HẠNH PHÚC QUẢ TÁO CHÍN

Dịch: Hoài Phạm

Người Trung Quốc khi kết hôn thích xem hoàng lịch, chú trọng chuyện cát tường như ý. Kết hôn cũng vậy. Nếu năm nay chỉ có mười ngày hoàng đạo, nếu năm nay không kết hôn, thì phải chờ ngày lành năm sau. Cho nên, rất nhiều người đều kết hôn trong năm nay. Chương Nam Chính, Đậu Kiến Quốc cũng không ngoài số đó.

***

“Hô hô…… Tiểu tiện nhân, hôm nay cuối cùng cũng lọt vào tay ta, xem bản đại quan nhân làm thế nào giáo huấn ngươi,……” Quan Thục Di quăng một tờ khăn giấy dơ vào thùng rác, vươn hai tay đùa giỡn Ngụy Cầm.

“Ai da, đại nhân đừng mà, tiểu nữ năm nay vừa mới tròn hai lần tám……” Ngụy Cầm thẹn thùng, cầm khăn che mặt, cố đè giọng bắt chước diễn viên nữ diễn tuồng trên sân khấu.

“Ngươi ít nhất đầu hai rồi.” Quan Thục Di chính khí (quang minh chính đại) vạch trần cô.

“Này này, cậu dám lật tẩy mình? Ở đây là nhà vệ sinh công cộng, cậu bán đứng bạn bè là không đúng, nói cho cậu biết, mình còn nhỏ hơn câu ba tháng.” Ngụy Cầm cũng ném khăn tay, tô lại son môi, túm váy xuống.

Hôm nay cô và Quan Thục Di thống nhất mặc váy hồng.

Đại boss Đậu Kiến Quốc kết hôn, Đậu ba ba mượn cơ hội chọn dâu đãi hữu để khoe khoang. Trong thành phố, tài lực nhà họ Đậu thuộc hàng nhất nhì. Mười ngày trước đám cưới, Đậu đại phu nhân đã nhờ vả người toàn công ty tìm kiếm những nhân viên nữ lanh lợi, thanh tú, cao trên 1m65 làm tiếp tân trong hôn lễ. Phần công tác này nhìn bề ngoài có vẻ bình thường, nhưng ngẫm lại cũng là cơ hội ngàn năm một thuở. Hơn bốn mươi cô gái chưa lên chân nhân viên chính thức ở công ty đã gần như đánh nhau vỡ đầu vì tranh giành.

Ngụy Cầm thiếu chiều cao, nhưng cô là bạn tốt của trưởng phòng, vì thế cô bỗng dưng “đột biến”, tăng lên ít nhất gần một tấc.

Quan Thục Di tô lại son môi, túm lấy Ngụy Cầm đang giãy dụa đi ra. Ngụy Cầm ở phía sau nàng, lải nhải:

“Cậu có biết bảo một cô gái qua hai mươi lăm tuổi vẫn chưa kết hôn đi nhìn người khác kết hôn là chuyện tàn khốc cỡ nào không? Cậu có biết bảo một cô gái qua hai mươi lăm tuổi chưa có người yêu đi nhìn soái ca kết hôn là chuyện đả kích cỡ nào không?

Cậu có biết bảo một cô gái qua hai mươi lăm tuổi chưa có người yêu đi nhìn soái ca kết hôn với một đứa con gái thua mình mọi mặt là chuyện vô nhân đạo cỡ nào không?

Cậu có biết bảo một cô gái qua hai mươi lăm tuổi chưa có người yêu đi nhìn soái ca kết hôn với một đứa con gái thua mình mọi mặt, còn tổ chức lễ cưới long trọng như thế, xa hoa như thế, là chuyện độc ác cỡ nào không……

Đây đúng là chuyện bi thảm kinh thiên động địa làm sao!……”

Thói quen sống ở thành phố nhỏ khác với thành phố lớn. Thành phố lớn, phụ nữ ba mươi tuổi không lấy chồng ít nhất cũng có mười lý do đúng lý hợp tình để giải thích nguyên nhân. Thành phố nhỏ thì không được. Người hai lăm tuổi vẫn chưa tìm ra người cưới, một là có bệnh kín, hai là nhân phẩm có vấn đề, ba là bản thân có vấn đề.

Tóm lại, nếu không lấy chồng, sẽ bị nói đến co chân chạy trốn, cả nhà cũng đi theo chịu tội.

Nghe Ngụy Cầm than thở đầy ức chế, Quan Thục Di dở khóc dở cười, không biết cô nàng học được từ ai? Nàng bất đắc dĩ dừng bước, vươn tay xoa nhẹ gương mặt cô nàng, thuyết phục: “Đầu tiên, cậu ít hơn mình một tuổi. Nhưng mình vẫn muốn cổ vũ cậu.”

Nàng giơ cánh tay về phía mặt trời hươ mấy cái, bắt đầu thuyết trình: “Vực tinh thần dậy, ánh rạng đông ngay phía trước! Sơn Ny Ny, nghe trưởng thôn, chính là nghe Đảng và nhà nước. Nghe Đảng và nhà nước thì tuyệt đối không sai.

Mình nói cho cậu biết, thứ nhất, ba ngày làm việc lần này, tiền thưởng là tám trăm tám mươi tám tệ.

Thêm nửa con số đó, có thể mua cái áo khoác mà cậu thích. Thứ hai, trưởng phòng nói, hoa tươi sau lễ cưới đều do mình xử lý, đối nghịch với tiền là đồ con rùa. Thứ ba, trong lễ cưới chắc chắn có nhiều bọ rầy chưa kết hôn….”

Miệng Sơn Ny Ny trề dài ra thành một đường cong khó coi, thà chết chứ không chịu khuất phục, không quên sửa lỗi cho Tiểu Phương Phương: “Trưởng thôn…… Là kim quy tế.”

(Kim quy tế: Rùa vàng, chỉ những anh chàng độc thân đẹp trai có tiền)

Quan Thục Di vỗ tay cái bốp: “Đúng vậy, là bọ rầy, nhìn cô dâu đi, rồi nhìn lại chúng ta, muội muội à, hy vọng ở ngay trước mắt biết không, cậu phải quý trọng cơ hội lần này…… Nhìn ngực cậu đi, rồi nhìn mông mình đi, thật là……”

Ngụy Cầm thở dài cam chịu: “Vương phi Diana sau khi bị tai nạn xe cộ…… Kim quy tế, Tiểu Phương Phương? Cậu nói xem người đẹp lại tốt mà chưa lấy chồng có muốn gả cho rùa không?”

“Phì! Nhìn cô dâu, rồi nhìn lại chúng ta, tối thiểu bề ngoài…… Tụi mình vẫn hơn một chút, phải cố gắng lên, cậu chỉ cần sắm vai một cô gái nghèo khó, cam chịu, dù không cam lòng nhưng vẫn bị cuộc sống “tra tấn”, đến nông nỗi như vậy vẫn cao quý và nữ tính. Thế nào cũng sẽ có một soái ca khờ khạo yêu cậu …… Đi mau! Đi mồi chài bọ rầy.”

Ngụy Cầm rốt cục cũng phá ra cười, cứ như vậy…… Hai cô gái hi hi ha ha đùa từ toilet ra tới hành lang, lại không hề biết, chỉ cần quay lưng nhìn lại, lập tức sẽ bị sét đánh giữa trời quang.

Đậu Kiến Nghiệp cùng chú rể Đậu Kiến Quốc nhìn nhau bất đắc dĩ, lại liếc hai bóng lưng đang dần lướt xa. Họ chậm rãi bước theo, Đậu Kiến Quốc vẻ mặt vô cảm, đi tới cửa lớn, gập người, túm áo Đậu Kiến Nghiệp cười đến chết nghẹn, cười xong mới cao giọng tức tối: “Nhìn xem em quản cấp dưới đi, nhìn xem nhân viên em chọn tố chất “phong phú” thế nào! Hai cô này nghĩ cái gì vậy, dựa vào đâu mà dám so với Tư Vũ?”

Đậu Kiến Nghiệp cũng toét miệng cười, vỗ vai anh trai: “Em biết. Hai cô đó là ghen tị, ghen tị!”

“Em đừng có ra vẻ cái gì cũng biết, Tư Vũ…… Tư Vũ……” Người kia phẫn nộ trăm lần, rống lớn một tiếng: “Ngực và mông Tư Vũ so với hai con ngốc kia lớn hơn!”

Đậu Kiến Nghiệp nhún vai ra vẻ “đành vậy!”, kéo chú rể vẻ mặt tức giận mà không chỗ phát tiết ra đại sảnh, vừa đi vừa an ủi: “Đúng vậy, lớn hơn, chắc chắn lớn hơn. Anh so đo với mấy đứa con nít làm gì …… An tâm kết hôn, em sẽ về dạy dỗ lại các cô ấy!”

“Em làm sao mà biết lớn hơn?”

“Anh hai à, đó là anh nói mà.”

“Phì…… Nói hồi nào?!”

“Chưa nói, chưa nói, em nói hươu nói vượn, anh cứ coi là đánh rắm đi, anh cách chức em chứ đừng nóng giận, anh hai……”

Vui đùa thì vui đùa, làm việc vẫn muốn làm tốt. Quan Thục Di sải chân bước nhanh xem lại hội trường và sân khấu, nàng chịu trách nhiệm quản lý hai chín nhân viên tiếp tân, một đám con gái trang điểm xinh đẹp lần lượt kéo tới điểm danh. Trên mặt tỏ vẻ bình thản, nhưng trong lòng Quan Thục Di bốc lên một luồng hưng phấn, đột nhiên nàng muốn kêu lên một câu: “Các cô nương, đi ra tiếp khách!” Vậy là có thể thoát thai thành một tú bà thời hiện đại!

Xem xét bồn nước, quầy bar, sân khấu, bàn tiệc. Dưới nước, bầy cá kiểng như những bạn nhỏ trưng ra vẻ hân hoan. Trên sân khấu, một vài nghệ sĩ tự xưng biểu diễn vài món nghệ thuật linh tinh. Kiểm tra bong bóng, thổi bong bóng, đề phòng người khác đập bể bong bóng, kiểm tra vị trí cổng hoa, bưng chén đĩa, còn phải không ngừng bổ sung chén đĩa bị rơi vỡ.

Ngụy Cầm thì đứng ở cổng chờ chờ khách ký tên, lập danh sách. Thiếu thốn gì cần bổ sung cũng chạy lại liên hệ. Cả hai bên nháo nhác vì bân rộn.

Đáng thương cho hai vị lãnh đạo của thôn Thượng lưu, hôn lễ chưa chấm dứt đã mệt như gà chết.

Trong hôn lễ, khách đến để ăn, chủ nhân để kết hôn, còn tạp vụ không phải con người. Để có tám trăm tám mươi tám tệ, Quan Thục Di cầm lưới đánh cá không ngừng vớt “những người bạn nhỏ” ảo tưởng muốn nhảy ra. Đầu óc mơ màng ảo tưởng giữa đài nước là tám trăm tám mươi tám tệ, trong ảo tưởng tìm vô số lần, mỗi khi ảo tưởng chấm dứt, nàng tràn ngập tức giận, càng vung vẩy lưới đánh cá hăng say hơn nữa.

Ngụy Cầm tốt tính, khách vào hết, nhào tới phụ nàng. Cô đi theo Quan Thục Di làm việc suốt ba giờ, cuối cùng mệt quá phải ngồi nghỉ. Mấy ngày nay nha đầu kia bị khinh bỉ đủ điều. Có thân thích gì với ba đời Đậu gia đâu chứ? Còn Ngụy Cầm cũng thật bất hạnh vì là thân thích ba đời với Đậu gia, cũng thật bất hạnh bị trở thành họ hàng nhà muỗi.

Đậu phu nhân không biết giúp đỡ nhân viên. Chỉ biết mình Ngụy Cầm, hở một chút sẽ là: “Ngụy Cầm, giúp cháu ngoại XX đổ ly đồ uống này……

Ngụy Cầm! Xoa vai cho mợ!

Ngụy Cầm! Lấy cho mợ ly nước, mệt chết đi được!

Ngụy Cầm, chỗ đó không thích hợp, chuyển cái thang ra chỗ khác!

Ngụy Cầm!……

Ngụy cầm ơi!……”

Ngụy Cầm mệt như một con quay bị bắt xoay tít liên tục mấy ngày, nhất là khi một số người quen biết cô cũng có mặt trong tiệc cưới. Rất nhiều người lấy danh nghĩa chào hỏi châm chọc vài câu độc như trộn thạch tín, Ngụy Cầm càng cảm thấy mình đáng thương, những lời chào hỏi lễ phép cô dành cho những con người đó cũng thực đáng thương.

Cô không thèm chấp, họ hàng xa bạn việc vui, cô vui thay, cô thành tâm chúc phúc cho người ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi