GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

4.

Ăn cơm tối xong, đạo diễn tắt máy quay để mọi người nghỉ ngơi. Đã bận cả buổi sáng rồi, vết thương của tôi cũng bắt đầu đau.

Tôi vào phòng, chưa kịp uống viên thuốc giảm đau vào thì quản lý của Tô Dược đột nhiên tìm tới. Cô ta khoanh tay lại bảo tôi phải đi làm salad của Tô Dược ngay bây giờ.

“Buổi trưa Dược Dược ăn không nhiều, cô đi làm cho cô ấy một phần salad đi.”

Tô Dược cứ lo nói chuyện giành sự chú ý thì ăn uống đàng hoàng mới lạ. Tôi đưa ly nước lên chuẩn bị uống rồi cười lạnh: “Muốn ăn thì tự đặt bên ngoài, ai bảo cô ta đầy tật xấu làm gì.”

Người quả lý tát một cái lên tay tôi làm nước nóng hắt cả lên người tôi.

Cô ta cảnh cáo: “Thái độ của cô như vậy là sao? Được nấu cơm cho Dược Dược là do bọn tôi xem trọng cô.”

“Cô có biết Dược Dược của bọn tôi có địa vị như thế nào không? Đợi sau này cô ấy gả cho ảnh đế Tần rồi thì biết bao nhiêu người phải đến làm quen. Cho cô mặt mũi mà cô không cần, đợi bị phong sát đi!”

Một bụng nửa giận tràn lên  đỉnh đầu tôi, tôi đổi tay lại hắt hết nước còn lại lên mặt cô ta.

Tô Dược nghe thấy tiếng động vội chạy qua, cầm khăn giấy lau mặt cho người quản lý.

“Chị Mãn Mãn, có phải bọn em đắc tội chị ở chỗ nào rồi không? Có chuyện gì cứ từ từ nói, chúng ta đều là người đã được giáo dục đàng hoàng rồi nên đừng cứ động tay động chân.”

Tần Tiêu cũng chậm rãi theo sau, đóng cửa lại chặn những người hóng hớt ngoài cửa.

Tôi bật cười hỏi Tô Dược: “Buổi trưa cô chưa ăn no à? Bây giờ bảo tôi đi làm salad cho cô?”

“Một mình tôi vừa bận rộn nấu cơm cho 5 người xong còn phải hầu hạ riêng cho một mình cô, tôi là mẹ cô chắc?”

“Ồ, nghe nói cô và ảnh đế Tần sắp kết hôn rồi nên đang chuẩn bị phong sát tôi, có phải không?”

“Qua đây, cô qua nói chuyện với tôi, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói.”

Thật ra tôi vẫn không muốn đáp trả Tô Dược bởi vì tôi thấy làm ầm lên chỉ vì một người đàn ông thì rất thấp kém. Nhưng cô ta cứ không ngừng kiếm chuyện chọc tôi, tôi không lật mặt thì chẳng có ý nghĩa gì đúng không?

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi