HÀNG LONG QUYẾT


Lạc Thanh Từ mới nói xong, liền nhăn lại mi, đã có người lại đây.
Liền đối phương tốc độ, Nguyễn Ly cùng nàng rời đi không thành vấn đề, nhưng mười một con rồng thực lực không đồng đều, lại mới giải trừ khế ước, muốn toàn thân mà lui, chỉ sợ không phải chuyện dễ.
Tuy rằng bọn họ đã uống thuốc, nhưng vừa rồi khí tức rồng trào ra quá gây chú ý, đột nhiên lại biến thành mười một người thân phận không rõ, thật sự chọc kẻ khác hoài nghi.
Nghĩ vậy, Lạc Thanh Từ mở miệng nói: "A Ly, nàng dẫn bọn họ đi trước, ta ngăn cản những kẻ kia."
Nguyễn Ly sắc mặt biến đổi, lập tức cự tuyệt: "Không được, ta không thể để nàng lại một mình."
Lạc Thanh Từ muốn cùng Nguyễn Ly nói rõ tình thế trước mắt, nhưng Nguyễn Ly không cho nàng cơ hội, xoay người đối Vân Huyên nói: "Có người tới, chỉ sợ là Xung Hư môn nhận thấy được khí tức rồng từ Lục Kỳ Các, muốn đến xem xét.

Vân Huyên ngươi dẫn bọn họ đi trước, đến địa giới Phù Phong tìm nơi an toàn chờ ta."
Vân Huyên có chút do dự, "Vậy điện hạ......"
"Các ngươi mục tiêu quá lớn, không an toàn, các ngươi rời đi chúng ta tự nhiên không ngại, đi mau." Nguyễn Ly thập phần kiên quyết, Vân Huyên chỉ có thể tuân lệnh, lập tức dẫn nhóm rồng rời đi.
Nguyễn Ly liếc nhìn Lạc Thanh Từ, xoay người biến thành tiểu kim long chui vào ống tay áo của nàng.
"Ta biết sư tôn không khỏe, ta sao có thể bỏ lại nàng."
Lạc Thanh Từ có chút buồn cười, âm thầm phân phó Hệ thống giúp nàng che giấu hơi thở, sau đó thò tay vào bên trong vuốt v e đầu rồng nhỏ, "Nàng nha, càng ngày càng bá đạo."
Nguyễn Ly vừa bất mãn lại xấu hổ, hé miệng cắn ngón tay kia, Lạc Thanh Từ tức khắc co rụt lại, hít sâu một hơi.
"Ngoan, nàng buông ta ra."
Lạc Thanh Từ nói xong, giơ tay phất đi mặt nạ vô diện, lộ ra dung mạo nguyên bản của mình.
Nàng mới chỉnh trang xong, ba bóng người liền đáp xuống trước mặt nàng.
Người tới thật là Xung Hư Môn, hơn nữa đều là người quen, Nam Cung Quyết, La Hoán nhị sư huynh của hắn, còn có Hòa Quang trưởng lão.
Lúc nhìn thấy Lạc Thanh Từ, ba người đều sửng sốt, Nam Cung Quyết vừa kinh ngạc lại cảm thấy may mắn, "Hoài Trúc Quân? Ngài...!ngài không sao chứ?"
Lạc Thanh Từ cũng không ngờ Nam Cung Quyết sẽ phản ứng như vậy, hơi gật đầu: "Ta không sao, Thiếu môn chủ, Hòa Quang trưởng lão, biệt lai vô dạng."
Hòa Quang trong mắt có chút phức tạp, nhíu mày hỏi: "Sao ngài lại xuất hiện ở Vân Trung?"
Lạc Thanh Từ nhẹ nhàng đung đưa tay áo, đạm thanh nói: "Ta đang tìm người."
Nàng nói xong ngước mắt nhìn về phía Lục Kỳ Các.
Trước đây Lạc Thanh Từ cùng Nguyễn Ly rơi xuống đáy U Đàm, chuyện này người Tiên môn đều biết, Nam Cung Quyết càng là tận mắt chứng kiến, nghe Lạc Thanh Từ nói vậy, hắn lập tức nghĩ tới cái gì, gấp giọng nói: "Ngài đang tìm Nguyễn cô nương ư? Không phải hai người cùng nhau rớt xuống U Đàm sao, lẽ nào nàng ấy không ở bên cạnh ngài?"
Nam Cung Quyết đối Nguyễn Ly lo lắng vượt qua lẽ thường, việc này không chỉ Lạc Thanh Từ, ngay cả Hòa Quang đều phát hiện, Hòa Quang nhịn không được liếc Nam Cung Quyết, lạnh lùng nói: "Nguyễn Ly là Điện hạ Long tộc, an nguy của nàng ấy không cần ngươi nhọc lòng."
Nam Cung Quyết nghe vậy trầm mặc không nói.
"Hoài Trúc Quân, ngài hẳn là thấy được Long tộc đang làm gì đối với Tiên môn.

Đồ đệ của ngài là Điện hạ Long tộc, nhiều năm qua ngài vẫn luôn che chở nàng ấy, lúc ở Thiên Diễn Tông càng vì nàng ấy không tiếc khi sư diệt tổ, ta hiện tại cũng không biết ngài đang đứng bên Nhân tộc hay Long tộc?"
Lạc Thanh Từ nghe xong nhàn nhạt cười, "Hòa Quang trưởng lão là người đức cao vọng trọng, cũng là một người rộng rãi hiếm có trong Tiên môn, từ trước đến nay không tranh sự đời.

Vì sao đột nhiên lại hỏi ta sẽ đứng bên nào?"
Hòa Quang ánh mắt trầm xuống, "Ngài có ý gì?"
"Lẽ ra có thể tránh được thù hận giữa Long tộc cùng Nhân tộc, chỉ tiếc, năm xưa Thiên Cơ Tử đạo tâm hủy hoại, tâm ma ám sinh, vì tham dục hủy diệt Long tộc, phá vỡ hòa bình giữa hai tộc.

Từ đó về sau Tiên môn không khí bất chính, không lo chăm chỉ tu hành, mà chỉ nghĩ mượn dùng Long tộc một bước lên mây, khiến Long tộc đối Nhân tộc hận thấu xương.


Cuối cùng bức cho Mặc Diễm không tiếc cùng Ma tộc cấu kết, lấy Long tộc nhập ma làm vật hy sinh để trả thù Tiên môn, chẳng lẽ nguyên nhân của trận bi kịch này nằm ở việc ta đứng về phe ai?"
Lạc Thanh Từ từng câu từng chữ lẽ thẳng khí hùng, lời nói cất giấu bén nhọn, làm Hòa Quang không lời gì để phản bác.
"Long tộc huỷ hoại Thiên Diễn Tông, ngài thật sự không hận họ?"
Lạc Thanh Từ cúi đầu, "Không nói tới hận, chỉ cảm thấy bi ai thôi.

Thảm kịch mà Long tộc gánh chịu năm đó, hiện giờ Tiên môn đồng dạng nhận trở về.

Lần này ta xuất hiện là muốn thúc đẩy một sự kiện, làm Tiên môn đồng tâm hiệp lực, thuyết phục Long tộc thỏa hiệp."
"Thỏa hiệp?" Nam Cung Quyết có chút không rõ.
"Hiện giờ Mặc Diễm thống lĩnh Long tộc, hắn đối Nhân tộc hận thấu xương, dĩ nhiên chỉ muốn đuổi cùng giết tận, mà khắp Long tộc đều đầy ngập phẫn hận, tuyệt đối không thể chủ động buông tha chúng ta.

Chỉ khi Tiên môn cùng Long tộc thế lực ngang nhau, mới có khả năng giải hòa.

Mặt khác, Nguyễn Ly là đồ đệ của ta, ta hiểu rõ nàng nhất, nàng trời sinh lương thiện, cùng Mặc Diễm hoàn toàn bất đồng, nàng nguyện ý vì tương lai Long tộc mà buông tha Tiên môn.

Nhưng nàng vì cứu ta mà đối kháng Mặc Diễm, dẫn tới Long tộc bài xích, nếu nàng không thể nắm quyền, chờ đợi Tiên môn cùng Long tộc chỉ có ngọc nát đá tan."
"Ý của ngài là, để Nguyễn cô nương trở thành Long Vương?" Nam Cung Quyết nhanh chóng hiểu được.
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu.
"Hoài Trúc Quân, chuyện này không dễ đâu.

Phàm là ngài còn sống, Nguyễn Ly sao có thể trở thành Long Vương, bởi vì Long tộc không có khả năng tiếp thu một vị vua nhận Đồ Long Sát Thần làm sư phụ, càng không chấp nhận vị vua đó vì ngài mà từ bỏ mối thù giết cha diệt tộc, dù bên trong có uẩn khúc gì đi chăng nữa.

Ngay cả khi Long tộc bị Tiên môn đẩy vào đường cùng, họ cũng sẽ không chấp nhận Nguyễn Ly!" Hòa Quang suy nghĩ cẩn thận lời của Lạc Thanh Từ, hắn thực mau nắm được trọng điểm trong đó, chuyện này không phải vô vọng, chỉ là quá mức khó khăn.
Mấy năm nay Xung Hư Môn cố thủ không ra, còn có thể kéo dài hơi tàn, một khi lấy ra Hàng Long Thần mộc cùng Long tộc chính diện xung đột, tất cả mũi giáo của Long tộc đều sẽ chĩa vào bọn họ, Hàng Long Thần mộc từng bị huỷ hoại một lần, cũng có thể bị hủy lần thứ hai.
Lạc Thanh Từ nhẹ phất ống tay áo, đem tay trái gác ở sau người, ngón trỏ cách vải vóc mà sờ sờ Tiểu Kim Long đã muốn bạo tẩu bên trong.
"Ta đã nói ra những chuyện này, dĩ nhiên có cách giải quyết.

Vừa rồi ta nhận thấy được Long tộc hơi thở, liền cố ý tọa trấn tại đây, để tránh còn có người không nhận rõ tình thế, ý đồ đuổi giết Long tộc.

Rốt cuộc Long tộc có thể xuất hiện ở Vân Trung, nếu không phải rồng bị Lục Kỳ Các khế ước, thì chính là Nguyễn Ly."
Hòa Quang đánh giá nàng một phen, "Nguyên lai ngài cũng phát hiện, ta còn tưởng rằng, là ngài mang theo Nguyễn Ly tới đây."
Lạc Thanh Từ ánh mắt lạnh lùng, "Buồn cười, ta mang nàng ấy tới Vân Trung làm gì? Thăm hỏi Xung Hư Môn sao?"
"Lạc Thanh Từ!"
Lạc Thanh Từ không nhanh không chậm nhìn về phía chân trời, "Hòa Quang trưởng lão chớ có tức giận, ta hành động đều vì Tiên môn suy xét, đương nhiên trong đó ta cũng vì đệ tử Thiên Diễn Tông.

Chút tư tâm này ta nghĩ các ngươi cũng có, Xung Hư Môn đóng cửa không ra cũng không đổi được bình yên, tổ lật sao còn trứng lành, các ngươi không thể nào đứng ngoài cuộc.

Mặt khác, tuy Thiên Diễn Tông đã bị phá hủy, nhưng người vẫn còn, ta vẫn là trưởng lão chấp pháp của Thiên Diễn Tông.


Ta đã cho người đến Xung Hư Môn thông tri đại hội Tiên Minh, các ngươi hẳn là thực mau thu được, mong rằng các ngươi vì mấy trăm đệ tử dưới trướng mà suy xét, đúng hẹn tới."
Nói xong, Lạc Thanh Từ chắp tay thi lễ, xoay người rời đi.
"Đại hội Tiên Minh?" Nam Cung Quyết lẩm bẩm, không khỏi nhìn về phía Hòa Quang cùng La Hoán.
La Hoán cũng có chút kinh ngạc.

Nam Cung Quyết suy nghĩ cẩn thận ý tứ Lạc Thanh Từ, mở miệng nói: "Sư tôn, Hoài Trúc Quân nói không sai, hiện giờ Long tộc được ăn cả ngã về không, Hàng Long thần mộc cản không nổi bọn họ, một khi ma long xuất trận, chúng ta vô lực chống đỡ."
"Nếu chúng ta vẫn tránh không ra, đến lúc đó các tông môn khác đều sụp đổ, môi hở răng lạnh, Xung Hư môn cũng vô pháp chỉ lo thân mình.

Nguyễn Ly có thể cứu Lạc Thanh Từ, đủ để thuyết minh nàng ấy vẫn còn thiện ý dành cho Nhân tộc, cho nên đây là cơ hội duy nhất của chúng ta."
La Hoán thoáng nhíu mày: "Sư đệ nói có lý, chúng ta không thể sống chết mặc bây, hoặc là cùng nhau phản kháng, hoặc là cùng nhau diệt vong."
Hòa Quang ngẩng đầu nhìn theo phương hướng Lạc Thanh Từ rời đi, cười lạnh một tiếng: "Các ngươi thật sự cho rằng nàng theo dấu Long tộc tới đây sao?"
Nam Cung Quyết sửng sốt, "Ý của ngài là?"
"Những chuyện Tiên môn đã làm đối với Long tộc, chỉ sợ là khơi sóng biển đông, khó trôi hết ác.

Tội nghiệt quá nhiều, không thể kể hết.

Nhưng hành vi của Lục Kỳ Các, chính là tr@n trụi phơi bày ở bên ngoài.

Những con rồng bị bọn họ khế ước, vô luận sinh tử, Lục Kỳ Các đều trốn không thoát.

Tuy rằng Lạc Thanh Từ che giấu rất khá, nhưng tàng không được nàng suy yếu.

Có thể khiến Lạc Thanh Từ vốn đã Tiểu Thừa đỉnh phong hao phí nhiều linh lực như vậy, trừ bỏ Lục các chủ, còn có thể là ai."
"Vậy sao vừa rồi sư tôn không chọc thủng nàng, còn tùy nàng rời đi?" La Hoán có chút khó hiểu.
"Mặc dù ta không thích cách hành sự của nàng, nhưng những gì nàng đã làm, trong sạch hơn Thiên Cơ Tử rất nhiều.

Người như vậy, nếu không thể khống chế nàng, thì không nên đối kháng nàng.

Huống hồ nàng cùng Xung Hư Môn không oán không thù, ta hà tất muốn làm khó dễ nàng.

Vô luận nàng đối vị Điện hạ Long tộc kia là thái độ gì, nàng đều sẽ không hại tiên môn, công tâm mà nói, nàng chính là cột trụ chống đỡ cả Tu Chân giới, chỉ có kẻ hồ đồ mới đi động nàng."
La Hoán nghe xong bừng tỉnh đại ngộ, "Sư tôn nhạy bén cùng dụng tâm, đệ tử thán phục!"
Nam Cung Quyết ở một bên nghe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Dựa theo ý tứ sư tôn, rõ ràng Xung Hư Môn sẽ đứng về phía Lạc Thanh Từ, tranh thủ cùng Long tộc giảng hòa.


Hơn nữa nếu Lạc Thanh Từ đang che giấu Nguyễn Ly, vậy thuyết minh Nguyễn Ly đã bình an vô sự cùng nàng ấy ở bên nhau.
Hồi tưởng những gì đã phát sinh ở Thiên Diễn Tông, hắn vẫn không thể bình tĩnh được.

Nhiều năm như vậy hắn vẫn luôn nghĩ Long tộc kiêu ngạo hống hách, ỷ vào ưu thế trời ban mà tùy ý giẫm đạp tiên môn, trận chiến đồ long năm xưa chỉ là Tiên môn liều mạng phản kích.

Tuy hắn không tán đồng dùng Long tộc nâng cao tu vi, nhưng diệt cỏ không trừ tận gốc, hậu hoạn vô cùng, vì vậy hắn liền nghe theo các trưởng lão mà gia nhập đội ngũ săn rồng.
Hắn cứ ngỡ rằng rồng cùng yêu ma giống nhau, cho đến khi hắn gặp được Nguyễn Ly.

Hắn mới kinh ngạc phát hiện, nguyên lai rồng cũng có thể trọng tình trọng nghĩa đến thế, Nguyễn Ly vì Lạc Thanh Từ không màng sinh tử, công nhiên xuất hiện ở Tiên môn, chống lại Mặc Diễm, hắn nghĩ mãi không ra vì sao Nguyễn Ly có thể làm được như vậy.

Hắn chưa từng gặp qua người như thế ở Tiên môn, cố tình lại gặp ở Long tộc.
Hắn chấn động đồng thời lại mạc danh khổ sở, một loại cảm giác làm hắn bỏ xuống không được, mỗi lần nhìn Nguyễn Ly bên Lạc Thanh Từ, hắn luôn cảm thấy mình đã mất đi một thứ gì đó, giống như kiếp trước bỏ lỡ, đến kiếp này hắn vẫn tay trắng.
Lạc Thanh Từ linh lực hao tổn đến đáng sợ, vừa ngự phong rời đi một lát, nàng liền lảo đảo ngã xuống.

Nguyễn Ly lập tức từ trong tay áo bay ra, hóa hình người đem Lạc Thanh Từ vững vàng ôm lấy.
"Sư tôn, nàng sao rồi?" Trong mắt Nguyễn Ly còn tàn lưu một tia phẫn nộ, nhưng càng có rất nhiều lo lắng.
Lạc Thanh Từ sắc mặt tái nhợt, ngước mắt cố gắng gượng cười: "Ta không sao, chỉ là có chút mệt." Dứt lời nàng giơ tay sờ sờ mi mắt Nguyễn Ly, "Nàng chớ lo lắng, cũng đừng tức giận."
Nguyễn Ly mím môi ôm Lạc Thanh Từ bay lên trời, nàng thật cẩn thận ôm lấy người trong lòng, nghiêm túc nói: "Ta không tức giận, nhưng nàng không được nghe lão hồ đồ kia nói bậy."
Lạc Thanh Từ thấp thấp nở nụ cười, "Ta đã biết, không nghe hắn, chỉ nghe nàng thôi, chịu không?"
Nguyễn Ly nghe được lỗ tai đỏ lên, muốn cười lại thẹn thùng, cuối cùng chỉ gật đầu.
Lạc Thanh Từ chỉ là tiêu tốn quá nhiều linh lực, cũng không bị thương, Nguyễn Ly một đường vừa ôm nàng vừa truyền khí, nàng thực mau liền hồi phục lại.
Nguyễn Ly tốc độ rất nhanh, không bao lâu các nàng liền đuổi kịp mấy người Vân Huyên.
"Điện hạ." Nhìn thấy Nguyễn Ly, nhóm rồng vui mừng khôn xiết, bọn họ được giải trừ khế ước, thoát đi khổ ải, biết Long tộc hiện giờ chiếm thượng phong, lại phát giác Điện hạ là ngũ trảo kim long, trong lòng khói mù tan biến, nhẹ nhàng biết bao nhiêu.
Nguyễn Ly khẽ gật đầu, nhìn thành Phù Phong ở trước mắt, Nguyễn Ly lại có chút do dự.
Tuy rằng bọn họ có thể che giấu hơi thở rồng lẫn vào Phù Phong, nhưng lúc này quan hệ giữa hai tộc vẫn rất căng thẳng, hòa giải vẫn còn khá xa vời, nếu đối mặt khả năng sẽ dẫn tới xung đột.
Nàng muốn thúc đẩy hai tộc Nhân Long ngưng chiến, vô luận vì Long tộc hay vì Lạc Thanh Từ, đều cần thiết làm như vậy.
"A Ly, làm sao vậy?" Lạc Thanh Từ nhận thấy được Nguyễn Ly do dự.
"Sư tôn, ta muốn nói chuyện riêng với họ một lát." Nguyễn Ly không muốn che giấu thân phận Lạc Thanh Từ nữa, ở trước mặt tộc nhân gọi Lạc Thanh Từ là sư tôn.
Lạc Thanh Từ sửng sốt, mà nhóm rồng nghe được điện hạ của mình gọi sư tôn, lập tức động tác nhất trí trừng lớn mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn Lạc Thanh Từ.
"Các ngươi đi theo ta." Nguyễn Ly không cần phải nhiều lời, nhanh chóng dẫn bọn họ đi.
Lạc Thanh Từ chưa nói cái gì, chỉ là nhìn bọn họ đi xa, trong lòng cảm khái: "Rồng Con nhà ta thật sự trưởng thành, hiện tại đều học được tự chủ trương, cũng không thương lượng với ta trước."
Giữa những hàng chữ nhìn như oán giận, nhưng ngữ khí cùng biểu tình lại tràn đầy sung sướng tự hào.
Hệ thống thật sự không nỡ nhìn thẳng, "Chẳng lẽ bây giờ ngươi mới biết nàng trưởng thành? Phía trước ngươi cùng nàng tình chàng ý thiếp, bị nàng áp không thể trở mình, vẫn cảm thấy nàng chưa đủ lớn sao?"
Lạc Thanh Từ bị Hệ thống nói đến nghẹn họng, nàng thấp giọng ho hai tiếng, "Ngươi thật sự không đáng yêu, ta đây chỉ là cảm khái một chút.

Lại nói, cho dù là ngươi đời trước bị nàng áp, đừng nói trở mình, ngay cả xuống giường cũng không thể đi? Dù sao ta đây đã Tiểu Thừa đỉnh phong, ngươi năm đó thế nhưng chỉ mới Tiểu Thừa sơ kỳ."
Lần này tới lượt Hệ thống vô ngữ cứng họng, cẩu lương này nàng thật sự ăn đủ rồi, "Ngươi không cần phải khắp nơi khoe khoang, đời trước A Ly là thẳng, nàng cũng không thích ta."
Lạc Thanh Từ có chút bực bội, "Nàng cũng không thích nam chủ."
Hệ thống không bày tỏ ý kiến, dù sao cốt truyện được gọi là ngôn tình kia càng ngày càng có vấn đề.

Nữ chủ sẽ không cong từ đời trước rồi đi? Hơn nữa, nếu không phải Lạc Thanh Từ được chuyển kiếp đến thế giới hiện đại, khả năng đời này vẫn là một khối đầu gỗ không hơn không kém.
Lạc Thanh Từ mạc danh không thoải mái, nàng nhìn nhìn Nguyễn Ly bên kia, thấp giọng hỏi Hệ thống: "Cốt truyện nguyên tác vẫn còn tiếp diễn sao?"
Hệ thống không lập tức đáp lời, sau một lúc lâu nàng buồn bã nói: "Đây là ta cùng Thiên Đạo đánh một ván cờ thiên địa, hắn cho phép ta lựa chọn ngươi, thay đổi cục diện một số chuyện.


Nhưng hắn không muốn xảy ra biến cố quá lớn, ảnh hưởng đến vận mệnh quá nhiều người.

Cho nên đến tận đây, những người liên quan đến ngươi cùng nữ chủ, vận mệnh đều không thay đổi.

Thiên Cơ Tử bị A Ly xử quyết, tuy rằng hiện giờ hắn còn chút hơi tàn, nhưng quá trình vẫn không khác trong sách gốc."
Lạc Thanh Từ có chút sững sờ, "Ngươi nói ta là kiếp cuối cùng, nếu ta chết liền không còn luân hồi, nhưng trong nguyên tác ngươi chú định phải chết, đó có phải thuyết minh rằng ta trốn không xong? Muốn ta ngăn cản A Ly nhập ma diệt thế, nàng đã ở bên bờ vực nhập ma, nếu không phải linh lực cùng máu của ta giúp nàng giảm bớt, hiện giờ kết cục đã giống như đời trước.

Ta thậm chí có chút hối hận, cùng nàng ở bên nhau có phải hay không quá qua loa."
Hệ thống không ngờ Lạc Thanh Từ sẽ nghĩ như vậy, nàng nhất thời không biết nên nói thế nào, "Có một chuyện ngươi nên hiểu, thế giới này nguyên bản là ngươi cùng A Ly ở bên nhau, mệnh tinh của ngươi nâng đỡ cùng soi sáng mệnh tinh của nàng.

Tuy rằng nàng như cũ hắc hóa, nhưng nàng đã vì ngươi mà khắc chế chính mình, ngươi tồn tại chính là biến số lớn nhất.

Có lẽ kết quả nàng vẫn sẽ nhập ma, nhưng nguyên nhân cùng quá trình không giống đời trước, ai có thể nói kết cục không thể biến?"
"Hơn nữa, người mệnh định phải chết là Hoài Trúc Quân, mà ngươi không chỉ là Hoài Trúc Quân, ngươi còn là dị thế Lạc Thanh Từ."
Lạc Thanh Từ nghe vậy nở nụ cười: "Ta hy vọng một ngày nào đó ta có thể nói rõ với A Ly, ta đây chính là ai, thậm chí nói cho nàng biết, đời trước sư tôn của nàng đã vì nàng làm rất nhiều chuyện."
Hệ thống chỉ là cười khổ một tiếng, mà Lạc Thanh Từ vừa nói xong, liền nhìn thấy Nguyễn Ly cùng Vân Huyên đã trở lại.
Nhóm rồng đi phía sau Nguyễn Ly thần sắc phức tạp, lúc nhìn đến Lạc Thanh Từ càng là ngũ vị tạp trần, nhưng cuối cùng bọn họ động tác nhất trí hướng Lạc Thanh Từ thi lễ, "Tiên tôn, điện hạ đã nói với chúng ta rất nhiều chuyện, chúng ta mới hiểu được những năm qua đều trách lầm ngài, cảm tạ ngài cứu Điện hạ chúng ta, lại nghĩa cử cao thượng, trợ chúng ta thoát khỏi biển lửa."
Lạc Thanh Từ nhìn Nguyễn Ly, khẽ lắc đầu, "Ta đối Long tộc hay Nhân tộc đều bình đẳng, vô luận là người hay rồng, ta đều hy vọng người vô tội được bình yên.

Điện hạ các ngươi chí thuần chí thiện, đối Long tộc hay Nhân tộc đều đáng quý.

Ta không cần các ngươi cảm kích, bởi vì cho dù bèo nước gặp nhau ta cũng sẽ ra tay tương trợ.

Hôm nay ta không ngại gian khổ tiến đến, cũng không phải ta phẩm hạnh cao thượng, mà là bởi vì nàng, cho nên ta chỉ hy vọng vô luận ngày sau như thế nào, các ngươi nhiều tín nhiệm điện hạ một chút, ta tại đây cảm tạ."
Nói xong Lạc Thanh Từ chắp tay khom lưng đáp lễ.
Những Long tộc này đã giãy giụa trong bóng tối nhiều năm qua, người duy nhất họ có ấn tượng tốt đó là Mạnh Thuyền, còn đối với vị Đồ Long sát thần trong lời đồn kia, bọn họ thống hận cực kỳ.

Giờ đây Lạc Thanh Từ đứng trước bọn họ tháo xuống mặt nạ, lộ ra cả người chính trực thanh lãnh, rộng rãi lại chân thành, khiến bọn họ trong lòng bội phục.
Với thực lực cùng địa vị của nàng, nàng hoàn toàn có thể đứng ngoài cuộc, thậm chí thống lĩnh tiên môn liều chết phản kích Long tộc, thế nhưng nàng lại chọn con đường gian khổ nhất đó là hòa giải, thực sự là khí khái dũng cảm.
"Sư tôn, ta muốn bọn họ đi theo ta, bọn họ trải qua những chuyện như vậy, một khi trở về Long tộc nhất định sẽ bị Mặc Diễm đem đi làm vật hy sinh."
Lời này vừa ra, nhóm rồng biểu tình đều có chút phức tạp.
Lạc Thanh Từ khẽ gật đầu.
Đúng lúc vào, Hệ thống đột nhiên nhắc nhở Lạc Thanh Từ, "Không ổn, có ma khí, thành Phù Phong bị vây công!"
Lạc Thanh Từ sắc mặt lạnh xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Phù Phong.
"Sư tôn, làm sao vậy......!Đó là......!Ma khí." Nguyễn Ly mới hỏi xong liền phát giác không đúng, tức khắc nhăn mày.
Mặc Diễm chung quy là đi lên con đường kia.
"A Ly, nàng bế khí ngưng thần, không cần vọng động.

Mặt khác, Vân Huyên, các ngươi không cần ra tay, nhân loạn tiến vào Phù Phong, đi tửu lầu Tố Linh trú ẩn."
Nguyễn Ly trong lòng nóng nảy, nhưng nàng không thể làm gì khác, nàng nhất định phải ổn định cảm xúc, bởi vì một khi nàng bị ma khí ăn mòn, đến lúc đó đối Lạc Thanh Từ thương tổn càng lớn.
Nàng chỉ có thể chui vào ống tay áo Lạc Thanh Từ, theo nàng ấy đi trước thành Phù Phong.
- -----------------------------.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi