GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

3.

Tần Tiêu và Tô Dược cùng ngồi trong sân nói chuyện với Lưu Càn. Tôi ở trong bếp nhìn bọn họ, đột nhiên ý nghĩ ly hôn xuất hiện trong đầu.

Tôi theo đuổi Tần Tiêu ba năm tròn, năm năm trước cuối cùng cũng đăng ký kết hôn với anh ta, thành công khiến anh ta thành người đàn ông của mình. Lúc vừa kết hôn tôi vui đến mức mỗi ngày đều ôm tờ giấy đăng ký kết hôn ngủ.

Nửa đêm nằm mơ cười tỉnh cũng muốn xoa mắt nhìn cho kỹ, xác nhận người đang ngủ bên cạnh mình là Tần Tiêu. Tôi lúc đó chắc là nghĩ cũng không dám nghĩ đến chuyện có một ngày bản thân sẽ lựa chọn rời đi.

Dù sao thì trong mối quan hệ giữa tôi và Tần Tiêu thì quyền chọn lựa luôn nằm trong tay anh ta.

Đồ ăn được dọn lên bàn, Tô Dược nhìn nhìn vào bát rồi lẩm bẩm: “Mình không ăn rau mùi.”

Cô ta nghĩ ngợi một lát rồi gắp hết nhưng thứ mình không ăn vào bát Tần Tiêu. Tần Tiêu cạn lời nhìn cô ta, cô ta lè lưỡi làm mặt quỷ lại.

Lưu Càn cười nói: “Tin đồn của hai đứa là thật phải không? Tuổi trẻ yêu nhau ngọt ngào thật đấy.”

Tần Tiêu nhàn nhạt trả lời ông ấy: “Giả ạ.”

Sắc mặt Tô Dược khẽ biến nhưng lập tức lại cười toe toét. Cô ta giải thích với Lưu Càn: “Thầy Lưu hiểu lầm rồi, em và Tần Tiêu là anh em tốt đấy ạ.”

“Lúc trước bọn em cũng có yêu đương, anh ấy chăm sóc em tốt quá nên em sợ cứ như vậy em sẽ trở thành kẻ vô dụng luôn mất. Em cảm thấy như vậy không ổn nên mới quyết định phải tự lực cánh sinh.”

Mọi người đều bị cô ta chọc cười.

Lưu Càn hỏi cô ta: “Vậy em muốn tìm người như thế nào?”

Tô Dược búng tay một cái, nói: “Cao này, đẹp trai này, người trầm tĩnh thích đọc sách, đeo mắt kính cũng đẹp trai, mặc áo đen quần xám này…”

Tần Tiêu cười cười. Hôm nay anh ta vừa hay cũng đeo mắt kính, mặc áo đen quần xám.

Lưu Càn cũng cười, khen Tô Dược: “Cô bé này cũng có ý tứ quá nhỉ.”

Có lẽ do tôi quá im lặng, ông ấy đột nhiên hỏi tôi: “Mãn Mãn, tôi nhớ màn hình khoá điện thoại của em là Tần Tiêu nhỉ? Sao thần tượng đến mà em lại ngại ngùng như vậy, một câu cũng không nói.”

Tôi dừng tay lại, lúc ngẩng đầu lên thì thấy Tần Tiêu cười như không cười nhìn tôi. Tô Dược đột nhiên ồ lên, cũng lấy màn hình khoá điện thoại ra cho mọi người xem.

“Chị Mãn Mãn cũng để hình Tần Tiêu làm màn hình khoá sao? Em cũng vậy này! Tấm hình này là em chụp lén trên phim trường đó, nếu chị thích thì em sẽ gửi cho chị…”

Trong hình là Tần Tiêu đang ngủ, Tô Dược dựa vào rất sát nên nhìn như hai người đang lén lút hôn nhau.

Tôi bình tĩnh cười nhạt, nói: “Thật xứng đôi.”

Sau đó lại tiếp tục cúi đầu ăn cơm.

Tần Tiêu khẽ cau mày, ánh mắt lướt qua bọn tôi rồi nhấp một ngụm rượu gạo, vẻ mặt không vui.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi