HẢO TƯỞNG LỘNG TỬ NAM CHỦ A

“Ai, cô ở chỗ này làm gì?”

Ngô Mộng nghe tiếng quay đầu lại, là Hình Nhị đang ngáp dài hướng về bên này.

“Không có gì……”

Hình Nhị thấy Ngô Mộng vẻ mặt đen tối không rõ bộ dáng, lại xem xét cửa phòng đóng chặt kia, hơi chút tưởng tượng liền nhếch miệng nói: “Muốn vào? Cô cũng thật là chấp nhất a, loại người như Tạ Sâm,  căn bản không có khả năng……”

Thấy biểu tình Ngô Mộng có chút không rõ nguyên do, Hình Nhị chuyển đề tài xua tay nói: “Hắn căn bản không có khả năng đã khuya như vậy còn mở cửa cho cô, thời gian không còn sớm, cô nhanh đi lên nghỉ ngơi đi, trên lầu kia phong thuỷ bảo địa nhưng đều để một mình cô ở, ngủ sớm dậy sớm, ngày mai chúng ta còn phải lên đường.”

Bọn họ đang ở trong một nhà ngũ kim trong tiệm hơi đã được chỉnh đốn lại, cửa hàng ngũ kim bị biến thành trên dưới hai tầng, nhưng phía trên diện tích không lớn,  chỉ có một gian ngủ phòng một gian WC, cho nên cả đám người quyết định để Ngô Mộng lên đó nghỉ ngơi, những tên còn lại ngả ra đất nằm nghỉ là được rồi.

Ban đầu tính toán như vậy, kết quả lát sau mọi người lại phát hiện,  ở kho hàng bên cạnh còn có cái tiểu ám môn, bên trong cư nhiên cũng có giường đệm giản dị, phỏng chừng là cho người dùng xem hàng hóa, bởi vì kho hàng còn có cửa sau, mà đối diện cửa sau kia là hai căn nhà lầu ở giữa là một con đường hẹp quanh co.

Bởi vì chân cẳng Tạ Sâm không tốt, cho nên cả đám người lại quyết định để Tạ Sâm vào bên trong nghỉ ngơi, nguyên bản Tạ Sâm như cũ ngơ ngác mộc mộc, Ôn Duyên ở bên cạnh lo lắng suông, còn không chờ hắn nghĩ ra biện pháp gì hay ho, Tạ Sâm liền luôn miệng nói yêu cầu người ta cho hắn thuốc giảm sưng. Nguyên bản Ngô Mộng còn vui mừng khôn xiết, kết quả lão nhân gia Tạ Sâm điểm danh muốn Ôn Duyên đi hầu hạ, còn nói Ngô Mộng nam nữ khác nhau không thể ở chung một phòng.

Ôn Duyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, mà trước mặt nhiều người như vậy, Ngô Mộng không nói gì nữa, nàng đem thuốc giao cho Ôn Duyên sau đó sắc mặt khó coi tránh ra, kết quả ai ngờ đêm hôm khuya khoắt muốn thử lại một lần nữa, Tạ Sâm đến cửa cũng không mở liền cự tuyệt, thật sự là hoàn toàn từ chối.

Ôn Duyên phát hiện sắc trời càng tối tinh thần Tạ Sâm lại càng tốt, lúc này đã đến 12 giờ, Tạ Sâm ngược lại so ban ngày thoạt nhìn đều tinh thần hơn nhiều, hắn trong lòng ẩn ẩn có loại kỳ quái cảm giác, rồi lại không thể nói ra.

“Cậu cứ như vậy mê hoặc nàng, lại căn bản không nghĩ muốn phát sinh chuyện gì với nàng, không cảm thấy thực vô nhân đạo sao.”

(Jeje: Ý bé Duyên là Sâm Sâm dùng phép rù quến chụy Mộng xong làm mặt thờ ơ như vậy có quá khốn nạn không, cơ mà mình thích thế =))) Chụy này xấu tính quá chịu không được)

Thời điểm Ôn Duyên nói lời này, ngữ khí có chút lãnh đạm, nhưng nếu bảo lòng đầy căm phẫn thì hoàn toàn không có, nhưng Tạ Sâm chính là hơi hơi nheo mắt lại, duỗi ra tay liền nắm cằm Ôn Duyên: “Sao vậy, cậu đau lòng cho nàng à?”

Ôn Duyên bị kiềm kẹp bất thình lình như vậy làm cho nhíu mày, hắn giương mắt nhìn về phía Tạ Sâm đang híp mắt ngồi ở đầu giường, đây là logic thần thánh gì vậy? Hắn chỉ là đang thuyết minh hành vi của đối phương không quảng đại không nhân đạo…… Như thế nào liền biến thành đau lòng Ngô Mộng?

“Cậu buông tay…… Ngô…… Buông ra!”

Theo một tiếng “chi dát” rất nhỏ vang lên, Ôn Duyên tưởng bên ngoài có ai đang lấy đồ ngủ, kết quả tay Tạ Sâm đang kiềm chế cằm hắn liền vói ra sau cổ, tay khác xuyên bên dưới nách, dùng lực  đem hắn đưa tới trên giường! (Jeje: Cảm giác như đang xách thú cưng….)

Làn da sau cổ Ôn Duyên nóng rát, đau đến mức khiến hắn nhe răng nhếch miệng, Tạ Sâm cơ hồ dùng loại tốc độ không thấy rõ lắm ấn hắn vào trong, chờ đến khi Ôn Duyên lấy lại tinh thần, chỉ có thể nhìn thấy sau lưng Tạ Sâm.

Theo tiếng đóng cửa vang lên, âm thanh tất tất tác tác một trận, Ôn Duyên cảm nhận rõ ràng lưng Tạ Sâm phía sau đang căng chặt trở nên thả lỏng, còn không kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe một đạo âm thanh xa lạ, mang theo trêu chọc ý cười nói: “Nha a, còn giấu nữa! Tôi nghe hết cả rồi! Sâm tử, không mau giới thiệu bằng hữu mới cho bổn đại gia?”

Tạ Sâm không nói chuyện cũng không nhúc nhích, làm Ôn Duyên kỳ quái chính là, người mới tới rõ ràng có quen biết Tạ Sâm, hơn nữa thân thể Tạ Sâm tương đối thả lỏng, đối với một nam chính thần bí khó lường mà nói, thân thể thả lỏng, cũng đã xem như phi thường đại tán thành tín hiệu đi?

Nhưng hắn thả lỏng thì thả lỏng, Ôn Duyên rõ ràng cũng cảm giác được, Tạ Sâm tựa hồ một chút đều không muốn phản ứng lại  lời nói đối phương, đây là có chuyện gì? Chẳng lẽ đối mặt người quen, nam chính còn có mặt khác…… Che dấu thuộc tính sao?

“Ai ai ai, đừng có treo cái khuôn mặt đó, tôi biết cậu không hy vọng tôi lại đây, này không phải nhìn thấy sắp tới ngày rồi sao, đến lúc đó cậu ở trạng thái kia…… Nếu có chuyện không hay xảy ra, tôi biết làm sao cho người nhà một cái công đạo đây?”

Tạ Sâm ngồi dậy một chút, nhưng trước sau đều che Ôn Duyên phía trước, Ôn Duyên nhìn không tới bị Tạ Sâm ngăn trở người, nhưng việc này không ảnh hưởng hắn nghe người nọ nói.

“Hảo hảo, tôi không đề cập tới nàng được rồi chưa……”

Tạ Sâm hẳn là cấp người nọ sắc mặt, đối phương ngữ khí thực nhường nhịn thực nhân nhượng, thoạt nhìn, hai người thật có khả năng giống như không phải quen thuộc.

“Nhưng Sâm tử, nửa tháng này cậu cũng thật quá sức a….. Một câu cũng không để lại, cũng không chừa chút manh mối? Nếu không phải nhìn thấy dấu vết các người lưu lại ở siêu thị kia, theo phản ứng một đường đuổi theo các người đến nơi này, tôi nói không chừng phải đi không ít đường vòng đâu!”

Trong lúc Ôn Duyên tiêu hóa những lời người này nói, Tạ Sâm giống như cũng đang thả tùng đương khẩu, ngắn ngủn hai giây công phu, Ôn Duyên chỉ cảm thấy chính mình bị mạnh mẽ túm lấy, rồi sau đó mơ màng hồ đồ đã bị túm tới trên mép giường rồi! Tạ Sâm phản ứng lại túm lấy cánh tay trái của hắn, nhưng tay phải hắn vẫn còn bị người tới kia kiềm chế gắt gao, đau thực ra thì không, nhưng động tác bất thình lình, vẫn là làm Ôn Duyên không khống chế được kinh ngạc một chút!

“Nha, thế nhưng ý vị sâu xa nha…….”

Ôn Duyên ngẩng đầu nhìn người nói chuyện, chỉ thấy người trước mắt làn da rất trắng, dáng người cũng…… Rất béo. Nhưng ngũ quan thực ra rất tuấn khí, này  vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một nam nhân béo lại có thể xem là soái ca…… Thật sự, từ nhỏ đến lớn. Quả nhiên người trong sách chính là không giống nhau……

“Buông tay.”

Âm thanh Tạ Sâm có chút lạnh, Ôn Duyên có thể nghe ra tâm tình hắn không tốt, người đối diện càng không thể không nghe hiểu, “Ai Sâm Tử cậu cũng quá keo kiệt đi? Tất cả mọi người đều là đại lão gia nhi, nhân gia còn không có để ý đâu! Huynh đệ cậu nói đúng không?”

Đối diện tự làm quen làm Ôn Duyên nhịn không được có chút xấu hổ, hắn thật sự không chán ghét tên mập mạp này, nhưng cho dù trong lòng không chán ghét, thói quen tính phản ứng cũng khó thay đổi. Trước kia hắn không thích cùng người khác thân cận, do đó những nhân vật có thể xem là da mặt dày, hoàn cảnh công tác của hắn căn bản không có khả năng gặp được.

Thời điểm Ôn Duyên không biết nên làm thế nào cho phải, quay đầu hướng Tạ Sâm xin giúp đỡ, Tạ Sâm không có phản ứng, chỉ là ngẩng đầu nhìn tên mập mạp kia liếc mắt một cái. Chỉ liếc mắt một cái, Ôn Duyên cảm thấy tên mập mạp đang túm lấy mình liền chậm rãi buông tay…… Nha tây! Nam chính đích thực là nam chính, quả nhiên tác dụng là rất lớn a!

“Hắc…… Hắc hắc.” Mập mạp không ngó Tạ Sâm, hắn hết sức chuyên chú mà nhìn chằm chằm Ôn Duyên, hơn nữa vươn một bàn tay, “Huynh đệ cậu khỏe a, tôi họ Chu, hẳn là so với cậu lớn hơn mấy tuổi, cậu kêu tôi lão Chu là được.”

Ôn Duyên thấy Tạ Sâm lần này không có hành động gì, lập tức cũng nhấp môi đứng lên, cùng đối phương bắt tay nói: “Anh khỏe…… Tôi họ Ôn, kêu Ôn Duyên.”

Chu béo không nói chuyện, Ôn Duyên giới thiệu là đầy đủ danh tự, nhưng hắn chỉ nói cái họ liền đột nhiên im bặt, Ôn Duyên cũng không nói ra, dù sao tên cũng chỉ là một cách xưng hô, nhân gia không muốn nói, có việc gì đâu?

Chỉ là người này trong 《 Mạt thế thánh quang 》, thẳng đến khúc hắn ngừng đọc đều không có xuất hiện, chiếu theo hướng đi của cốt truyện, ban ngày còn tự tin tràn đầy nói cốt truyện nhất định sẽ không thoát ly quỹ đạo, nhưng hiện tại tình huống này, thật đúng là khó mà nói……

“Sâm tử, cậu hai ngày này, cảm giác thế nào?”

Chu béo xem xét Ôn Duyên vài lần lại nhìn nhìn Tạ Sâm, mới vừa rồi thời điểm hắn tiến vào, Tạ Sâm hoàn toàn có thể đem Ôn Duyên ly khai hoặc là gõ vựng, hoặc là dùng thủ đoạn khác khiến hắn không thể chính diện đối mặt với mình, nhưng Tạ Sâm lại không làm như vậy, mà lựa chọn đem đối phương bảo hộ phía sau.

Hắn có thể lý giải Tạ Sâm chưa thấy được người tiền đề hạ, những động tác đó chỉ để phòng bị, nhưng hắn thật sự không nghĩ tới, chỉ là ngắn ngủn nửa tháng không gặp, Tạ Sâm cư nhiên sẽ che chở một người? Hơn nữa người nọ, lại còn là nam……

Tạ Sâm như cũ không nói gì, thẳng đến lúc này, Ôn Duyên mới phát giác có chỗ nào biệt nữu (*).

(*) Biệt nữu: nghĩa tương tự như mặt than, dù trong log2 nghĩ gì thì bên ngoài mặt vẫn vô biểu tình.

Theo lý thuyết, tính tình Tạ Sâm không phải loại trầm mặc ít lời, mập mạp này nói với hắn không dưới năm câu, nhưng Tạ Sâm từ đầu đến cuối chỉ nói hai từ “Buông tay”, mặt khác một cái hừ cũng không có. Nhưng Ôn Duyên mơ hồ cảm thấy trước mặt người này, Tạ Sâm không hề che dấu, nói cách khác hắn không dùng cùng một chiêu thức đối với mập mạp như những người khác, cảm giác này hẳn là chính là…… Bằng hữu thực thân cận đi?

Nhưng nếu thực thân cận, vì cái gì lại là…… Hờ hững bộ dáng?

Thẳng đến lúc thoáng nhìn mập mạp kia, ánh mắt quỷ dị tới tới lui lui quét nhìn hắn ở cùng Tạ Sâm, Ôn Duyên mới thình lình giật mình! Rồi sau đó trong đầu nảy ra một tư tưởng, cả người đều lung tung rối loạn lên!

Trời xanh a…… Sẽ không phải Tạ Sâm hắn! Tạ Sâm hắn…… Là thẹn thùng đi?!

Bởi vì đem chính mình bảo vệ ở sau lưng bị người quen gặp được, cho nên xấu hổ, thẹn thùng?!

Ôn Duyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Tạ Sâm, đối phương sắc mặt thực bình tĩnh, không có một điểm quẫn bức, nhưng cẩn thận hắn vẫn phát hiện miệng Tạ Sâm hoàn toàn bất đồng với bộ dáng thả lỏng khi nãy, mà là có một chút nhẹ nhấp. Hơn nữa theo lý thuyết, hắn cứ như vậy chói lọi mà nhìn đối phương, Tạ Sâm như thế nào cũng không có khả năng không phát hiện! Nhưng…… Nhưng Tạ Sâm cư nhiên không phản ứng……

…… Ha ha ha ha ha ha! Ôn Duyên liều mạng nhịn xuống muốn gợi lên khóe miệng, làm càn mà ở trong lòng đấm mặt đất cười to! Tuy rằng không thiếu sở hữu tiền căn hậu quả đều là tưởng tượng của chính mình, chỉ cần nghĩ đến còn có loại khả năng này, hắn như thế nào liền cảm thấy thần thanh khí sảng thoải mái thản nhiên đến vậy?

“Khụ ân.” Ho nhẹ một tiếng sau, Ôn Duyên vẻ mặt đứng đắn mà nhìn về phía Chu béo, nếu Tạ Sâm không có kiêng dè hắn hoặc là nói không có ly khai hắn, như vậy hắn hẳn là…… Có thể tham dự vào cuộc đối thoại đi.

“Vấn đề của anh, tôi hẳn là có thể trả lời……” Ôn Duyên nghiêng đầu nhìn Tạ Sâm liếc mắt một cái, thấy đối phương không có phản bác ý tứ chính mình, lập tức sửa sửa suy nghĩ, quay đầu lại chậm rãi nói: “Từ lúc bắt đầu sáng nay, phản ứng của hắn liền có chút…… Chậm.” Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa nói thành trì độn.

“Thời điểm người khác cùng hắn nói chuyện, hắn muốn phản ứng trong chốc lát mới có thể trả lời. Mặc dù có thời điểm phản ứng đến cũng thực mau, nhưng là……”

Ôn Duyên không biết nên như thế nào hình dung loại này, chỉ có thời điểm hắn cùng đối phương nói chuyện, đối phương mới phản ứng đến đặc biệt mau, Chu béo đột nhiên mở miệng nói: “Cậu đừng nói với tôi, là thời điểm cậu với hắn nói chuyện, hắn phản ứng thực nhanh?”

Ánh mắt nguyên bản lười biếng của Chu béo đột nhiên lập tức liền trở nên cực kỳ sắc bén, Ôn Duyên bị nhìn chằm chằm đến có chút không tự giác khẩn trương, hắn nghiêng đầu nhìn về phía Tạ Sâm, phát hiện Tạ Sâm phía trước “khẩn trương” ngược lại là không khẩn trương! Nhìn thấy bộ dáng hắn hiện tại bị Chu béo nhìn chằm chằm, tên kia còn cư nhiên cong khóe miệng gợi lên thành một đường cong.

Ôn Duyên mặt vô biểu tình mà quay đầu lại, ba người đều lặng im sau một lúc lâu, thật giống như dự cảm này có ý nghĩa gì trọng đại, Ôn Duyên thanh âm thực nhỏ, rất có điểm không tình nguyện mà, “Ân” một tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi