HÀO MÔN ẨN HÔN: PHÚC HẮC TỔNG TÀI NUÔNG CHIỀU BÀ XÃ

Tác giả: Hạ Thanh Sam

Chỉ sau một đêm bão tuyết lớn thì toàn bộ tiểu khu đều biến thành màu trắng.

Thượng Quan ngưng kéo bức rèm cửa ra, đã bị cảnh đẹp kinh diễm trước mặt trước mặt làm cho kinh ngạc. Cô nhanh chóng rửa mặt, thay một bộ quần áo thể thao mầu xanh biếc đi chạy bộ. 

Hai chân đạp lên trên lớp tuyết dày đọng trên đường, phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt.

Thượng Quan Ngưng tính tình luôn trầm ổn không biết mệt mỏi dùng hai chân dẫm lên tuyết đọng, nhìn dấu chân của chính mình lưu trên tuyết sung sướng nở nụ cười.

Trên cành cây nhỏ vương đầy băng tuyết, cô với tay hái xuống một chiếc lá đặt trong bàn tay, chậm rãi nhìn nó hòa tan trên tay.

Đắm chìm trong phong cảnh Thượng Quan Ngưng cũng không biết chính mình cũng trở thành một phong cảnh trong mắt người khác.

Trên đỉnh tòa nhà, một thân thể nhàn nhã đang thưởng thức cà phê nóng, lẳng lặng nhìn thân ảnh mầu xanh biếc vui sướng đi trên một mảng trắng mênh mông. 

Cô mặc quần áo thể thao, hiển nhiên là ra đây để chạy bộ, chỉ là thời tiết như vậy căn bản không thích hợp để ra ngoài chạy bộ cho lắm.

Anh không rõ cô sao lại thích tuyết như vậy, lạnh như băng, không hề có tí hơi ấm nào.

Chỉ là, ngay đến anh cũng không rõ, chính mình rốt cuộc vì cái gì mà tâm tình bỗng chốc cũng vui sướng theo.

A Hổ đi mua bữa sáng trở về, liền thấy thiếu gia nhà mình khóe môi hơi hơi giơ lên, tuy rằng không thể hiện rõ ra, nhưng anh đã ở bên thiếu gia đã rất nhiều năm, chỉ một tí thay đổi anh đều có thể phát hiện ra trước. Anh không biết thiếu gia vì cái gì mà tâm tình lại vui vẻ hơn, nhưng tóm lại đây là một chuyện tốt, bởi vì anh hôm nay đi mua bữa sáng tới không bị bắt bẻ tí nào.

Phải biết rằng từ trước tới nay việc ăn uôang thiếu gia,cực kì để ý, trước kia bữa sáng đều do đầu bếp chuyên nghiệp làm, hôm qua mới chuyển tới đây nên đầu bếp còn chưa kịp sắp xếp, chỉ có thể mua đồ ăn bên ngoài.

A Hổ tưởng rằng hôm nay bữa sáng đi mua thiếu gia sẽ không ăn, không nghĩ tới rằng thiếu gia lại ăn. 

Đây là nhờ vị thần tiên nào tới cứu mạng, thật hy vọng vị thần tiên này mỗi ngày đều có thể xuất hiện, như vậy nửa cái mạng của anh có thể được cứu sống. Cảnh Dật Thần ăn xong bữa sáng liền mang theo A Hổ ra cửa, cuối tuần đối với anh mà nói cũng không phải là ngày để nghỉ ngơi. Cho nên anh cũng không thấy được lúc Thượng Quan ngưng trở về một thân chật vật, tay chân rời rạc, hiển nhiên là bị ngã không ít. Cô vừa xoa xoa đầu gối mới bị ngã vừa đi vào thang máy. 

Cô ở lầu sáu, bình thường đều là đi thang bộ lên để rèn luyện thân thể, hôm nay lại bị ngã, hai bên đầu gối đau lợi hại, chỉ có thể đi thang máy.

“Đinh” một tiếng, tới lầu sáu rồi, cửa thang máy mở ra, hai thân ảnh mà cô không muốn nhìn thấy đập vào mắt, khiến cô đớn.

“Tỷ tỷ!” âm thanh bất ngờ mà ôn nhu, giống như cô ta rất muốn gặp cô vậy. 

Một thân ảnh mà cô luôn giữ trong lòng, giờ phút này đang đứng bên cạnh một người con gái khác, mang theo vẻ mặt yêu thương che chở.

Thượng Quan ngưng cả người bỗng cứng đờ, dưới lòng bàn chân tựa hồ nặng cả ngàn cân, đáy lòng tràn ngập chua xót, đau đớn ở đâu gối so với đau đớn trong lòng không đáng là gì ngay lúc này.

“Tiểu ngưng, cô làm sao vậy, đấu vật sao?” Tạ Trác Quân thấy Thượng Quan Ngưng một thân chật vật, lên tiếng hỏi. Anh nhíu mày, lộ ra một tia biểu lộ, nhưng khó có thể phát hiện quan tâm.

Thượng Quan Nhu Tuyết giờ phút này tựa hồ mới để ý Thượng Quan Ngưng đầu tóc tán loạn, quần áo lại toàn là bùn với tuyết, nhỏ giọng kinh hô: “Tỷ tỷ, sao chị lại biến thành cái dạng này, chị có chỗ nào không thoải mái sao?"

Thượng Quan Ngưng sắc mặt tái nhợt gần như trong suốt, thoạt nhìn như đang bị bệnh nặng. Thân thể cô Cứng đờ đi ra khỏi thang máy, đáy lòng vừa cảm thấy lạnh như băng mà vừa trào phúng, nhìn thấy hai người họ cô vô cùng không thoải mái.

Nhưng cô em gái giả nhân giả nghĩa kia biết rõ lại cứ muốn hỏi. 

Thượng Quan Nhu Tuyết mặc trang phục mùa đông Buberry mầu vàng nhạt, trong tay là vàng nhạt sắc Burberry tân khoản đông trang, trong tay là chiếc bao tay, giá trịc chắc có thể mua được một chiếc Audi A4 của cô, tỉ mỉ vén mái tóc cuộn sóng ra đằng sau, dung mạo thanh nhã mà tinh xảo, hơi thở tản ra mùi nước hoa Gucci trang nhã. Đem so sánh với dáng vẻ rối loạn lung tung của cô quả thật không giống nhau.

Nhưng Thượng Quan Nhu Tuyết lại tựa hồ một chút cũng không chê cô, vẻ mặt đầy sự quan tâm cùng nôn nóng, liền muốn vươn tay tới trán muốn kiểm tra độ ấm của cô.

Thượng Quan ngưng không chút nghĩ ngợi, giơ tay “Bang” một tiếng đen bàn tay non mịn kia hất ra. Cô bị bàn tay xinh đẹp này tổn thương quá nhiều lần nên xớm đã hình thành phản xạ có điều kiện.

Thượng Quan Như Tuyết giống như không nghĩ tới mình sẽ bị đánh, cô ta đau đớn hô một tiếng, che lại tay chính mình, trong mắt lập tức dưng dưng ủy khuất nói: “Tỷ tỷ, chị còn đang trách em sao? Chị…… Nếu chị khổ sở thì có thể đánh em, nếu đánh em có thể khiến chị nguôi giận, chị cứ đánh đi, em sẽ không tránh né." cô ta nói xong, cắn cắn môi, cả người xúc động lên, tựa hồ căng da đầu chuẩn bị chịu đánh.

Tạ Trác Quân đau lòng cầm tay Thượng Quan Nhu Tuyết, thấy bàn tay non mịn của cô đã đỏ bừng một mảng không khỏi cả giận nói: "Thượng Quan Ngưng, đủ rồi! Có ngươi chị nào làm như vậy sao! Tiểu Tuyết, em sao rồi, còn đau hay không?”

“Trác quân, em không sao, một chút cũng không đau, thật đó..tỷ tỷ, chị ấy…… Không cẩn thận đụng vào em mà thôi.”

“Tiểu Tuyết, em không cần nói giúp cô ta, anh thấy hết rồi, âm thanh vang như vậy, làm sao có thể là không cẩn thận, làm sao có thể là không đau!”

Thượng Quan Ngưng không nói một lời, nhìn hai người yêu thương cô nhất đang ở đây biểu diễn tiết mục ân ái, thuận tiên thể hiện ra rằng cô ác độc đến mức nào.

Trước kia mỗi khi xuất hiện trường hợp như vậy, cô đều sẽ sốt ruột giải thích, sau đó là càng giải thích càng tệ, sau đó chính là hai người họ nắm tay nhau rời đi, để lại cô một người đau lòng đến rơi lệ.

Hiện tại, trong lòng cô hiện giờ như có một tòa núi lớn đè ép đến không thở nổi, nhưng ít ra lần này cô cũng không rơi nước mắt.

Ánh mắt cô không dừng lại trên người bọn họ, chỉ như những người qua đường.

“Thượng Quan Ngưng!” Tạ Trác Quân thấy cô đang làm lơ hai người bọn họ, tức giận quát cô một tiếng, “cô có phải hay không nên xin lỗi Tiểu Tuyết?!”

Xin lỗi? Thượng Quan ngưng rốt cuộc quay mặt đi nhìn anh một cái. Ánh mắt của cô lúc này quá mức trống rỗng, sắc mặt quá mức tái nhợt, Tạ Trác Quân trong lòng cứng lại, có chút chột dạ, không dám nhìn thẳng vào đôi mặt trong suốt của cô.

Thượng Quan Nhu Tuyết ôm chặt cánh tay anh, nhu nhược như là một đóa kiều diễm trong bão táp, mong nhanh lung lay sắp đổ, khiến anh thương tiếc.

Trong lòng kiên định trở lại, mở miệng liền có tự tin: “Tiểu ngưng, Tiểu Tuyết lúc trước quả không phải, nhưng đã bốn năm qua cô ấy đã sống trong áy náy tự trách rồi, cô ấy cũng thống khổ không kém gì cô, cô nên một vừa hai phải thôi! Người nợ cô là tôi, Tiểu Tuyết không có lỗi gì, là tôi làm em tổn thương. Em đừng làm tổn thương Tiểu Tuyết, cô ấy vô tội. Cô như vậy....sẽ chỉ làm tôi càng thêm chán ghét."

Thượng Quan ngưng trong lòng mang đầy bi thương, cô đã từng vì người đàn ông trước mặt này mà phải trả giá bằng toàn bộ tâm huyết của,chính mình, toàn tâm toàn ý chiếu cố anh ta, kết quả là chỉ đổi lấy một câu “Càng thêm chán ghét”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi