GỌI TÔI LÀ CHỊ ĐƯỢC KHÔNG

Sáng sớm bởi vì Giang Vũ Thần đi học sớm nên mẹ tôi dậy sớm hơn bình thường chuẩn bị bữa sáng. Cách âm giữa phòng bếp và phòng khách rất kém, tôi bị bản hòa tấu các âm thanh giữa chén bát đánh thức.

“Mẹ.....Âm thanh rất lớn.......”

“Vậy con rúc đầu vào trong chăn đi.” Giang Vũ Thần xuất hiện trước mặt tôi, cậu ta từ trên cao nhìn xuống tôi đầu tóc rối bù, cười nhạo nói: “Nếu chị không dậy đi làm nhất định sẽ bị quản lý đuổi đi!”

“Hứ.” Tôi đưa tay vuốt tóc mình phản bác: “Công ty chị không giống như em, công ty chị chủ yếu chú trọng thực lực!”

Nghe tôi nói.....cậu ta bất mãn “Còn có sáu tháng, em sẽ mười tám tuổi, không nên nói em là con nít nữa, có nghe hay không hả bạn Liêm Di!”

“Ha ha ha......gọi con bé là bạn học rất thích hợp, thật ra tuổi của Vũ Thần kém Liêm Di không bao nhiêu!” Trong phòng bếp mẹ bưng sữa tươi nóng cùng trứng chiên đi ra, giúp Giang Vũ Thần nói chuyện.

Gần đây mẹ ở trên phường học được cái gì mà chênh lệch tuổi tác nên bây giờ lấy ra dùng. Tôi len lén bĩu môi với mẹ, vén chăn lên, đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, không để ý tới chuyện bọn họ lấy tôi làm đề tài nói chuyện.

Ăn sáng xong đã là bảy giờ, còn nửa tiếng nữa mới tới giờ làm việc nhưng tôi lại bị Giang Vũ Thần nài ép lôi kéo ra khỏi cửa.

“Thời gian em đi học sớm, thời gian chị đi làm muộn hơn, bây giờ tới công ty chị cũng không thể vào công ty.”

“Không sao, chị đưa em tới trường trước đi.” Sáng sớm Giang Vũ Thần giống như rớt vào hũ mật, cười rất ngọt ngào, không giống như người ngày hôm qua.

“Sao em lại vui vẻ vậy?”

“Không biết.” Nói cậu ta mập, cậu ta liền thở gấp, cậu ta vui cậu ta liền ca hát. Thật là một đứa bé ngây thơ.

Nhưng mà biểu hiện của cậu ta khác thường khiến cho tôi cảm thấy rất kỳ quái, luôn cho rằng mình sẽ làm trò cười cho thiên hạ, giống như trên mặt có sữa tươi, nếu không phải thì là sau lưng bị người ta dán tời giấy “Tôi là đồ ngốc.” Có lẽ thằng bé này thật sự dán tờ giấy lên người tôi!

Tôi xoay đầu nhìn về phía sau lưng, đưa tay quét quét trên lưng, không có gì khả nghi. Tôi lại sờ mông, chẳng lẽ ngồi lên bã kẹo cao su của cậu ta? Không ngừng tìm kiếm khiến cho Giang Vũ Thần chú ý.

“Trên người chị có rận sao?” Cậu ta thật sự rất vui vẻ, khuôn mặt trêu chọc tôi cực kỳ rực rỡ.

“Trên người em mới có rận.” Tôi cảm thấy kỳ quái, trên người tôi không có gì, rốt cuộc cậu ta cười cái gì?

“Thật là nghịch ngợm!” Giang Vũ Thần nói xong bàn tay cưng chiều xoa trên đầu tôi.

Hóa đá......

Động tác này......

Tôi đang muốn đánh rụng tay cậu ta, liền gặp cậu bạn thân của Vũ Thần cùng bạn gái cậu ta chạy như bay tới.

“Nói nhỏ thôi......”

Nam sinh ngoắc tay với Vũ Thần “Vũ Thần!”

“Robyn.”

“Hi, hello!” Cô gái ngồi phía sau cũng chào hỏi Giang Vũ Thần.

“Chào.”

Lúc nam sinh tên Robyn nhìn tới tôi, đầu tiên là giật mình, sau đó cười nói với Giang Vũ Thần “Tốc độ thật nhanh, đã chiếm được chị gái ở tiệm gà chiên rồi!”

Chị gái tiệm gà chiên……Thần kinh của tôi bị một đứa trẻ cấp ba đập một phát.

“Ha ha ha.” Nghe bạn nói Giang Vũ Thần cũng không giải thích gì chỉ giả bộ khiêm tốn nở nụ cười, thần thái giống như một người cao quý “Làm gì có…..chúng tôi quen nhau khoảng mười năm rồi.” Nói xong bàn tay của cậu ta còn xoa đầu tôi.

“Vậy là thanh mai trúc mã sao? Vậy sao lần trước lại giả bộ như không quen biết?”

“Thanh mai trúc mã cái gì, chúng tôi là uyên ương có số khổ.”

Tên nhóc chết tiệt, câm miệng, nếu không câm miệng mặt mũi suốt hai mươi sáu năm qua của tôi sẽ tan vỡ!

“Tại sao lại là uyên ương có số khổ.” Nữ sinh cũng tham gia náo nhiệt.

“Chúng tôi bị chị hai dạy dỗ chứ sao.”

“Tại sao? Không phải chị cậu phản đối hai người quen nhau đấy chứ?”

“Không phải!” Tên nhóc Giang Vũ Thần này! Giang Linh tức giận chúng tôi là vì nguyên nhân này sao?

“Thật đáng thương.”

Nhìn ánh mắt đồng tình của cặp tình nhân nhỏ ngồi trên xe máy, rốt cuộc tôi tức giận. Chờ sau khi bọn họ rời đi tôi dùng sức đấm một quyền vào bụng cậu ta, bởi vì lần thứ ba bị thương cùng một chỗ, mặc dù sức của tôi không lớn nhưng khuôn mặt Giang Vũ Thần liền nhăn nhó.

“Làm gì vậy?”

“Ai cho em làm loạn!”

Khuôn mặt cậu ta tràn đầy uất ức “Chúng ta đang quen nhau.”

Tôi phát điên kêu la với cậu ta “Hai chúng ta quen nhau sao? Chúng ta chỉ giả bộ!”

“Biết.”

“Vậy em làm cái gì vậy? Có phải tâm tình em tốt lại muốn trêu chọc chị phải không?”

“Em trêu chọc chị lúc nào?”

“Không phải một hai lần nữa, giống như lần gần đây! Ở công ty của chị!”

Lời vừa ra khỏi miệng khuôn mặt hai chúng tôi liền ửng đỏ, đại khái cậu ta cũng nhớ tới nụ hôn kia.

Sau mấy giây im lặng, Giang Vũ Thần mở miệng “Chị phải chuyên nghiệp” rồi lại nói “Bây giờ chúng ta giả bộ quen nhau vậy phải giả bộ cho giống đúng không? Ngộ nhỡ tên khốn kiếp Lý Minh Vũ đột nhiên xuất hiện thì sao?”

“Anh ta không phải thần tiên, không phải chỗ nào cũng có mặt.”

“Nhưng anh ta là con quỷ nhỏ! Đã rời đi nửa năm…..vẫn quay về tìm chị.” Giang Vũ Thần khó chịu tới cực điểm.

Tôi suy nghĩ, cậu ta nói cũng có lý nhưng mà vừa rồi cậu ta làm như vậy thật quá đáng, rõ ràng còn nhỏ lại giống như người lớn sờ đầu của tôi. Tôi lấy điện thoại xem thời gian “Không còn sớm nữa, em nhanh đi học đi. Còn nữa, sau này không cho phép sờ đầu chị.”

Cậu ta phồng má lên “Không sờ thì thôi, dù sao cũng giống như đầu con chó con.”

“Đầu em mới giống đầu chó con.”

Giang Vũ Thần nhìn dáng vẻ trợn mắt của tôi rồi cười khanh khách, đột nhiên cậu ta giật điện thoại của tôi “A, mới hơn của em, chúng ta đổi điện thoại đi!”

“Hả?” Thằng nhóc này lại giở trò gì? “Nhưng mà điện thoại của chị……”

Cậu ta thuần thục gỡ máy, lấy sim điện thoại ra đổi “Như vậy là được rồi.” Sau khi thay xong cậu ta đưa điện thoại của mình cho tôi rồi vẫy tay với tôi “Đi đi, sắp tới trường rồi, bổn thiếu gia không cần người đưa, sẽ dán màn hình yêu quái lên điện thoại động!”

Tôi ghét bỏ không thích đổi điện thoại! Tôi muốn đổi lại với cậu ta, thế nhưng thằng nhóc này lại như con thỏ chạy rất nhanh. Nhìn điện thoại Giang Vũ Thần trong tay tôi, đây là kiểu điện thoại mới nhất trong thành phố, còn mới hơn điện thoại tôi rất nhiều! Người này làm ăn lỗ vốn lại vui vẻ như vậy thật là không bình thường! Về nhà phải nói bệnh tình của cậu ta cho mẹ cậu ta biết, Giang Vũ Thần còn trẻ nên sớm đi điều trị!”

Đi tới công ty, tôi đẩy cửa văn phòng.

Không nghĩ tới, sớm như vậy văn phòng làm việc đã có người tới. Càng không nghĩ tới hơn là người mà tôi thấy lại là Minh Chí.

Nghe thấy tiếng đẩy cửa Minh Chí cũng nhìn về phía tôi.

“Chào, hôm nay Liêm Di đến sớm vậy.”

“Đúng vậy.” Nghĩ đến chuyện hôm qua anh ta giúp tôi đuổi theo Giang Linh, tôi lập tức cảm ơn anh ta “Cảm ơn anh về chuyện ngày hôm qua.”

Minh Chí khẽ cười “Không có gì, đều là đồng nghiệp cả.”

“Thật ra hôm qua em rất muốn cảm ơn anh nhưng mà……Không biết số điện thoại của anh.”

“Vậy bây giờ anh viết cho em.”

Không nghĩ tới tôi lại có được số điện thoại của Minh Chí! Lúc tôi nhận tờ giấy anh ta đưa không khỏi cảm than, thì ra Liêm Di tôi cũng có lúc theo đuổi đàn ông! A……Theo đuổi đàn ông……Tôi thật sự thích Minh Chí rồi sao?

Lúc tôi còn đang sững sờ Minh Chí đã cắt ngang suy nghĩ của tôi, anh ta buồn bực nói “Hôm qua anh đưa bạn em về nhà, cô ấy nhìn thấy chiếc dù lại nghĩ anh là trộm khiến anh giải thích một lúc lâu.”

Cái dù…..Hình như sóng trước chưa dừng sóng sau lại đến! Lần trước Giang Vũ Thần nói dối đều bị nhìn thấu rồi!

Tôi hỏi “Anh giải thích thế nào?”

“Anh liền nói là của em, anh không ăn trộm, không đúng sao?” Minh Chí không biết gì, khuôn mặt mù mờ.

Ha ha ha, tôi liền gật đầu, không nói gì. Lời này đã hại chết tôi, thích anh ta gì chứ, chỉ là ảo giác thôi! Anh không thể nói dối là của anh sao? Cũng có thể nói không biết……Hoàng Minh Chí ngu ngốc hại chết tôi!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi