GIƯỜNG ANH CHIA EM MỘT NỬA


Lâm Tĩnh Xu vuốt vuốt tai:
- Đúng là trùng hợp thật.

Nếu hôm qua cô đến đây thì hôm nay đã không gặp được tôi rồi.

Trần Ân Tứ biết Lâm Tĩnh Xu chờ cô hỏi câu "Tại sao" nên sau đó mặc kệ cô ta.

Cô cố tình không quan tâm lời Lâm Tĩnh Xu nói, cầm nĩa, ăn các loại hoa quả và bánh.

Lâm Tĩnh Xu nhìn điểm tâm trên bàn mình còn chưa kịp chụp để đăng lên Weibo, từng miếng từng miếng Trần Ân Tứ bỏ vào miệng, lòng hơi nhói.

Vì muốn để cho lòng Trần Ân Tứ đau như mình, cô cười mỉm mở miệng:
- Sáng hôm nay tôi vừa kết thúc chuyến bay đường dài từ Milan về, mệt muốn chết! Ở Milan vài ngày, tham gia sự kiện của các nhãn hiệu lớn, chẳng có thời gian nghỉ ngơi, còn phải gặp các đạo diễn lớn khác, trao đổi về tác phẩm tiếp theo...Tối qua trước khi về nước, tôi còn ăn bữa cơm với đạo diễn Hollywood, xém chút nữa không kịp lên máy bay.

Hôm qua tôi có chụp hình, nhân viên đăng lên Weibo, được lên hot search, không nói chắc cô cũng biết rồi ha?
Trần Ân Tứ gọi nhân viên phục vụ kế bên rót cho mình một ly hồng trà, chậm rãi thưởng thức:
- Tôi không biết.


Ngực Lâm Tĩnh Xu càng đau hơn: "..."
Có điều quen Trần Ân Tứ nhiều năm, Lâm Tĩnh Xu đánh tiếp:
- Cô không biết cũng là bình thường.

Mấy ngày nay cô lúc nào chẳng bị mắng, chỉ cần lên Weibo là tìm được tội của cô.

Lâm Tĩnh Xu tự mình xoay chuyển đại cục, thêm dầu vào lửa:
- Tôi thật sự muốn biết cảm giác, bị bạn trai cũ vứt bỏ là như thế nào.

Bạn trai cũ còn đứng trước phóng viên, khuôn mặt ghét bỏ nói không thèm quay lại cảm giác ra sao?
Trần Ân Tứ, bị bạn trai đá và sau năm năm bị người ta ghét bỏ, hai cái này cái nào cay hơn thế?
Trần Ân Tứ bình thản cầm điện thoại, nĩa lại một lần nữa càn quét các món trái cây và bánh ngọt, sau đó tìm món mình thích, mỗi loại ăn thêm một miếng, mới chịu buông nĩa.

Cô nhìn Lâm Tĩnh Xu:
- Cô* Lâm Tĩnh Xu, nếu nhớ không sai, năm năm trước lúc chúng ta quay phim, Tần Kiết có đi thăm một lần, cô còn nhờ nhân viên lén lút đưa Tần Kiết một tấm thẻ đúng không?
(Lá viết là "老师" (Lão sư).

Bên Trung các tiền bối trong giới được gọi như vậy thể hiện sự kính trọng.


Mình dùng từ "cô" cho phù hợp, và ở đây phần nhiều là ý trào phúng.)
Lâm Tĩnh Xu bất ngờ bị đào lại nỗi đau năm ấy, trên mặt mất dần vẻ thân thiết chị chị em em.

- So với cô, tôi thấy tôi đâu thảm bằng.

Dù gì...tôi cũng qua được cửa, còn cô đưa đến cửa người ta cũng không muốn.

Trần Ân Tứ lắc lắc đầu, "chậc chậc" hai tiếng, sau đó ghé vào tai Lâm Tĩnh Xu, dùng giọng nói đủ để hai người nghe, thì thầm:
- Dù sao tôi cũng ở chung với Tần Kiết bảy tháng, chuyện cần làm đều đã làm.

Bảy tháng cũng đủ để cho bà đây ngủ với tên cẩu đó rồi.

Lâm Tĩnh Xu ôm ngực đau càng đau:
- Cô sao lại không biết xấu hổ* đến thế!
(Nguyên văn Lá viết là 不要脸: Không cần mặt mũi - tương tự như "không biết xấu hổ".)
- Khuôn mặt này của tôi đã rất đẹp rồi, còn cần khuôn mặt khác sao? - Trần Ân Tứ nhìn Lâm Tĩnh Xu nở nụ cười mê người, sau đó cô đẩy điện thoại đến trước mặt Lâm Tĩnh Xu, nhấn tin nhắn cô gửi cho Lục Tinh lúc nãy.

Đó là câu Lâm Tĩnh Xu vừa nói với cô.

Lâm Tĩnh Xu ngoài mặt bàn dân thiên hạ đơn thuần ngây thơ, lại có thể nói những lời hùng hổ dọa người đến thế.

(Ở đây Lá viết 崩人设 ý chỉ những ngôi sao bên ngoài biểu hiện tốt đẹp nhưng bản chất thật của họ là đểu, tâm tư xấu xa.)
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi