[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Thu Trì bắt taxi đến địa chỉ được cho.
Lúc Thu Trì xuống xe, trái tim rỉ máu đau đớn.
Tiền taxi mắc quá, cậu trả tiền mà nghẹn ngào trong lòng.
Sau khi trả tiền xong, Thu Trì quay người nhìn căn nhà đồ sộ trước mắt mà nuốt nước bọt.
Cậu lấy điện thoại ra coi giờ thì phát hiện mình đến sớm hơn nửa tiếng.

Thu Trì đi qua đi lại trước cổng, suy nghĩ có nên vào trước hay không? Hay canh chuẩn giờ thì đi vào?
Mà bảo vệ đứng gác bên ngoài, lại thấy điệu bộ của cậu khả nghi liền đi tới tóm lấy vai cậu, nói: "Đây không phải là nới mà cậu có thể đi qua đi lại đâu."
"A." Thu Trì bị dọa cho hết hồn, sau đó nói: "Thật ngại quá...!tôi được Diệp tiên sinh mời đến."
Bảo vệ nửa tin nửa ngờ, nói: "Có gì chứng minh không?"
Thu Trì gãi đầu suy nghĩ nửa ngày, thầm nói hình như không có.
Cuối cùng cậu đưa bàn tay có ghi địa chỉ kia lên, ăn ngay nói thật: "Diệp tiên sinh chẳng đưa cho tôi thứ gì cả, chỉ ghi địa chỉ lên tay tôi...!vậy có tính không?"
Nhìn gương mặt đơn thuần của Thu Trì, bảo vệ nhíu mày từ đánh giá cậu từ trên xuống dưới, da trắng mắt to mặt ưa nhìn, từ trên xuống dưới đều mang bộ dạng tiểu bạch kiểm.
Vừa nghĩ như vậy, ấn tượng cậu trong mắt bảo vệ lại càng thêm xấu đi, thầm nghĩ thanh niên bây giờ chẳng chịu làm ăn chính đáng gì cả.
Gã làm bảo vệ nơi này hơn mười năm, chỉ toàn thấy Diệp Tu mang nữ nhân về nhà, đây là lần đầu tiên có nam nhân đến tìm.
Bảo vệ nhìn Thu Trì sau đó đi lấy điện thoại liên lạc với người trong nhà, nếu Thu Trì thật sự được Diệp Tu gọi đến, mà gã lại đuổi đi, thì gã nhất định sẽ lãnh đủ.
Sau khi bảo vệ gọi điện xác nhận xong thì mở cửa, Thu Trì cúi đầu cảm ơn xong đi vào.
Đi được mấy bước thì có một người đi ra dẫn đường đưa cậu vào nhà.

Diệp Tu đang ngồi trên ghế trong phòng khách, bên trái đang ôm một nữ nhân quần áo xộc xệch, tay còn lại cầm một điếu thuốc cháy dở, mà bàn tay kia của anh không anh phận mà vuốt v e vòng eo thon gọn của nữ nhân.
Thu Trì vừa bước vào thì nhìn thấy một màn như vậy liền rời ánh mắt.
Trong tiểu thuyết nói nam thứ trước khi sa vào lưới tình với nữ chính thì có con đường khá xa đọa, xem ra không sai.
Nhưng Thu Trì thấy mình đối diện với nam thứ không có mang càm xúc sợ sệt như nam chính, có thể trong nguyên tác Diệp Tu tàn nhân nhưng không phải là người không biết đạo lý.
Vậy nên Thu Trì thấy bản thân chỉ cần không làm sai thì sẽ không sao.
Diệp Tu thấy Thu Trì thì nhướng mày, anh nhả ra một ngụm khói rồi nói: "Cậu Thu đến sớm hơn tôi nghĩ."
Thu Trì cố gắng ngượng cười, Tiểu Thất trong đầu cậu không ngừng kinh hãi nói: "Oa!"
Thu Trì nói: "Con nít con nôi, xem cái gì mà xem? Offline ngay!"
Tiểu Thất bíu môi nói: "Thân ái, nghe giọng vậy thôi chứ Tiểu Thất đã lớn rồi nha."
Thu Trì nghe vậy được đà hỏi luôn: "Thế mày bao nhiêu tuổi?"
Tiểu Thất nghe vậy tức giận: "Thân ái, hỏi tuổi con gái là bất lịch sự đó."
Phía dưới còn kèm theo icon tức giận tỏ vẻ nó đang cực kỳ phẫn nộ.
Thu Trì: "..."
Có Thu Trì xuất hiện, nhưng nữ nhân trong lòng Diệp Tu vẫn không ngừng uốn éo cơ thể, đem cái cặp bưởi to to kia día sát vào người Diệp Tu.
Cô ả đưa liếc nhìn về phía Thu Trì, nở một nụ cười quyến rũ, nói: "Một cậu bé xinh đẹp."
Thu Trì nổi da gà, cậu nhìn Diệp Tu, cuối cùng mở lời: "Diệp tiên sinh, hay để hôm khác tôi đến nhé."
"Không cần." Diệp Tu cuối cùng dụi tắt điếu thuốc, sau đó đứng lên, nói: "Chờ tôi năm phút."
Nói xong anh cúi đầu nhìn nữ nhân kia, nói: "Bảo bối, hôm nay đến đây thôi, khi khác lại gọi em đến nhé."
Cô ả nghe vậy liền bíu môi tỏ vẻ không vui, đưa tay nắm lấy tay áo Diệp Tu, nói: "Không chịu đâu."

Diệp Tu cười ra một tiếng, sau đó ánh mắt lập tức thay đổi, giọng điệu lạnh lẽo nói: "Cút."
Không chỉ cô ả kia mà Thu Trì cũng rùng mình một cái, sau đó cô ả kia mặt mũi tái xanh, vội vàng cầm túi rời đi, đến quần áo cũng không thèm sửa lại cho đàng hoàng.
Diệp Tu ngồi lại ghế, hất cầm nói: "Cậu Thu mời ngồi."
Thu Trì cố gắng nở một nụ cười thương mại, nói: "Cảm ơn Diệp tiên sinh."
Thu Trì ngồi xuống ghế liền mở miệng nói luôn: "Diệp tiên sinh muốn xăm hình như thế nào? Ở đâu?"
Diệp Tu cười cười, sau đó lấy ra một tờ giấy rồi quăng lên bàn nói: "Hình mẫu."
Thu Trì cầm tờ giấy lên nhìn một chút, hình vẽ mà Diệp Tu đưa ra đối với dân vẽ như cậu không khó, chỉ là chi tiết có chút rườm rà, nhưng hình xăm nay không phức tạp như hình của Cố Triều, chỉ cần nửa ngày là có thể làm xong.
Cậu suy xét xong rồi nói: "Hình này đối với tôi đơn giản thôi, tiên sinh muốn xăm ngay bây giờ hay muốn hẹn một ngày khác?"
Diệp Tu cười nói: "Mất bao nhiêu thời gian?"
Để đảm bảo chắc chắn, Thu Trì nói: "Một ngày."
"Được." Diệp Tu đứng dậy, sau đó vẫy tay ra hiệu cho Thu Trì theo sau.
Hành động này coi như là chấp nhận xăm ngay.
Thu Trì đi theo anh ta, trong lòng có chút thấp thỏm, để bản thân bình tĩnh cậu đành nói chuyện với Tiểu Thất.
Diệp Tu dẫn cậu vào phòng ngủ của mình, sau đó liền c ởi quần.
Thu Trì không phòng chút phòng bị gì liền bị dọa cho giật mình, vội vàng lùi ra sau, nói: "Tiên sinh, anh c ởi quần làm gì?"
Đừng nói tên này nam nữ ăn hết nhé? Trinh tiết đột nhiên bị đe dọa, Thu Trì sợ đến mức dính sát vào tường, hận không thể hòa làm một với bức tường luôn.
Nhìn bộ dạng muốn chạy trốn của Thu Trì, Diệp Tu cảm thấy có chút buồn cười, trong lòng đột nhiên hiện lên suy nghĩ muốn trêu chọc, anh đi tới áp sát cậu vào cửa, nói: "Xăm hình mà thôi.

Cậu Thu nghĩ gì mặt đỏ hết cả lên như thế? Hay là trong đầu Cậu Thu nghĩ đến việc gì không trong sáng rồi."

Anh à, tha cho em.
Đột nhiên không nói gì liền c ởi quần ra, bộ dạng anh thế này nói xăm hình có quỷ mới tin ấy.
Nhìn Thu Trì bị dọa cho co rúm người, Diệp Tu thấy thú vị đến độ bật cười lớn, vỗ vai cậu nói: "Trêu cậu tý thôi, tôi muốn xăm phía dưới."
Nói xong anh liền chỉ tay vào vị trí phía trên chỗ đó, nói: "Xăm ở đây."
Thu Trì thật sự muốn sùi bọt mép, ngất luôn tại chỗ.
Trong lòng mắng đây là chỗ quái quỷ gì!!
Nói người xăm hình gần chỗ hay ngay trên vị trí nhạy cảm thì không phải không có, nhưng, cậu không nghĩ vừa xuyên đến chẳng bao lâu, lại gặp được ngay thế này.
Thu Trì hít một hơi thật sâu, cái suy nghĩ tìm một việc khác làm thêm càng thêm chắc nịch.
Diệp Tu cởi nốt quần sịp ra, sau đó nằm trên giường, ánh sáng nhìn Thu Trì có chút nóng bỏng.
Thu Trì tránh ánh mắt của anh ta, vừa lấy dụng cụ trong cặp ra vừa nghĩ đến khả năng sống sót là bao nhiêu nếu đem cái thứ giữ chân anh ta phế bỏ.
Thu Trì cố gắng bắt tay vào công việc mà không bị cái thứ kia phân tâm, vừa làm không khỏi nhớ lại lúc xăm hình cho nam chính.
Lúc ở bên cạnh Cố Triều, cậu thật sự rất sợ.

Nhưng nghĩ kỹ lại hắn chưa làm bất cứ hành vi gì đe dọa tính mạng cậu, trước khi rời đi còn được mời ăn sau đó còn có người đưa đi đón về.
Càng nghĩ, Thu Trì thấy có chút nhớ nam chính.
Vị trí Thu Trì vẽ thật rất gần với thứ đó của Diệp Tu, nên mọi cảnh quan đều bị cậu nhìn hết vào mắt rồi.
Thu Trì trong lòng rơi lệ, nói với Tiểu Thất: "Có cách nào tua thời gian thật nhanh để tao về nhà không?"
Tiểu Thất đánh nát hy vọng của cậu: "Không thể đâu."
Thu Trì: "..." Mày ít ra cũng phải cho tao chút hy vọng gì đó chứ? Ít nhiều gì cũng khích lệ tao một chút không được hả?
Cảm thấy nếu còn nói chuyện với Tiểu Thất, cậu nhất định sẽ nghẹn chết luôn, nên quyết định mắc kệ nó, nghĩ đến tiền học phí, Thu Trì ngậm đắng nuốt cay kiên trì làm việc.
Đang vẽ giữa chừng, vật đó của Diệp Tu không một tiếng thông báo nào cứ thế mà dựng đứng lên

Thu Trì: "...."
Diệp Tu nói: "Phản ứng s1nh lý mà thôi, cậu Thu cứ tiếp tục."
Thu Trì nắm chặt cây bút, dặn lòng bản thân phải loại bỏ cái suy nghĩ triệt sản Diệp Tu.
Cái tên bi3n thái Diệp Tu này, cậu thà đối mặt xăm cho nam chính còn hơn.
Trong toàn bộ quá trình, Thu Trì chưa bảo giờ cảm thấy bản thân vật vả như vậy, thầm nói khi về nhà nhất định phải rữa mắt cho thật sạch.
Đến khi lau một lần cuối cùng, Thu Trì thở phào đứng thắng người, bảy tiếng đồng hồ, cái thứ đó cũng đứng lên suốt bảy tiếng.
Không giải quyết mà để nguyên như thế suốt thời gian dài như vậy cũng thật giỏi, Thu Trì thầm mong nó bị hư luôn đi.
Mà Diệp Tu lúc này đang nhìn hình xăm qua gương, gương mặt tựa hồ hài lòng với tay ghề Thu Trì nói: "Gã Hùng Tất nói không sai, tay nghề cậu Thu thật sự rất tốt."
Thu Trì cười ha ha hai tiếng, Diệp Tu lấy áo khoác tắm mặc vào, sau đó lấy ra một tờ chi phiếu, nhưng Thu Trì nhất quyết chỉ nhận đúng số tiền làm công.
Tuy cậu thích tiền thật, nhưng là thích tiền do chính mình làm ra.
Diệp Tu cũng không ép cậu nhận chi phiếu, trong lòng càng cảm thấy người trước mặt thú vị hết sức, cuối cùng dặn người trả tiền cho cậu rồi tiễn Thu Trì về.
Thu Trì cầm tiền trên tay, xúc động muốn rơi nước mắt, đây là số tiền đầu tiên cậu kiếm được khi xuyên đến đây nhưng nhiêu đây chỉ đủ trả một nửa học phí mà thôi.
Vì tiết kiệm cậu không dám bắt taxi nữa, cứ thế lại phải đi bộ về nhà.
Từ chỗ này về nhà cậu có chút xa, nhưng Thu Trì chẳng có cách nào khác, tiền taxi mắc lắm, cậu lại tiếc tiền.
Đi hơn một tiếng, lúc này Thu Trì đi ngang qua một quán bar, cậu đưa mắt nhìn qua một chút sau đó hai mắt liền sáng lên, sau đó chuyển hướng đi vào bên trong.
Lúc Thu Trì đi vào, một cửa khác Cố Triều lại đi ra, hắn nhìn qua chỗ cánh cửa mà cậu đi vào, trợ lý bên cạnh thấy lạ liền hỏi: "Cố tổng, đằng đó có gì à?"
Cố Triều lạnh giọng nói: "Vừa nãy thấy một bóng người, có chút quen."
Trợ lý nói: "Hay là để tôi đi coi thử xem."
Cố Triều lắc đầu nói: "Chắc người giống người mà thôi, cậu ta không có tiền đi vào nơi thế này."
Nói xong hắn liền đưa tay lên ngực, không rõ là hắn đưa tay chạn vào vết thương hay là hình xăm, ánh mắt không rõ ý vị.
Trợ lý đi theo hắn không dám nói gì, Cố Triều đứng đó một lúc rồi cũng rời đi..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi