GIƯỜNG ANH CHIA EM MỘT NỬA


- Cậu làm tổ tiên ai?
Một giây sau khi hỏi, Dung Dữ hét lên "Á đù":
- Trần Ân Tứ? Cậu thế mà dám lén đi gặp nữ thần của tôi? Vì sao lại không dẫn tôi đi cùng? Cậu dựa vào cái gì mà không để tôi đi cùng? Tần cẩu, tôi không cần biết, cậu phải trả lại công đạo cho tôi, cậu dựa vào đâu lại đưa tiểu Cửu đi mà không phải tôi?
Tần Kiết bị Dung Dữ làm ồn hơi mất kiên nhẫn:
- Dựa vào việc nữ thần của cậu là tổ tiên của tôi.

Dung Dữ:
- Đù, cái này là giấm chua Trần năm xưa, giấm chua để đến giờ mới mở cũng quá đát rồi, cậu vẫn còn nhớ?
Tần Kiết lười quan tâm Dung Dữ, sau khi nhập văn kiện vào máy tính liền đi ra khỏi phòng làm việc.

Dung Dữ ngửa đầu, khuôn mặt đầy cảm thán:
- Trong lòng tôi nữ thần là nữ thần, ngoài ra, tôi cũng không còn suy nghĩ gì khác nữa rồi...!
Tần Kiết hơi dừng bước:
- Cậu nói sai rồi.


Dung Dữ không hiểu:
- Hả?
- Phải là nữ thần đối với cậu không có suy nghĩ khác.

Tần Kiết ngưng lại, rồi thêm một câu:
- Là kiểu một chút cũng chẳng hề có.

Dung Dữ: "......."
Từ phòng làm việc ra ngoài, Tần Kiết trực tiếp đi vào phòng họp.

Dung Dữ xa xa thấy Đường Cửu, lập tức bay qua:
- Cậu đi chung với Tần cẩu gặp Trần Ân Tứ?
- Đúng thế, Dữ ca!
Mắt Đường Cửu lóe sáng như phát hiện châu lục mới, không ngừng chia sẻ cho Dung Dữ:
- Anh không biết đâu, em thật sự được mở mang tầm mắt rồi.

Em nhìn thấy một lão đại mới, đó là lão đại mà em chưa từng được thấy qua.

Anh tin được không, lão đại chặn Trần Ân Tứ lại rồi nói, năm phút, chỉ cần đúng năm phút? Lúc đó giọng lão đại, em nghe không hề sai...là khẩn trương, cái kiểu khẩn trương sợ Trần Ân Tứ không đồng ý.

- Em nghĩ mãi, lão đại điên rồi sao? Hẹn Trần Ân Tứ còn hẹn cả Lâm Tĩnh Xu.

Lòng vòng hơn nửa ngày, hóa ra lão đại muốn rửa sạch tội danh trước mặt Trần Ân Tứ.

Lão đại nói năm phút thì đúng năm phút, không hề trễ một giây đã để em mời Lâm Tĩnh Xu ra ngoài...!
- Còn nữa, Trần Ân Tứ và lão đại thật sự sau lưng chúng ta lén lút liên lạc.

Lão đại hỏi Trần Ân Tứ ở trong đáy huyệŧ là sao, cái này cũng rất rõ việc Trần Ân Tứ mắng lão đại qua tin nhắn là con của cô ấy.


Lão đại coi như không có gì mà còn diễn cảnh Kiết gia hèn mọn mời cơm.

"..."
Dung Dữ và Đường Cửu ở bên ngoài phòng họp kể hết toàn bộ chuyện tối nay xong mới bước vào.

Tần Kiết ngồi giữa, máy tính cũng đã được liên kết với máy chiếu.

Chờ mọi người đến đủ, anh không lòng vòng, trực tiếp nhấn phím:
- Mọi người xem trước một chút.

Sau đó, trên màn hình chiếu một đoạn video dài mười phút, video kết thúc.

Dung Dữ tò mò:
- Cái này...là nhắm vào khối u?
Tần Kiết:
- Không sai, mọi người cũng biết rất rõ việc bệnh ung thư cách chúng ta rất gần.

Theo thống kê ước tính, ở Trung Quốc mỗi ngày có mười ngàn người chẩn đoán bị ung thư, trung bình mỗi phút sẽ có bảy người mắc bệnh ung thư.


Mà nước ta, thời gian người có thể sống khi mắc phải bệnh ung thư chỉ năm năm, thấp xa so với các nước phát triển như Âu Mỹ và Nhật Bản.

Việc này cho thấy quá trình trị liệu rất quan trọng.

Vì thế nhiệm vụ tiếp theo của chúng ta đó là tìm được máy trị khối u và hệ thống chữa bệnh ung thư.

- Khám chữa u và hệ thống chữa bệnh ung thư yêu cầu một lượng lớn bệnh án.

Bắt đầu từ giờ, chúng ta cần phân tích bệnh án, tranh thủ dùng những thành tích đạt được làm đến cuối cùng, để đưa ra những công năng chẩn đoán bệnh chính xác.

Giống như bảy năm trước vậy, khi chúng ta quyết định làm máy chẩn đoán bệnh, không cần biết tốn bao nhiêu thời gian, không quan tâm đến thành tích sẽ ra sao, dù thắng hay bại, khi đã làm thì phải làm hết mình, dù thất bại chí ít cũng để người khác biết tìm ra con đường mới.

- Tôi hi vọng chúng ta sẽ không quên ước mơ thuở ban đầu, không phải vì thành công, không phải vì muốn vang danh thiên hạ, cũng không phải vì "phú khả địch quốc"*, mà vì muốn mọi người có thể sống lâu hơn, mạnh khỏe hơn, không còn phải sợ hãi.

(Phú khả địch quốc: Giàu hơn cả quốc gia.)


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi