”

Đến món binh khí của tên thứ nhất còn chưa giới thiệu xong, giữa sân đã nghe tiếng hét thảm liên tục, tình hình đột biến.

Hai ngón tay Mộ Thanh Yến bắt vào lưng Quỷ Đầu Đao, dẫn khí một dắt, Quỷ Đầu Đao đã thẳng tắp đâm vào lồng ngực một kẻ khác, xoay ngược lại bên cạnh đánh ra song chưởng, chính giữa tay Quỷ Đầu Đao và ngực tên thứ ba trong tức khắc đứt tâm mạch.

Tên bị đâm xuyên ngực vẫn còn lăn lộn kêu rên, Mộ Thanh Yến bước qua, hết sức thành thạo đạp gãy cổ gã.

Hắn móc khăn tay chùi ngón tay, động tác nhu hòa nhã nhặn, “Ta ghét nhất là có kẻ dối ta, các ngươi rõ ràng là sáu huynh đệ, cái gì là ba người cùng tiến cùng lui chứ. Sáu tên về đủ âm tào địa phủ, mới gọi là cùng tiến cùng lui nhé.”

Sau đó ngẩng lên, “Kế tiếp.”

Vẻ mặt Nhiếp Đề khó coi, một tên bên cạnh chép miệng.

Gã đàn ông mặt thẹo này cầm trong tay một đôi móc sắt đầu hoa sen, nhảy đến trước mặt Mộ Thanh Yến nói: “Ta là Thôn Nhật Cẩu Lý A Mưu, lĩnh giáo thần công Mộ Thiếu Quân, mời Thiếu Quân tìm binh khí.”

Thái Chiêu thấy gã rất có khí khái, không khỏi xem trọng gã mấy lần.

Mộ Thanh Yến im lặng bước lên, hai người còn cách bảy tám bước đã vận khí đẩy chưởng, chưởng lực hùng hồn như mây cuồng bạo cuốn vọt tới, Lý A Mưu gần như khó thở nổi, nói gì ra chiêu. Sau năm sáu chiêu ngắn ngủi, Mộ Thanh Yến vỗ gảy hắn chữ viết nét bên trên sắt sen đầu, trở móc đầu nhọn vào cổ Lý A Mưu.

Máu chảy ồ ạt, Lý A Mưu vong.

Leng keng một tiếng vang giòn, Mộ Thanh Yến vứt móc sắt nhọn, mệt mỏi nói: “Ta ghét nhất có người ở trước mặt ta mạo xưng anh hùng phóng khoáng, dạo này, anh hùng phóng khoáng khẳng khái chân chính, chết sớm hết rồi — kế tiếp.”

Sắc mặt Nhiếp Đề tái xanh, lão đưa mắt nhìn sang một đôi huynh đệ.

Đôi huynh đệ kia cắn răng, cuối cùng nén ý sợ hãi tiến lên. Một tên trong đó nói: “Mộ Thiếu Quân minh giám, chúng ta thực sự là anh em ruột, đồng sinh cộng tử…”

“Ta biết.” Mộ Thanh Yến nói, “Là Phong Cẩu Vương Thính, Hạo Thiên Khuyển Vương Kiến, anh em ruột thịt cùng mẹ sinh ra, cùng lên đi.”

Vương Thính Vương Kiếm mỗi người cầm mỗi thanh xà mâu hoa văn mãng xà bảy thước, hai anh em phối hợp hai bên, bộ pháp tiến thối không bàn mà hợp theo Ngũ Hành Bát Quái, mâu pháp rất tinh diệu. Mộ Thanh Yến lần này cũng không dùng chưởng lực đánh từ xa mà đạp người bay lượn mấy chiêu, bỗng vô cùng nhanh chóng xuất thủ, hai tay bấu vào mũi nhọn hai thanh xà mâu, sau đó vận khí chấn động, xà mâu đứt thành từng khúc.

Bốn tay của anh em Vương thị bị chấn nát, máu tươi đầy tay, bọn chúng nhìn nhau, tâm ý tương thông, sau đó muốn phóng ra cổng chính, bỏ lại Nhiếp Đề tự chạy tìm đường sống.

Chân trái Mộ Thanh Yến đá mạnh một cái, mảnh xà mâu gãy nằm trên mặt đất bị chấn bật lên, hắn ụp vào lòng bàn tay liên tiếp phóng về phía sau lưng anh em Vương thị. Vương Kiến xoay người định cản, bị mảnh gãy vừa vặn đâm vào cuốn họng, Vương Thính ngăn mấy lần, cũng bị mảnh vỡ không ngừng bay tới đâm xuyên qua huyệt Thái Dương.

Mộ Thanh Yến vuốt mấy mảnh gãy xà mâu còn lại, ghét bỏ nói: “Ta ghét nhất có người ra vẻ anh em tình thâm trước mặt ta, năm xưa Nhiếp Hằng Thành còn nói với tổ phụ ta, bọn họ ‘không phải anh em ruột mà còn hơn cả anh em ruột’ đấy — kế tiếp.”

Đám người: Đến cùng thì ngươi ghét nhất cái gì thế!

Tống Úc Chi khẽ lắc đầu: “Thật kỳ lạ, đúng là kỳ lạ.”

“Kỳ lạ gì thế.” Thái Chiêu hỏi.

Tống Úc Chi: “Ba trận quyết đấu này, Mộ Thiếu Quân chẳng dốc hết sức, mà còn dùng ba cách khác nhau giết địch. Trận đầu dùng Tiểu Cầm Nã Thủ bay lượn áp sát, trận thứ hai dùng Phách Không Chưởng, trận thứ ba lại thuần là nội lực.”

“Thế thì có gì kỳ lạ.” Thượng Quan Hạo Nam không hiểu.

Thái Chiêu nói: “Không dùng hết sức, tức là Mộ Thiếu Quân không hy vọng lộ ra tu vi thật sự, vậy thì nên từ đầu tới đuôi dùng một chiêu mới đúng. Đã không tiếc thi triển chiêu số, vậy thì nên mau mau đánh chết kẻ địch, tiết kiệm hơi sức mới đúng.”

Tống Úc Chi: “Chiêu Chiêu, cô không lấy làm lạ à.”

Thái Chiêu hé miệng, nhìn vào trong sân: “Tôi lấy làm lạ hơn là tâm tư của hắn, dường như Thiếu Quân… rất tức giận.”

“Giận?” Thượng Quan Hạo Nam càng không hiểu, “Chúng ta sắp đại thắng, có gì phải tức giận.”

Thái Chiêu nghiêm trọng nhìn vào trong cuộc, ngoài mặt Mộ Thanh Yến cười khẩy chế giễu, song đang có một thứ kiềm chế và bi phẫn chôn sâu trong lòng.

Nhưng mà, cô cũng chẳng biết là vì đâu.

Nhiếp Đề run cả người, nhìn Vu Huệ Nhân cầu cứu. Vu Huệ Nhân bất đắc dĩ, đành chắp tay tiến lên: “Ta đến lĩnh giáo thần thông của Thiếu Quân.”

“Mời.” cuối cùng Mộ Thanh Yến cũng trịnh trọng hơn mấy phần.

Hai người quyết đấu hơn xa mấy trận vừa rồi, trong phút chốc khí kình bắn ra, binh khí mảnh gãy và tạp vật nằm tán loạn trên đất bị sóng lớn lớp lớp khuấy động bắn ra, mẹ con Lý Như Tâm tu vi yếu nhất đã chịu không thấu phải nấp sau cây cột lớn.

“Chậm đã!” Mộ Thanh Yến bỗng dừng tay.

Khí huyết cuồn cuộn trong ngực Vu Huệ Nhân, cắn đầu lưỡi không để cho mình tản đi khẩu khí. Hắn chắp tay, “Xin Thiếu Quân chỉ giáo.”

Mộ Thanh Yến nói: “Ông không phải là đối thủ của ta, nhưng mà đánh bại ông ta cũng phí chút thời gian. Đã vậy, không bằng để ta so chiêu với Nhiếp Đề trước đã — ta đã nói câu ra này, lát nữa trong lúc quyết đấu ta tuyệt đối sẽ không mảy may tổn thương Nhiếp Đề. Nhiếp Đề là đơng kim Giáo chủ, ta muốn đoạt lại ngôi vị Giáo chủ dù gì cũng phải đi qua sân khấu này.”

Vu Huệ Nhân do dự, nhưng cũng cảm thấy Mộ Thanh Yến có lý. Hơn một năm trước, Thiếu chủ Mộ thị thiên phú kinh người tiếng tăm vang dội lại thua dưới tay Nhiếp Đề một cách quỷ dị, giờ muốn đòi lại cũng là chuyện thường tình của con người.

Thế là hắn lùi một bước nói, “Mong Thiếu Quân thủ hạ lưu tình.”

Nhiếp Đề thấy thế lập tức chửi ầm: “Tên khốn họ Vu ngươi! Ngươi vốn là con của gia phó, thúc phụ thấy người cha mất sớm của ngươi cũng là người trung thành cần cù, mới đem ngươi về nuôi dưỡng bên cạnh. Người ngoài cũng gọi ngươi một tiếng công tử, mà ngươi thật sự đề cao bản thân, không ước lượng xem cân lượng của mình à, dám thay ta quyết định!”

Năm đó dưới ghế Nhiếp Hằng Thành có bảy đứa trẻ, bốn người đầu là đệ tử mà ông ta tinh tế tuyển chọn, người thứ năm là người cháu không khí chất Nhiếp Đề, thứ sáu là cô nhi tri kỉ Lý Như Tâm, thứ bảy cũng là người cuối cùng, chính là Vu Huệ Nhân con trai một trung bộc.

Vu Huệ Nhân yên lặng lùi ra, đám thị vệ còn lại nhìn thấy thần uy mới rồi của Mộ Thanh Yến cũng liên tục tản ra, chỉ để lại một mình Nhiếp Đề đứng giữa.

Nhiếp Đề hoảng sợ luống cuống tay chân, Mộ Thanh Yến nhẹ giễu: “Đừng giả vờ nữa, mau ra tay đi.”

Nhiếp Đề sầm mắt, năm ngón tay xòe ra như móc câu, trảo phong hung ác, đổi thái độ yếu đuối trước đó, chiêu chiêu hung ác bá đạo, rõ ràng là Ngũ Độc Chưởng khiến người nghe thấy đã sợ mất mật.

Đổi lại lần này Mộ Thanh Yến đặc biệt cẩn thận, lựa theo Nhiếp Đề không ngừng xuất trảo, hắn chỉ thủ không công.

Tống Úc Chi kinh dị nói: “Không ngờ công phu của Nhiếp Đề không tệ.” có vẻ chỉ giả vờ kinh hoảng thất thố lúc Vu Huệ Nhân rút lui, thảo nào năm đó Mộ Thanh Yến thất thủ.

Thượng Quan Hạo Nam tự lẩm bẩm: “… Ta cũng không ngờ được.”

Tống Úc Chi Thái Chiêu đồng loạt nhìn hắn. Thượng Quan Hạo Nam đành bi phẫn giải thích: “Lão ta thật sự chưa có đạt được!”

Phịch một tiếng trầm đục, Nhiếp Đề bị đánh ngã xuống đất.

“Thì ra ngươi vốn không luyện thành Ngũ Độc Chưởng, ngươi chỉ giả vờ như đã luyện thành.” Mộ Thanh Yến đứng yên, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh căng trên trán, như vạch một vết nứt trên khuôn mặt trắng tái xinh đẹp.

Lần này, đến Tống Úc Chi cũng nhìn ra tâm tư hắn có chỗ không đúng.

“Không đúng, Nhiếp Đề đã luyện thành Ngũ Độc chưởng, ta tận mắt thấy lão dùng Ngũ Độc chưởng đánh chết hai cao thủ, chưởng ấn trên ngực màu xanh sẫm.” Thượng Quan Hạo Nam kêu lên.

Thái Chiêu: “Anh xác định đó là hai cao thủ võ lâm chứ không phải cao thủ hí kịch chứ?”

Thượng Quan Hạo Nam giật mình: “Ý cô là Nhiếp Đề tìm người diễn kịch!” Nghĩ tới đây, hắn giận tím mặt, quát, “Nhiếp Đề, ngươi là tên lừa đảo lừa đời lấy tiếng!”

Tống Úc Chi quay lại, thấy vẻ mặt Thái Chiêu ngưng trọng không biết lo nghĩ gì. Y hỏi.

Thái Chiêu: “Nhiếp Đề đã không thật sự luyện thành Ngũ Độc chưởng, vậy thì hơn một năm trước Mộ Thiếu Quân vì sao lại trúng độc?”

Tống Úc Chi yên lặng.

Phía bên kia, từng luồng ánh mắt khinh miệt bắn tới Nhiếp Đề.

Dù đám thị vệ trung thành tuyệt đối với lão, nhưng là tạo dựng từ mớ tiền to, cộng với nhận biết sai lầm về Nhiếp Đề ‘dù không từ thủ đoạn nhưng rất có bản lãnh’.

Huống chi, nhận chỗ tốt từ Nhiếp Đề, mà trong lòng xem thường lão thì cũng chảg xung đột.

Trong đó có kẻ suy nghĩ nhanh chuyển, nghe vừa rồi Mộ Thanh Yến tỏ ý quyết không chút tổn thương Nhiếp Đề, thế là xung phong muốn phân ưu giúp Mộ Thanh Yến, “Nhiếp Đề, ngươi chẳng những lừa gạt giáo chúng, còn đức tài mỏng cạn, khiến thần giáo rối tinh rối mù, Thiếu Quân có thể tha ngươi, song ta tha không được!” Nói xong, muốn một đao đâm chết Nhiếp Đề.

Phụt!

Vang dội một tiếng, không biết một mũi tên sắt lớn từ đâu phóng tới.

Mũi tên lớn đâm xuyên họng thị vệ, dư kình không giảm, lại phập một tiếng đóng vào cột đá, đóng đinh sống tên thị vệ kia vào cây cột.

Cả đám quay đầu, nhìn thấy cổng lớn chẳng biết đã mở tự khi nào, một phụ nữ tuổi trung niên mặc trường ngoa đứng đó, tay trái giơ một thanh cường cung cao hơn nửa người, dây cung vẫn còn rúng động, sau lưng bà là một tiểu đội tráng sĩ đang giương cung.

“Ai dám hại Giáo chủ của ta!” Bà ta chợt quát.

Nhiếp Đề giống như con nít nhìn thấy cha mẹ, lộn nhào qua khóc, “Phượng Ca, Phượng Ca, cuối cùng tỷ đến rồi! Cứu mạng!”

Người tới tất nhiên là Thiên Cơ trưởng lão tân nhiệm Hồ Phượng Ca!

Hồ Phượng Ca nhìn thấy trong sảnh hỗn loạn tưng bừng, còn có mấy cái xác nằm la liệt, cau mày nói: “Chuyện gì thế này? Sao chúng vào được Cực Lạc cung. Các huynh đệ hỗn chiến phía trước lại không biết Mộ Thanh Yến vốn không có trong đoàn, ta sẽ kêu người thông báo…”

Nhiếp Đề run rẩy: “Chớ để ý mấy thứ đó, mau dẫn ta đi, bọn chúng muốn giết ta!”

Vu Huệ Nhân thấy bà, mỉm cười ra mặt: “Phượng Ca, sao tỷ lại đến đây.”

Hồ Phượng Ca nhíu mày, “Câu này hẳn phải để ta hỏi đệ chứ nhỉ. Giáo chủ và ta đã hẹn, mỗi canh giờ đệ ấy đều sẽ phái người đến báo bình an, ban nãy ta chờ hai canh giờ chẳng thấy tin tức, liền biết Giáo chủ xảy ra chuyện — không phải Vu Huệ Nhân đệ vĩnh viễn không quay về à? Một lời đã nói, còn đến đây làm gì!”

Vu Huệ Nhân xấu hổ cười: “Thần giáo xảy ra chuyện lớn, tất nhiên ta phải về rồi.”

Hồ Phượng Ca lạnh lùng: “Đệ về cũng chả có tác dụng gì!” Nói xong bà kéo Nhiếp Đề, “Giáo chủ, chúng ta đi.”

Nhiếp Đề cảm động muốn khóc, vội vàng đứng dậy.

“Muốn đi à, đâu dễ vậy!” Mộ Thanh Yến vỗ một chưởng qua, Hồ Phượng Ca xoay người cản một chưởng.

Thấy kịch chiến bộc phát lần nữa, Thái Chiêu bỗng nghe thấy một thứ âm thanh rất kỳ quái ập tới, như tiếng hai miếng sắt quẹt qua nhau, cô chưa kịp phản ứng đã nghe két một tiếng, cổng phòng được cơ quan dẫn động đóng mạnh lại.

Cặp mắt Nhiếp Đề sáng lấp lánh vui sướng đáng sợ: “Tam Ca, Tam Ca, rốt cuộc huynh đã quyết định ra tay rồi! Ha ha ha ha ha, tên ranh Mộ Thanh Yến kia, ngươi trừng phạt ta không sao, nhà họ Nhiếp chúng ta vẫn còn kẻ có thể trị ngươi…”

Còn chưa nói xong, đã nghe tiếng nổ kinh thiên động địa, ầm ầm!

— sàn sảnh khách yến toàn bộ sập xuống!

Bắt đầu từ lúc Nhiếp Đề gọi Tam Ca, Mộ Thanh Yến và bọn Thái Chiêu đã âm thầm đề phòng, chờ ám khí nọc độc không biết từ đâu ở bốn phương tám hướng phóng đến, ai ngờ nguy hiểm không đến từ đỉnh đầu và bốn phía, mà là dưới chân!

Theo trận trận nặng nhẹ không đồng nhất kinh hô, tất cả mọi người không ngoài dự tính toàn bộ rơi xuống, rơi vào vô tận vực sâu trong lỗ đen.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi