HÀNG LONG QUYẾT


Mạnh Thuyền cúi đầu trong mắt tràn đầy nước mắt rồi lại nở nụ cười, "Ta nói thả nàng đi, nhưng rồi lại cảm thấy không cam lòng, ta chỉ muốn gặp lại nàng lần nữa, cho nên mới đuổi tới Sài Tang."
Vân Huyên đáy mắt phiếm hồng, lòng tràn đầy chua xót, "Đã buông tay, nói cái gì không cam lòng.

Mạnh Thuyền, nàng hoặc là hạ quyết tâm dùng khế ước cột ta vào nàng cả đời, hoặc là thả ta đi coi như ta đã chết, chớ có tra tấn lẫn nhau được không?"
Nàng biết Mạnh Thuyền luyến tiếc nàng, nàng lại làm sao bỏ được.

Nàng chỉ là thống hận khế ước, chưa từng trách Mạnh Thuyền, nàng ấy đã tẫn hết sức mình để bảo hộ nàng rồi.
Nhưng phía sau Mạnh Thuyền còn có ca ca và sư tôn, tông môn của nàng ấy, có Nhân tộc, nàng ấy căn bản không được lựa chọn, nàng ấy đấu tranh thế nào cũng chỉ có thể lưu lại cho nàng một đặc ân, không cần tham gia săn giết Long tộc.
Nhưng hôm nay Long tộc quật khởi, người cùng rồng xung đột ngày càng kịch liệt, thái độ đệ tử Lục Kỳ Các đối với Long tộc bị khế ước cũng hoàn toàn thay đổi, nàng không tham gia tàn sát Long tộc, càng không có khả năng lưu lại bên Mạnh Thuyền.

Mà một khi nàng rời khỏi Lục Kỳ Các, với thế cục hiện giờ, Nhân tộc sợ hãi căm ghét Long tộc, cũng không có khả năng để các nàng ở bên nhau.

Các nàng tiến thoái lưỡng nan.
Nàng đã là người giãy giụa trong vũng bùn, nhưng Mạnh Thuyền không phải, nàng không thể ích kỷ đem nàng ấy kéo xuống.
Nàng ấy hy sinh cho nàng đã quá nhiều.
Mạnh Thuyền nghe khóe miệng gian nan mà giật giật, nhưng không nói gì nữa.

Ánh mắt của nàng trước sau dính trên người Vân Huyên, trong đau đớn lại không hòa tan được quyến luyến.

Vô luận loại nào nàng đều không nghĩ lựa chọn.
"A, chúng ta không rãnh nghe chủ tớ các ngươi thổ lộ tâm sự.

Vân Huyên, nếu ngươi thật muốn rửa sạch khuất nhục, nên tự tay chấm dứt nàng ấy.

Nể tình cùng tộc, chúng ta sẽ giúp ngươi nhặt xác, tại tộc mộ cho ngươi đề danh." Xích Long nhìn chằm chằm Vân Huyên, trong giọng nói tràn đầy miệt thị, hắn căm hận tất cả rồng có liên quan đến con người, càng không thể tiếp thu tộc nhân tham sống sợ chết mà chịu nhục.

Đó là sự phản bội đối với những tộc nhân đã bị bức hại đến chết trong quá khứ.
Vân Huyên thần sắc nghiêm nghị, nắm kiếm chỉ vào Xích Long, nghiến răng nói: "Thứ cho ta khó tòng mệnh!"
Thấy Vân Huyên gàn bướng hồ đồ, Xích Long cùng Thanh Long cũng không cần phải nhiều lời nữa, trong mắt hung quang hiển lộ, vận sức chờ phát động liền phải cùng Vân Huyên động thủ.
Mạnh Thuyền biết Vân Huyên thực lực, rồng xanh cùng đỏ liên thủ, Vân Huyên ứng phó không nổi.
Nàng nắm chặt tay phải, ánh mắt nhìn chằm chằm Vân Huyên, hô hấp cũng càng ngày càng dồn dập, cuối cùng nhắm mắt, ở Vân Huyên chuẩn bị động thủ lại đột nhiên đỡ kiếm đứng lên.
Nàng nâng lên tay phải, lòng bàn tay trận văn di động, "Vân Huyên, dừng tay!"
Vân Huyên trên người hiện ra một luồng trận quang, kiếm trong tay miễn cưỡng dừng lại, mệnh lệnh đến từ khế ước chủ nhân, thân là khế ước linh thú nàng vô pháp cãi lời nửa phần, nàng khó có thể tin mà quay đầu nhìn Mạnh Thuyền.
Lần duy nhất Mạnh Thuyền đối nàng dùng khế ước mệnh lệnh, chính là 20 năm trước.

Thình lình xảy ra biến cố, Xích Long cùng Thanh Long đều ngây ngẩn cả người, ngay cả Lạc Thanh Từ chuẩn bị ra tay trợ giúp cũng có chút kinh ngạc, "Mạnh Thuyền đang làm gì?"
Mạnh Thuyền biết rõ khế ước là căn nguyên thống khổ của Vân Huyên, không lý nào lại ở trước mặt Long tộc sử dụng mệnh lệnh khế ước.
Mà Mạnh Thuyền căn bản không tính toán dừng lại, nàng liền nhìn Vân Huyên, trong mắt mang theo cười, ý cười tràn đầy thoải mái cùng quyết tuyệt, làm Vân Huyên từ trong phẫn nộ mạc danh sinh ra một cổ dày đặc bất an.
"Vân Huyên, nàng lại đây." Mạnh Thuyền ý cười đột nhiên đọng lại, môi đỏ nhẹ nhấp, lời nói ra vẫn ôn nhu giống như vãng tích, nhưng lại mang theo mệnh lệnh bất khả kháng.
Vân Huyên cả người cứng đờ, lại như rối gỗ bị giật dây không thể khống chế, xoay người từng bước đi về phía Mạnh Thuyền..
Trong lòng Vân Huyên hoảng loạn cực kỳ, Mạnh Thuyền hành động quá mức khác thường, nàng cắn răng nói: "Mạnh Thuyền, nàng đừng làm cho ta hận nàng."
Mạnh Thuyền khóe miệng giơ lên, trong mắt cô đơn lướt qua, lại rất mau hiện lên tia cười, "Nàng hận ta cũng được, chỉ cần nàng có thể nhớ mãi ta."
"Mạnh Thuyền có chút không đúng." Lạc Thanh Từ không tính toán lại bàng quan, nhắc nhở Nguyễn Ly chớ có ra mặt, theo sau thuấn di lập tức xuất hiện trước mấy người bọn họ.
"Mạnh cô nương, tạm thời bình tĩnh."
Xích Long cùng Thanh Long hoa cả mắt, liền nhìn thấy nữ tử áo lam mang mặt nạ cổ quái bỗng nhiên xuất hiện trước mắt bọn họ, mà vừa rồi bọn họ không chút nào cảm nhận được hơi thở của nàng, nghĩa là tu vi nàng hơn xa bọn họ, lập tức trong lòng phát trầm.
"Ngươi là ai?" Thanh Mộc sợ hãi nói, liền ý thức được nữ tử này là cao thủ Tiên môn, cảnh giới không dưới Phân Thần, tức khắc đánh lên cảnh giác.
Mà Mạnh Thuyền biểu tình có chút lăng, động tác trong tay thoáng ngưng lại.

Nàng nhanh chóng nhìn Vân Huyên, sau đó đem ánh mắt dừng trên người Lạc Thanh Từ, kinh ngạc nói: "Tiền bối chính là Trì Thanh, bằng hữu của Nguyễn Ly?"
Lạc Thanh Từ không nghĩ tới Mạnh Thuyền còn nhớ rõ chính mình, khẽ gật đầu: "Mạnh cô nương trí nhớ tốt, chính là tại hạ.

Có ta ở đây, ngươi cùng Vân Huyên đều sẽ không sao, đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ, dẫn tới hai người hối hận cả đời."
Mạnh Thuyền nghe vậy thấp thấp nở nụ cười, nàng tựa hồ cũng không quá để ý lời Lạc Thanh Từ, mà tiếp tục nói: "Chuyện Nguyễn Ly là rồng, ngài hẳn là cũng biết rồi.

Ta nhớ rõ lúc trước ngài cùng Nguyễn Ly tình cảm thâm hậu, một đường đi theo bảo hộ nàng ấy, hiện tại ngài có hối hận không?"
Lạc Thanh Từ thần sắc đạm nhiên, "Ta nguyện ý bảo hộ nàng ấy, chỉ bởi vì nàng ấy là Nguyễn Ly, không phải vì nàng ấy là người hay rồng.

Cho dù nàng ấy là rồng, nàng ấy vẫn là Nguyễn Ly, có gì khác nhau sao?"
Nghe xong các nàng đối thoại, Thanh Mộc vốn dĩ lòng tràn đầy cảnh giác cũng có chút buông xuống, ngạc nhiên hỏi: "Nguyễn điện hạ? Ngài là bằng hữu của điện hạ?"
Xích Long nghe vậy thoáng giật mình, lại nhăn mày, hắn nhớ tới Nguyễn Ly hành động, trong lòng phẫn uất bất bình.

Nàng thân là người thừa kế Long vương chi vị, lưng đeo huyết hải thâm thù, gánh vác trọng trách phục hưng Long tộc, lại vì cứu kẻ thù giết cha mà công nhiên phản bội vương thượng, so với hành vi của Vân Huyên, càng làm hắn khó có thể tiếp thu, nhưng bởi vì kiêng kỵ Lạc Thanh Từ, hắn cũng không dám hé răng.
Lạc Thanh Từ dĩ nhiên biết Xích Long đang nghĩ gì, ánh mắt lạnh lùng đảo qua, "Ngươi muốn nói cái gì?"
Xích Long sắc mặt đột biến, "Ngài đây là muốn tra hỏi ta?"
"Hừ, trong lòng ngươi suy nghĩ cái gì? Nghĩ đến hành động của điện hạ các ngươi, là chuyện khiến cho đám rồng hiên ngang lẫm liệt các ngươi khinh thường sao?" Lạc Thanh Từ cười lạnh, lời nói ra sắc bén khiến cho Xích Long biểu tình đỏ trắng đan xen.
"Long tộc nhân khẩu điêu tàn, có thể sống sót đều trải qua trắc trở cùng trả giá thảm thống.

Các ngươi dư lại tộc nhân vốn dĩ liền không nhiều lắm, không nghĩ đoàn kết tương trợ, lại ôm khư khư suy nghĩ cứng nhắc kia, như thế giẫm đạp nhau.


So với Nhân tộc tàn sát cùng săn giết, các ngươi hành vi càng tàn khốc ti tiện." Lạc Thanh Từ không lưu tình chút nào, lạnh lùng mắng.
Thanh Mộc nghe vậy có chút thấp thỏm, nhịn không được nói: "Không phải chúng ta đối Vân Huyên hà khắc, là nàng ấy cùng con người ký khế ước, bị người ta xem là linh thú, đem Long tộc tôn nghiêm chôn vùi, không còn một chút tự do.

Giống như vừa rồi, đối phương chỉ cần động ngón tay, Vân Huyên liền không hề sức phản kháng, chỉ có thể nghe theo, còn thua cả nô lệ.

Trong tình huống này còn muốn giữ gìn đối phương, Vân Huyên thật là điên rồi."
Lạc Thanh Từ nghe vậy nhịn không được nhíu mày, nhìn về phía Mạnh Thuyền.
Mạnh Thuyền lại nở nụ cười, nàng đi từng bước đến trước mặt Vân Huyên, "Phải, vô luận ta làm thế nào, vô luận ta nghĩ thế nào, năm đó khế ước rơi xuống, liền chú định đối với nàng thương tổn cả đời."
Mạnh Thuyền càng nói thần sắc càng đau đớn, ý cười trên mặt hoàn toàn vỡ vụn, nàng trong mắt lóe lệ quang, cũng không hề cố kỵ người xung quanh, duỗi tay nhẹ nhàng vuốt v e sườn mặt Vân Huyên, "Ta có đôi khi suy nghĩ, năm ấy ta xâm nhập u lao nhìn thấy nàng rốt cuộc có phải sai rồi không, nhưng ta vẫn cảm thấy may mắn, ít nhất hiện giờ nàng còn sống.

Nàng nói ta hoặc là dùng khế ước đem nàng cột ở bên người, hoặc là thả nàng đi xem như nàng đã chết, nhưng cái nào ta cũng không muốn."
Vân Huyên hô hấp dồn dập, bất an trong lòng dâng lên như thủy triều, nhưng nàng lại vô pháp nhúc nhích, nàng thanh âm đều có chút mất tiếng, "Mạnh Thuyền, nàng rốt cuộc muốn làm gì?"
Lạc Thanh Từ cảm giác không đúng, lập tức duỗi tay muốn đem Mạnh Thuyền kéo ra, nhưng Mạnh Thuyền đã sớm bày trận pháp, dưới lòng bàn chân ánh sáng đỏ đậm đột nhiên bạo khởi, bức cho Lạc Thanh Từ căn bản không thể tới gần.
Mạnh Thuyền cắn ngón tay phải, tinh huyết trào ra lập tức điểm lên giữa trán Vân Huyên.

Mạt huyết kia hóa thành tơ máu đi theo ánh sáng đỏ chui vào trong người Vân Huyên, dưới chân các nàng liền hiện lên trận pháp hình lục giác, màu đỏ dọc theo hình vẽ nhanh chóng len lỏi, linh lực ở trong đó gào thét mà qua, cuốn lên kình phong thổi đến các nàng quần áo không ngừng phi dương.
Theo sát hai người liền hoàn toàn bị bao phủ trong đó.
Lạc Thanh Từ ý đồ ngăn cản, rồi lại phát hiện đó chính là trận pháp khế ước giữa Mạnh Thuyền cùng Vân Huyên, người ngoài không cách nào can thiệp.
"Mạnh Thuyền, dừng lại!" Vân Huyên không biết Mạnh Thuyền muốn làm gì, nhưng xem Mạnh Thuyền như thế quyết tuyệt, nàng đã biết tuyệt không phải chuyện tốt.
"Kỳ thật, ta còn có lựa chọn thứ ba.

Đều nói khế ước đã thành, đó là sinh tử không đổi, nhưng vẫn có biện pháp đoạn tuyệt khế ước, chỉ là trên đời không có ngự thú sư nào nguyện ý hy sinh thôi.

Vân Huyên, đây là cách tốt nhất ta có thể làm cho nàng!"
Vân Huyên sắc mặt trắng bệch, "Không, không cần, nàng dừng tay, Thuyền Nhi nàng dừng lại, ta cầu nàng, đừng làm chuyện khờ dại!"
"Trì tiền bối, ngài ngăn nàng lại, ngài ngăn nàng lại!"
Lạc Thanh Từ chưa từng nghe qua khế ước có thể giải, cũng là đại kinh thất sắc, nhanh chóng lần nữa ra tay.

Lập tức một luồng linh lực băng lam thẳng ép vào trận pháp, lại bị cường ngạnh đánh văng.
Nàng nhìn Mạnh Thuyền, nhớ tới lúc trước ở Thiên Diễn Tông, có người hỏi tiên môn phải làm gì để xoa dịu Long tộc lửa giận, Mạnh Thuyền liền đứng ra nói, chính mình nguyện ý là người đầu tiên hy sinh.

Chỉ sợ lúc đó Mạnh Thuyền liền hạ quyết tâm đoạn tuyệt khế ước, hiện giờ chính là lúc nàng ấy thực hiện lời hứa.

Trong chớp nhoáng nàng nghĩ tới Nguyễn Ly, mà Nguyễn Ly hiển nhiên cùng suy nghĩ với nàng, "Sư tôn."
Nguyễn Ly gọi Lạc Thanh Từ một tiếng, sau đó đột nhiên từ trong tay áo xoay quanh mà ra, nàng nhìn Mạnh Thuyền bên kia đang ngây ngẩn cả người, mở miệng nói: "Mạnh Thuyền, tuy rằng hiện giờ ta chưa thể giải quyết xung đột giữa người và rồng, nhưng ngươi làm như vậy thật sự quá dại dột, đừng để Vân Huyên phải cả đời hối hận!"
Mạnh Thuyền nhìn Kim Long trước mắt, trong sửng sốt lược hiện kinh hỉ: "Cư nhiên là ngươi, ngươi thật sự không có việc gì."
Dứt lời ánh mắt nàng dừng trên người Lạc Thanh Từ, "Chẳng lẽ ngài...."
Mạnh Thuyền còn chưa nói xong, đã cúi đầu xuống lộ ra ý cười nhợt nhạt.

Các nàng cũng không phải một mình chiến đấu hăng hái, các nàng không đơn độc trong thế giới này.

Nguyễn Ly còn sống, người bên cạnh nàng ấy cũng chỉ có thể là Lạc Thanh Từ.

Hòa bình cho hai tộc Long Nhân, không phải xa xôi không với tới, nàng đã có thể yên tâm ra đi rồi.
"Trận pháp một khi kích hoạt, liền không thể dừng lại.

Huống hồ chỉ cần khế ước vẫn còn, thương tổn vẫn còn.

Ta chính mình lựa chọn, bất quá là đem những gì ta nợ trả lại cho A Huyên, ta không hối hận." Mạnh Thuyền thần sắc ngoài dự đoán bình tĩnh, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Huyên, mãn nhãn đều là thoải mái.
Vân Huyên hoàn toàn luống cuống, nàng cảm giác được ấn ký khắc sâu trong linh hồn theo Mạnh Thuyền hành động mà dần dần phai nhạt.

Ở giữa trận pháp, hư ảnh rồng xanh thoát ra từ người Vân Huyên, không ngừng xoay quanh.
Mà Mạnh Thuyền sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, giữa mày nhíu chặt, biểu tình thống khổ.
"Lấy máu ta hiến tế, đoạn tuyệt khế ước, ta nguyện trả giá hết thảy!" Mạnh Huyền nói xong, không màng Nguyễn Ly cùng Lạc Thanh Từ ngăn cản, đôi tay nhanh chóng kết ấn, tầng tầng áp xuống.
Lập tức trận pháp lục giác dưới chân răng rắc vỡ vụn, hư ảnh rồng xanh lôi cuốn phản phệ chi lực xuyên qua trái tim nàng như tia chớp, trận pháp hoàn toàn vỡ nát..
Mạnh Thuyền thân thể bỗng nhiên run lên, đồng tử co chặt, lập tức phun ra một búng máu, cả người mềm nhũn ngã về phía trước.
Vân Huyên cảm giác được sâu trong linh hồn chế ước cùng gông xiềng kể hết tán ra, nhưng nàng lại không cảm giác được một tia nhẹ nhàng, thay thế chính là trời sụp đất nứt, làm nàng sắp hít thở không thông.
Nàng nghẹn ngào tiến lên ôm chặt lấy Mạnh Thuyền, lại chịu đựng không nổi thân thể gầy yếu của nàng ấy, cùng nhau ngã quỳ trên mặt đất.
Nàng muốn nhìn rõ dáng vẻ Mạnh Thuyền lúc này, nhưng tầm mắt đều trở nên mơ hồ, sương mù bao phủ, nàng gắt gao nắm tay Mạnh Thuyền, cúi đầu xuống kêu to, hỏng mất mà khóc thành tiếng, nhưng lại không thể phát ra bất luận âm thanh nào.
Mạnh Thuyền đã cạn kiệt sức lực, ngoan ngoãn nằm vùi ở trong ngực Vân Huyên, ánh mắt tan rã nhìn chằm chằm Vân Huyên.
Thân thể Mạnh Thuyền co giật một chút, từng ngụm từng ngụm huyết từ trong miệng không ngừng tràn ra bên ngoài.

Vân Huyên truyền linh lực áp không được, liều mạng lau cũng lau không sạch, Mạnh Thuyền giống như muốn đem toàn bộ máu trong người phun ra.
Lạc Thanh Từ tâm loạn như ma, chạy nhanh ngồi xuống đem linh lực truyền cho Mạnh Thuyền, nhưng vừa chạm đến kinh mạch của nàng ấy, nàng liền trầm mặc.

Phát hiện Vân Huyên đầy cõi lòng chờ mong nhìn mình, Lạc Thanh Từ dịch khai tầm mắt.
Vân Huyên tức khắc hoàn toàn sụp đổ.
"Thuyền Nhi, Thuyền Nhi, ta không đi nữa, ta từ bỏ, cái gì đều từ bỏ......"
Mạnh Thuyền hốc mắt đỏ bừng, nước mắt hỗn huyết rơi xuống, nàng gian nan thở hổn hển, lẩm bẩm nói: "A Huyên....!Đây là ta thiếu nàng.

Ta...!mấy năm trước đã biết được....!khế ước có thể giải.

Chỉ là ta......!Ta luyến tiếc nàng, ích kỷ mà giữ nàng lại 5 năm, làm nàng, làm nàng thống khổ như vậy, là ta sai."

Vân Huyên thất thanh khóc rống lên, "Không phải nàng sai, từ đầu tới cuối đều không phải nàng sai, nàng không thiếu ta, cũng không có lỗi với ta.

Thuyền Nhi, nàng...!nàng đứng dậy, ta tình nguyện cùng nàng lập bất kỳ khế ước nào, nàng muốn cái gì ta cũng sẽ nghe nàng.

Ta từ bỏ, ta cái gì đều từ bỏ, ta chỉ cần nàng sống."
Mạnh Thuyền nghe vậy nở nụ cười, "Ta biết A Huyên không trách ta, ta cũng từng ngây thơ nghĩ, chúng ta cứ như vậy...!qua cả đời được không? Nhưng một ngày khế ước còn tồn tại, ta liền thêm một ngày làm tổn thương nàng."
Nàng miễn cưỡng nâng tay lên lau nước mắt cho Vân Huyên, "A Huyên đừng khổ sở...!ta vốn sinh ra đã yếu ớt, nếu không phải nàng xuất hiện, Tử Đàn Quân cũng cứu không được ta.

Mạng của ta...!chính là nàng cấp, hiện giờ....!Bất quá là trả lại cho nàng."
"Thuyền Nhi, ta sai rồi, ta không để bụng khế ước, ta không quan tâm nó, ta chỉ không muốn liên lụy nàng.

Chuyện khế ước cùng nàng không liên quan, nàng đối với ta thế nào, ta đều hiểu." Vân Huyên nhiều năm nay không phải không biết tình cảm Mạnh Thuyền dành cho mình, nàng từng nghĩ tới cự tuyệt, nhưng Mạnh Thuyền giống như mặt trời nhỏ, không ai có thể cưỡng lại ánh mặt trời ấm áp này.

Tuy nhiên nàng không thể thoải mái mà tiếp nhận nàng ấy, khúc mắc giữa các nàng vẫn luôn tồn tại, và đó luôn là rào cản không thể vượt qua.
Nhưng tận mắt thấy Mạnh Thuyền hấp hối, rối rắm cùng khó xử trong lòng nàng so với sinh tử của Mạnh Thuyền, không đáng giá nhắc tới.

Nàng bây giờ mới hiểu được, tình cảm nàng dành cho Mạnh Thuyền, còn quan trọng hơn sinh mệnh cùng tôn nghiêm rất nhiều.

Đam Mỹ Cổ Đại
"A Huyên, ta biết nàng luôn khát vọng được tự do, vô câu vô thúc, ngao du phía chân trời.

Ta từng nghĩ cho nàng cái gì đó để làm nàng vui vẻ, và ta biết, nàng thích nhất chính là tự do.

Hiện giờ......!Rốt cuộc có thể thả nàng về với....!bầu trời.

Nàng hãy bay đi.....!nhất định không được cô phụ ta....nàng phải sống một cuộc đời tự tại vui vẻ."
"Ta không cần tự do, ta từ bỏ." Vân Huyên đau khóc thành tiếng, nếu biết là loại kết cục này, đánh chết nàng cũng sẽ không rời khỏi Mạnh Thuyền, càng không nên ra vẻ lạnh nhạt đối với nàng ấy.
"A Huyên, nàng có thể hôn ta không?" Gò má Mạnh Thuyền ửng hồng dị thường, trong ánh mắt tan rã cũng điểm lên ánh sáng.
Vân Huyên nước mắt ràn rụa, phủng mặt Mạnh Thuyền cúi đầu hôn xuống.

Bờ môi lạnh băng hoàn toàn khác xa nàng ấy ngày xưa ấm áp.
Nàng nghe được Mạnh Thuyền cười, thực nhẹ thực nhẹ.

Ngay sau đó liền như đóa bồ công anh lay động trong gió, đột nhiên tiêu tán, chỉ để lại nàng vô tận lạnh băng cùng sự im lặng chết chóc.
Vân Huyên gắt gao ôm người lạnh lẽo trong lòng ngực, thân thể không ngừng chấn động, theo sau thất thanh khóc rống, tiếng khóc cuồng loạn, nàng gần như đã phát điên.
Xích Long cùng Thanh Long ngơ ngác nhìn một màn trước mắt, thật lâu không thể hồi thần.
Mà trong mắt Lạc Thanh Từ cũng là vô tận bi ai cùng chua xót, Nguyễn Ly nhìn Lạc Thanh Từ, trong lòng thổn thức nghĩ mà sợ, tình cảnh của Mạnh Thuyền Vân Huyên, còn không phải chính là tình cảnh của các nàng hay sao? Lạc Thanh Từ khả năng sẽ làm giống như Mạnh Thuyền ư? Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được siết chặt tay Lạc Thanh Từ, lực đạo lớn đến mức làm Lạc Thanh Từ cảm giác được đau.
Vân Huyên đã làm sai điều gì, Mạnh Thuyền đã làm sai điều gì, tại sao lại phải rơi vào loại kết cục này?.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi