GIƯỜNG ANH CHIA EM MỘT NỬA


Tần Kiết nhìn chiếc xe cùng loại nhưng khác màu phía trước cũng không vạch trần Trần Ân Tứ, nâng tay, giúp cô khởi động xe.

Vì tôn nghiêm của mình, Trần Ân Tứ giẫm ga, không biết do khẩn trương hay sao, cô giẫm có chút mạnh, xe phóng ra đằng trước, thiếu chút nữa là đụng trúng chiếc xe vô tội trước mặt.

Trần Ân Tứ muốn chui xuống lỗ xe bên dưới vì mất mặt, mặc kệ Tần Kiết bên cạnh, lái xe lùi về sau một chút rồi từ từ nhấn ga, chạy ra khỏi bãi đậu xe.

Xe chạy chưa được hai mươi mét, Tần Kiết ngồi ở ghế lái phụ, giọng nói lành lạnh phát ra:
- Trần Ân Tứ, bước đầu tiên khi lái xe là gì?
Trần Ân Tứ:
- Mở cửa ghế lái chứ sao.

Tần Kiết: “...”
Trần Ân Tứ xấu hổ liên tục, không cam tâm, muốn lấy lại tôn nghiêm của mình, hùng hồn hỏi: - Không lẽ tôi nói sai gì à? Không mở cửa xe, sao lên được xe, không lên xe được, làm sao lái xe?
Tần Kiết cạn lời, trực tiếp nâng tay gõ vào chỗ cài dây an toàn, đánh gãy cái miệng đang bô bô của cô:
- Thắt dây an toàn.


Trần Ân Tứ lại bị nhục chẳng dám mở miệng, cô yên lặng thẳng lưng, yên lặng thắt dây an toàn, yên lặng dùng hai tay đặt lên vô lăng, yên lặng đạp ga, yên lặng nhìn phía trước, giống y hệt người mới lái xe, dựa theo Tần Kiết chỉ đường mà chạy, đường không một bóng người, mà tốc độ xe chưa đến hai mươi dặm.

Tần Kiết chẳng thèm quan tâm chiếc xe của mình bị Trần Ân Tứ lái thành xe sắp báo hỏng, chắc do uống rượu nên người anh có chút mệt, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trần Ân Tứ ước Tần Kiết xem mình như người vô hình, vì vậy xe yên lặng cực kỳ.

Chạy được một nửa, điện thoại Trần Ân Tứ kêu đinh đan vài tiếng.

Vừa hay phía trước là đèn đỏ, Trần Ân Tứ giẫm phanh chờ đến khi xe dừng hẳn, thoát khỏi bản đồ, nhìn lướt qua Wechat.

Lục Tinh trả lời tin nhắn cô gửi lúc trước.

“Ân Ân, giờ cậu về chưa?”
“Ân Ân?”
“Ân Ân...!cậu trả lời tớ đi?”
Còn chưa đợi cô trả lời, Lục Tinh đã gọi điện sang, Trần Ân Tứ ngay lập tức cúp máy, nhấn chỗ ghi âm trả lời:

- Tớ rất tốt, cậu yên tâm.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, Trần Ân Tứ một tay giữ vô lăng đạp chân ga, tay còn lại mở bản đồ lên.

Vì lo nhìn đường phía trước, cô tuỳ tay bấm, tưởng mình vào chỗ chỉ đường, ai biết được, giây sau điện thoại cô phát một đoạn ghi âm: “Dù sao tôi và Tần Kiết ở chung với nhau bảy tháng, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra.

Bảy tháng, đủ để bà cô đây ngủ với tên cẩu đó rồi!”
Trần Ân Tứ cả kinh suýt ném điện thoại ra khỏi xe.

Cô bình tĩnh lại, chờ khoảng mười mấy giây, thấy bên cạnh yên lặng, mới to gan nhìn sang.

Tần Kiết nhắm mắt, hô hấp bình thường, giống như đang ngủ.

Trần Ân Tử thở phào một hơi, vừa mở chỉ đường lên chạy, vừa nói nhỏ:
- Cũng may là đang ngủ, không nghe thấy...nghe được có lẽ trở thành Tu La rồi...!
- Nghe được rồi.

- Bất ngờ từ bên người cô giọng Tần Kiết ủ rũ truyền đến.

⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi