GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

10.

Bộ điện ảnh “Hoạ kính” này bối cảnh ở thời dân quốc, kể về vài câu chuyện tình yêu của một hoạ sĩ phong lưu. Nam chính là thiếu gia của nhà phú thương.

Lúc 18 tuổi, ba anh ta cưới một người vợ nhỏ rất xinh đẹp, mị nhãn như tơ luôn khiến tâm tình thiếu niên kích động. Hai người lén lút chơi trò tình yêu cấm kị trong khu nhà kín cổng cao tường ngột ngạt. Cô ta là người dạy anh ta tình yêu, cũng là người khai sáng về thân thể cho anh ta.

Vai tôi muốn giành là vai người mẹ kế này, tuy đất diễn không nhiều nhưng hình tượng nhân vật lại rất đầy đủ và sinh động.

Lúc tôi ở phía sau cánh gà đột nhiên nghe thấy có người thì thầm vào tai tôi, nhẹ nhàng gọi: “Chị ơi.”

Tôi giật mình, quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Phương Cẩn Dục. Tôi đã nghe được chuyện cậu ta diễn nam chính trong phim này rồi.

Cậu ta nhỏ hơn tôi 5 tuổi, lúc trước quay “Cuộc sống chậm rãi” cậu ta cũng đã gọi tôi chị ơi chị à rồi. Cậu ta luôn theo sau tôi cứ như đứa nhỏ dính người chưa dứt được sữa vậy, lúc đó tôi thật sự cảm thấy cậu ta rất giống em trai.

Nhưng hôm nay lúc cậu ta nhìn tôi, trong mắt hình như có ẩn giấu một thứ gì đó không bình thường. Giống như thiếu gia đối với mẹ kế vậy, lúc nào cũng ngọt ngào gọi chị ơi ở những nơi không có ai thấy. Luôn mang theo d*c vọng chiếm hữu chọc ghẹo cô ta, dụ dỗ cô ta.

Tôi nhéo cánh tay để bản thân hồi thần lại, giả vờ nhẹ nhàng chào hỏi với Phương Cẩn Dục một tiếng.

Cậu ta cười híp mắt hỏi tôi: “Chị ơi, bệnh của chị đã đỡ hơn chưa?”

“Mặt đỏ quá.”

Là lời thoại trong kịch bản.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi