HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Thượng Quan Ngưng cảm thấy mình không tốt cho lắm, anh ta giúp mình nhiều như vậy mà cô lại không hề biết tên.

Đang ở do dự xem nên hỏi hay không hỏi, Triệu An An liền kéo Mộc Thanh mặt mày đã xám như tro chạy vào. 

“A Ngưng, tớ dẫn một tên lang băm đến bắt mạch cho cậu!"

Thượng Quan Ngưng phụt cười một tiếng, ngay sau đó lại cảm thấy không ổn, liền mau im lặng.

Triệu An An nói tìm một tên lang băm xem bệnh cho cô, Nhưng cô tin tưởng Triệu An An, biết rằng cô ấy sẽ không lấy thân thể của cô ra làm bậy.

Thượng Quan Ngưng vươn tay cánh tay ra, mỉm cười với Mộc Thanh nói: “Mộc bác sĩ, làm phiền anh.”

“Cô cho tôi xem bệnh?” Mộc Thanh cho dù mặt đã xám thành tro, cũng không che dấu được khí chất phong hoa trên người.

Anh nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng tinh chỉnh tề: “Này, cái người phụ nữ như đàn ông kia nói tôi là lang băm vậy mà cô còn dám cho tôi xem bệnh?"

“Tôi không quen biết anh, chỉ là nghe qua An An nhắc tới, hơn nữa tôi tin tưởng anh!” Thượng Quan Ngưng nghiêm túc gật đầu, cô kỳ thật rất là tin tưởng Triệu An An, nhưng là lời nói đang định nói ra thì sửa lại.

Bác sĩ vui mừng nhất là khi người bệnh chịu tin tưởng mình, Mộc Thanh cũng không ngoại lệ.

Anh nhìn thoáng qua Cảnh Dật Thần đang ngồi bên cạnh, không thấy anh ta có biểu tình gì, cũng không đề cập tới việc buổi sáng anh đã tới khám cho cô, hai ngón tay liền tiếp xúc với cổ tay trắng như ngọc của cô.

Lần này, lần này hai tay Thượng Quan Ngưng anh đều khám một lần, vài phút sau, Mộc Thanh liền có chút kinh ngạc.

“khả năng khôi phục của cô rất mạnh nha, khi nào thân thể bình phục về sau vẫn phải kiên trì rèn luyện. Còn mấy ngày này cô không nên lộn xộn, chỉ cần ăn nhiều ngủ nhiều thì, rất nhanh có thể khỏe lại."

Mộc Thanh thông qua mùi hương dược nhàn nhạt trong phòng liền biết Thượng Quan Ngưng buổi sáng đã dùng quá liều thuốc gì, nhưng thuốc đó quả thật có hiệu quả thật rõ ràng.

Triệu An An nghe không ra liền hỏi, Thượng Quan Ngưng ngược lại thì lập tức nghe hiểu.

"Bác sĩ Mộc đã xem qua bệnh cho tôi sao?” Nếu không làm sao thấy được thân thể cô có,sự hồi phục?

Mộc Thanh trợt nhớ ra, không xong, lỡ miệng nói ra rồi.

Bất quá, việc này đâu có gì mà phải giấu chứ?

“Đúng vậy, buổi sáng tôi đã tới xem qua bệnh cho cô một lần, thể chất của cô quả thật không tồi."

Thượng Quan Ngưng hướng phía Cảnh Dật Thần nhìn, anh chỉ là nhàn nhạt gật đầu: “Mộc Thanh y thuật không tồi, tôi để anh ta tới xem qua.”

Thượng Quan Ngưng cảm kích nói: “Cảm ơn!”

Triệu An An tuy rằng trong miệng nói Mộc Thanh là lang băm, nhưng cô cũng biết trình độ y thuật của Mộc Thanh rất cao, không khách khí nói: "ai, tên đầu trứng gỗ kia, nhanh đưa thuốc trừ sẹo gia truyền nhà anh đưa đây, trên người tiểu mỹ Nhân nhà tôi mà còn tí sẹo nào, bà đây sẽ không tha cho anh!"

Mộc Thanh hừ lạnh một tiếng, không thèm đáp lại cô, quay lại muốn ôm đùi Cảnh Dật Thần đi lại bị Cảnh Dật Thần nhanh nhẹn né tránh.

“Anh giai tốt bụng à, về sau có việc thú vị như vậy thì nhớ kêu em đi cùng nhé, em sẽ biểu hiện còn tốt hơn cả hôm nay!"

Triệu An An vừa nghe có việc thú vị, cũng không rảnh mà chê cười anh ta gọi “anh giai tốt bụng”, vội hỏi: “Có gì việc thú vị? Tôi cũng phải đi!”

Cảnh Dật Thần lạnh lùng liếc thoáng qua Mộc Thanh, làm anh ta sợ tới mức vội che miệng mình lại, tựa hồ như đã biết mình nói sai.

Bản năng của anh nghĩ là không nên cho Thượng Quan Ngưng biết những việc xấu xa như thế. Cô ấy ngoan như vậy, chỉ sợ cô so với một đứa con gái nghịch ngợm cũng không phải là đối thủ. 

Sau lưng che dấu những người đó, Anh sẽ tới đối phó thật tốt.

“Nên ăn cơm trưa, đi thôi.” Cảnh Dật Thần nhàn nhạt nói một câu, liền nhấc chân đi ra ngoài.

Mộc Thanh chạy nhanh đi theo phía sau anh, Triệu An An dậm dậm chân, không cam lòng nói thầm hai câu, liền đỡ Thượng Quan Ngưng xuống giường đi sau.

Thượng Quan Ngưng tuy rằng trên người có không ít miệng vết thương lớn nhỏ, nhưng ngoại trừ đau đớn ở vết thương trên đầu, còn những vết thương còn lại cô có thể chịu được, cũng không phải quá nghiêm trọng.

“An an, tớ có thể đi, không có việc gì đâu.”

“Đừng cậy mạnh, cậu bị thương thế nào tớ biết rõ, ngày hôm tớ là người thay quần áo cho cậu. Cơm nước song cậu nên về đó nằm nghỉ ngơi, tớ sẽ chăm sóc cậu. Ha Ha, nhìn xem, có khi không chỉ tớ sẽ chiếu cố cậu đâu! Mẹ tớ mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui,nói,không chừng còn muốn đưa cậu một cái hồng bao,lớn dêd cảm tạ!"

Thượng Quan Ngưng bị cô làm cho buồn cười, nghĩ lại thì lại cảm thấy bản thân luôn ở lại nơi này không ổn.

“An an, cơm nước xong, cậu vẫn nên đưa tớ về nhà đi, nói chung là không thể ở nơi của anh cậu như vậy, cũng không tiện cho anh ấy lắm.”

“Này có cái gì mà không tiện, cậu nên ở yên nơi này cho tớ, đừng nghĩ gì, muốn cái gì thì nói với dì vương, anh tớ là một tên nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt, cậu đương nhiên nhìn không ra."

Triệu An An không yên tâm cho Thượng Quan Ngưng về nhà, cô biết mẹ của Thượng Quan Ngưng đã sớm mất, mà cô ở chung với cô ấy nửa năm, chưa từng có nghe qua việc gì đến cha cô ấy, nói các khác, cô hiện giờ không có người thân.

“Tớ đã gây phiền toái cho anh ấy rất nhiều, không thể lại gây thêm cho anh ấy phiền toái nữa. Nơi này kỳ thật rất tốt, nhưng nam nữ khác nhau, tớ về nhà vẫn là tiện hơn.”

Thượng Quan Ngưng ăn ngay nói thật, cũng không có giấu diếm gì. Cô quả thật cảm thấy ở cùng với một nam nhân độc thân hơi kỳ cục, đặc biệt là nam nhân ưu tú như Cảnh Dật Thần, không được bao lâu có khi lại đem tâm tư đánh mất thì mệt.

Triệu An An thấy cô rất kiên định, biết là khuyên không được, đành phải nói: “thôi được, nhưng là hôm nay ăn xong cơm chiều mới trở về được, đến lúc đó mang theo tên đầu trứng gỗ cùng với thuốc, nhìn cà lơ phất phơ nhưng thuốc của anh ta lại là vương bài đấy." 

Thượng Quan Ngưng nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nói: “An an, cám ơn!”

“Hai ta không cần phải câu nệ như thế đâu, xa lạ gì đâu, này đi ăn cơm đi, đi,đi ăn thôi! Cậu càng ngày càng gầy, cứ như vậy thì không được đâu, hôm nay ăn nhiều một chút, đầu bếp ở toàn là đầu bếp cao cấp cả!"

Thượng Quan Ngưng đối với việc ăn uống chưa bao giờ kén chọn, nhưng là hôm nay ăn sáng ở nơi này mới biết cái gì là mỹ vị chân chính.

Mặc dù chỉ đơn giản là một bát cháo, một đĩa đồ ăn sáng, cũng có thể làm ra hương vị tuyệt vời như vậy. 

Dùng xong cơm trưa, Triệu An An giúp Quan Ngưng bôi thuốc mỡ từ bên bệnh viện,Mộc Thanh đưa tới, nghỉ ngơi chốc lát, Thượng Quan Ngưng liền gọi điện thoại cho hiểu trưởng.

Khai trừ cô, phía bên tổng phải cho cô lời giải thích rõ ràng mới được.

Triệu An An tuy rằng thấy những việc phân công đi công tác không hiếm thấy, nhưng đem cô ấy sa thải, trong lòng cô cũng bực cho Quan Ngưng, Chẳng qua cô hôm nay vì lo cho Quan Ngưng nên cấp tốc về đây, không cố ý gây sự mà thôi.

Thượng Quan Ngưng liền bật loa điện thoại lớn. Điện thoại đổ chuông rất nhiều lần mới kết nối được, hiển nhiên là đối phương không muốn tiếp.

Thượng Quan Ngưng cùng Triệu An An liếc nhau, đều nhìn ra phẫn nộ trong mắt đối phương.

Nhưng là điện thoại kết nối, Thượng Quan Ngưng lập tức liền lễ phép mà tôn kính chào hỏi: “Hiệu trưởng ngài khỏe chứ, tôi là Thượng Quan Ngưng.”

Hiệu trưởng khách sáo nói: “Nga, cô giáo Thượng Quan a, tôi khỏe.”

Thượng Quan Ngưng không nghĩ cùng ông ta vòng vo nên liền nói thẳng: “Hiệu trưởng, tôi nghe nói trường học đem tôi khai trừ rồi, xin hỏi lý do là cái gì?”

Hiệu trưởng hừ lạnh một tiếng, không vui nói: “Cô giáo Thượng Quan này, cô làm xấu mặt trường học như vậy mà còn không biết xấu hổ mà đem mặt mũi đến hỏi tôi lý do??"

Thượng Quan Ngưng cố gắng kìm chế cảm xúc của bản thân, nhẹ nhàng hỏi: “Xin trưởng nói rõ ràng, tại sao tôi lại làm cho quý nhà trường mất mặt?" 

Hiệu trưởng tựa hồ không thể nhịn được nữa: “Cô câu dẫn giáo viên nam, nam học sinh, ở văn phòng ****, còn cung cấp cho học sinh thuốc kích dục, đã có phụ huynh học sinh tìm tới! Cô không có đạo đức, luân lý làm người, nói thẳng ra là cô không xứng làm giáo viên!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi