GƯƠNG VỠ KHÔNG LÀNH

8.

Tối hôm đó tôi và Tần Tiêu cãi nhau một trận lớn. Thật ra là chỉ có tôi đơn phương tức giận, anh ta chỉ ngồi nghe mà thôi.

Tôi không biết anh ta có ý gì nữa, rõ ràng đã không yêu nữa rồi tại sao cứ phải dày vò không buông tha nhau như vậy.

Ngày hôm sau, tôi nhắn tin xin lỗi cho đạo diễn chương trình “Cuộc sống chậm rãi”. Anh ta rất khách sáo nói sau này tôi không cần đến ghi hình nữa đâu.

“Mãn Mãn à, lúc trước không biết quan hệ giữa cô và anh Tần. Nếu có gì không phải phép mong cô tha thứ nhé. Nghe anh Tần nói gần đây thân thể cô không tốt, ý của anh ấy là muốn để cô nghỉ ngơi nhiều hơn…”

Tôi nổi điên lên gọi điện thoại cho Tần Tiêu, anh ta nghe máy rất nhanh giống như lúc nào cũng đang chờ tôi vậy. Tôi hỏi anh ta dựa vào đâu mà lại tự dưng xử lý công việc của tôi.

Anh ta hỏi ngược lại: “Anh kiếm tiền cho em tiêu không tốt à?”

Tôi cười lạnh nói: “Tần Tiêu, tôi muốn ly hôn, anh đừng hạ thấp bản thân nữa, hạ thấp cũng không có tác dụng đâu.”

“Không được nữa thì chúng ta hẹn gặp ở toà.”

Anh ta cũng cười theo tôi: “Em có thể thử xem.”

Nửa tháng sau, công việc của tôi tiếp tục bị trì trệ, không ai dám tìm tôi nữa. Tần Tiêu đang trừng phạt tôi cứ như đang trừng phạt một con chó con không nghe lời vậy.

Tôi không tin như vậy, chạy khắp nơi bên ngoài nhưng chỉ luôn nhận được một câu: “Xin lỗi cô Dư.”

Chuyện ly hôn cũng không thuận lợi, những người luật sư tôi tìm đến đều phản hồi trong vòng hai ngày rằng không nhận vụ của tôi.

Tần Tiêu, chắc chắn anh đang cười chứ gì? Nhìn tôi cứ bị xoay như con hề rất vui đúng không? Anh căn bản không yêu tôi, anh chỉ không muốn thấy có người chống lại mình mà thôi.

(Còn tiếp)

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi