GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

2.

Tôi nằm trong bệnh viện ba ngày rồi lại vội bò dậy đi làm việc.

Tôi là thành viên cố định trong chương trình giải trí về nông thôn “Cuộc sống chậm rãi”, nếu không đến ghi hình sẽ bị trừ tiền.

Nghe nói khác mời của tập này là hai người đang có tin đồn tình cảm, chủ đề này cũng rất hot. Lúc khách mời nam gọi điện thoại đến thì âm thanh đã được xử lý nên không nhận ra là ai. Anh ta nói: “Tôi đến đây tìm người.”

“Có một người đã lâu tôi không được gặp nên tôi nhớ cô ấy lắm.”

Mười phút sau, cửa ngoài sân mở ra, Tần Tiêu đứng ở đó cười rất dịu dàng. Trong tay tôi đang cầm bó củi, gương mặt đầy bụi bẩn ngây ra. Khách mời tập này hoá ra là anh ta à? Sao anh ta lại đến đây, rõ ràng anh ta rất ghét phải tham gia các chương trình giải trí.

Anh ta nói đến đây tìm người, người anh ta muốn tìm, người anh ta muốn gặp là ai?

Tim tôi đập bình bịch, âm thanh đó nghe vào thật chói tai.

Có người thò đầu ra từ sau lưng anh ta cười hì hì chào hỏi với mọi người, là Tô Dược. Hoá ra cặp đôi tin đồn là bọn họ.

Tần Tiêu nhìn lướt qua tôi, ánh mắt lạnh nhạt hoàn toàn không dừng lại.

Chương trình này ngoài tôi ra còn có hai thành viên cố định. Một người là tiền bối Lưu Càn, uy tín cao, mạng lưới quan hệ rộng rãi phụ trách dẫn dắt và trò chuyện. Một người khác là đỉnh lưu Phương Cẩn Dục rất đẹp trai, body đẹp, phụ trách tạo topic và tăng độ hot.

Còn tôi… Dư Mãn Mãn bình thường chẳng có gì đặc biệt, phụ trách quét dọn, nấu cơm và cắt tỉa.

Tôi mãi không hiểu được một chương trình giải trí nổi tiếng như vậy lại tìm tôi làm thành viên cố định. Chẳng lẽ vì tôi có bằng làm đầu bếp?

Tần Tiêu nhấc chân bước đến chỗ Lưu Càn nhiệt tình chào hỏi: “Đã lâu không gặp, thầy Lưu.”

Tô Dược đi bên cạnh anh ta cũng cuối đầu chào: “Chào thầy Lưu ạ, em ngưỡng mộ đại danh thầy đã lâu!”

“Phim mới của bọn em đang quay ở gần đây, nghe nói thầy ở đây nên lão Tiêu nói nhất định phải mang em đến học hỏi thêm.”

Tô Dược liếc nhìn tôi khẽ nhếch môi, trong mắt còn mang theo sự khiêu khích.

Năm năm tròn trĩnh, lúc ở bên ngoài anh ta chưa nói với tôi một câu nào. Tình cờ gặp phải trong sự kiện anh ta cũng chỉ ngẩng cao đầu mà đi, đến cả một ánh mắt cũng chẳng cho tôi chứ đừng nói đến giúp giới thiệu tôi cho những người khác.

Tôi cười tự giễu, tôi biết cách tự mình đa tình thật đấy. Sao lại nghĩ rằng người Tần Tiêu muốn gặp là mình cơ chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi