[HỆ THỐNG XUYÊN THƯ] SAU KHI XUYÊN QUA NAM CHÍNH MỖI NGÀY ĐỀU MƠ ƯỚC TÔI


Thu Trì lần đầu trong cuộc đời dám làm một chuyện to gan lớn mật.
Sau khi nhìn thấy tin nhắn này, cậu đã lặng lẽ tắt điện thoại sau đó thay quần áo đi làm.
Thu Trì có linh cảm, dù trả lời hay không thì cũng đều cùng một kết quả, cậu không thể tránh khỏi số phận bị Cố Triều tẩn một trận.
Coi như điện thoại hết pin, cậu không biết có tin nhắn với đống cuộc gọi nhỡ đó đi.
Thu Trì thay quần áo xong thì rời khỏi nhà, lúc cậu đến được Lạc Thủy là vừa đúng sáu giờ.
Thu Trì dùng lối đi chuyên dụng dành cho nhân viên, ở đây phòng thay đồ của nam và nữ nằm ngay đối diện, chô nên lúc Thu Trì rẽ qua hành lang lại vô tình gặp Lâm Đặng đang đứng trước cửa phòng thay đồ của nhân viên nữ.
Lâm Đặng dĩ nhiên cũng đã nhìn thấy cậu, bình thường khi hai người gặp nhau, Lâm Đặng luôn là người nhiệt tình đi đến chào hỏi cậu, nhưng hôm nay khi nhìn thấy Thu Trì, cô lại nở một nụ cười ngượng ngạo, ánh mắt tươi sáng giờ đây toát lên vẻ buồn bã.
Vẻ mặt này của nữ chính khiến lòng Thu Trì hoảng hốt, khác với vẻ tươi tắn hằng ngày, đây là lần đầu tiên cậu thấy cô mang vẻ mặt như thế này.
"Lâm..."
Lời vừa thoát khỏi cổ họng, Lâm Đặng đã quay mặt đi, bước vào phòng thay đồ rồi đóng cửa lại.
Thu Trì bất động tại chỗ, lời nói ở cuống họng cũng bị kẹt cứng, hành động lạnh nhạt của nữ chính khiến cậu không nói lên lời, cũng không biết làm sao.
Chẳng lẽ bởi vì có cái ý kia cho nên mới xấu hổ không dám đối mặt với cậu sao?
Nữ chính xem hắn là người bạn tốt nhất, nhưng dù tốt đến đâu cũng không thể chia sẻ hết toàn bộ.
Nữ chính hiện tại chắc hẳn là tuyệt vọng nhỉ.
Thu Trì vừa nghĩ vừa bước vào phòng thay đồ đối diện, cậu vừa mở cửa ra thì lập tức đã bị một vật thể lạ đập vào mặt khiến cậu hoảng hốt hét một tiếng rồi ngã ngửa ra sau.
"Đồ chó!"
Sau khi ngã xuống, bên tai cậu cũng nghe được giọng nói đầy phẫn nộ của Tề Kiệt.
Thu Trì xoa mũi ngồi dậy, nhìn bên cạnh chân là một bó hoa hồng, ban nãy vừa đập vào mặt cậu khiến cho không ít cành hoa rơi ra.


Cậu nhặt bó hoa lên, ngẩn mặt có chiếc mũi đỏ ửng nhìn vào bên trong.
Trong phòng ngoài Tề Kiệt ra thì còn một người nữa là Hạ Lãng.
Tề Kiệt cổ áo xộc xệch nhàu nát, một tay Tề Kiệt đang làm động tác che cổ, gương mặt anh tức đến đỏ bừng, dáng vẻ như vừa bị thất thân.

Còn Hạ Lãng trên mặt có một vết bầm rất lớn, khóe miệng cũng bị rách ra, rõ ràng là gã vừa bị Tề Kiệt đấm cho một phát, nhưng gã vẫn như cũ không có phản ứng gì, ánh mắt âm trầm nhìn Tề Kiệt.
"..." Có ai tốt bụng giải thích cho hắn tình huống hiện tại không.
Tề Kiệt và Hạ Lãng trước giờ luôn gây gỗ với nhau là chuyện bình thường ở Lạc Thủy, Thu Trì cũng nhìn đến chai cả mặt, chẳng thèm quản chuyện của hai vị đại nhân này.

Nhưng gây gỗ cũng chỉ ở mức võ mồm, động tay động chân như vậy cũng là lần đầu tiên.
Nhìn vết bầm trên mặt Hạ Lãng, Thu Trì trong lòng không khỏi suýt xoa một chút.

Tề Kiệt rõ ràng ra tay rất mạnh, với độ thù ghét nhau của hai người, Thu Trì cứ nghĩ Hạ Lãng nhất định sẽ vung tay đánh trả, nhưng gã yên lặng bất động nhìn người vừa đấm mình.
Nhưng tội nhất vẫn là cậu đây này!
Hai cãi nhau thì cãi nhau đi, đánh thì cứ đánh đi, sao tôi ngồi không cũng dính đạn vậy chứ?
Nhớ đên một màn ban nãy, Thu Trì lại đưa tay xoa mũi, cậu cầm bó hoa di vào phòng rồi đóng cửa lại.
"Có chuyện gì vậy ạ." Thu Trì vừa nói vút đặt bó hoa lên ghế, lại nói: "Anh Tề, anh Hạ, hai người đánh nhau à?"
"Em đến rồi à." Thấy cậu sắc mặt Tề Kiệt hòa hoãn đi đôi chút.
Thu Trì chú ý đến cái bàn tay đang che cánh cổ của Tề Kiệt liền hỏi: "Cổ anh làm sao vậy?"

Tề Kiệt giật mình, đang chuẩn bị tìm đại một cái cớ để cho qua chuyện thì Hạ Lãng lại nói: "Là do anh cắn."
Tề Kiệt giật mình, Thu Trì cũng giật mình.
"Cậu ngậm miệng cho tôi!"
"Anh Hạ cắn anh Tề?" Thu Trì vẫn chưa lại được vẻ ngạc nhiên của mình, bảo sao hồi nãy cậu nghe Tề Kiệt chửi chó.
Tề Kiệt nhìn cậu ngây ngô liền nói: "Là cậu ta đột nhiên lên cơn chó dại cắn bậy cắn bạ."
Thu Trì nghe vậy càng hoảng hốt: "Dại? Vậy anh có phải nên đi chích ngừa không?"
Hạ Lãng: "..."
"..." Tề Kiệt gật mạnh đầu, vẻ mặt kiên quyết nói: "Có lý, anh hiện tại đi chích ngay, nếu không bệnh điên sẽ lây qua mất."
Nói xong, Tề Kiệt hùng hồn mở cửa phòng rời đi, để lại một mình Thu Trì đối diện với gương mặt âm trầm đáng sợ của Hạ Lãng.
"...Anh Hạ." Thu Trì chột dạ cất tiếng, ban nãy cậu hình như vừa lỡ lời.
Hạ Lãng một tay xoa ôm đầu, một tay chặn trước mặt Thu Trì, ý bảo cậu đừng nói nữa.
"Tiểu Trì, anh nghĩ hôm nay em không nên nói gì hết, càng nói càng hỏng chuyện." Hạ Lãng thở dài nói: "Anh phải đuổi theo Tề Kiệt trước, gặp em sau."
Dứt lời Hạ Lãng cũng nhanh chân chạy khỏi phòng, để mình Thu Trì ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
Hai người này bị cái gì vậy chứ?
Suy nghĩ một hồi cũng không ra, cuối cùng Thu Trì nhún vai tỏ vẻ bất lực, rồi đi đến tủ đồ của mình thay đồng phục nhân viên.
Buổi tối ở Lạc Thủy vẫn như cũ, lúc nào cũng đông người náo nhiệt, chỉ là có một sự thay đổi nhỏ ở quầy pha chế.
Bartender trường kỳ của Lạc Thủy là Hạ Lãng, làm ở đây một thời gian, cậu chưa từng thấy có ai khác thay thế gã nhưng hôm nay bởi vì Hạ Lãng đã đuổi theo Tề Kiệt cho nên bartender đã được đổi thành một người phụ nữ có vòng ba nóng bỏng
Khác với Hạ Lãng, bởi vì gã luôn trưng vẻ mặt lạnh nhạt chán ngắt cho nên ngoài trừ những vị khách thích rượu hoặc vài nhân viên đi qua nghỉ ngơi một chút thì chẳng có mấy người lảng vảng ở quầy pha chế.


Bây giờ được thay bởi một người xinh đẹp quyến rũ lại nhiệt tình, cho nên ở quầy pha chế hôm nay vô cũng đông khách hàng đến ngồi.
Thu Trì nghe nhân viên khác nói Hạ Lãng hôm nay xin nghỉ cho nên mới tìm tạm một người khác làm thay, mà người này hình như là họ hàng với Hạ Lãng.
Thu Trì lén quan sát người phụ nữ nọ, nếu nhìn ở vị trí góc nghiêng thì quả thật có phần giống Hạ Lãng.
Thu Trì vốn không định để ý nhiều, cậu chỉ nhìn một lát rồi lập tức thu tầm mắt, đem sự tập trung dồn vào công việc.
Lúc đi qua một góc, Thu Trì chợt nhìn thấy Lâm Đặng đang đứng ngồi không yên nhìn xung quanh.

Thu Trì thấy vậy thì chuẩn bị đi qua chỗ cô, nhưng giữa chừng đã bị một người khác vỗ vai gọi từ phía sau: "Thu Trì."
Thu Trì quay đầu lại, người gọi cậu là một nhân viên khác ở đây.
Người nọ nhìn cậu rồi nói: "Phòng VIP ở tầng bốn chỉ định cậu."
"Được, cảm ơn đã thông báo." Sau khi cậu cảm ơn xong người nọ cũng chỉ gật đầu biểu thị không việc gì rồi cũng rời đi tiếp tục công việc.
Thu Trì dĩ nhiên biết người chỉ định cậu là ai, cậu nhìn Lâm Đặng đang lo âu nhìn xung quanh, trong đầu liền nảy ra sáng kiến.
"Lâm Đặng."
Thu Trì đi đến chỗ cô, bởi vì không tập trung cho nên Lâm Đặng bị dọa cho giật mình, khi nhìn thấy Thu Trì cô mới dần trấn tĩnh lại nói: "Tiểu Trì, có chuyện gì không?"
"Cậu giúp tớ một việc nhé."
Nghe vây, cô lập tức đem mọi việc phiền lòng tạm thời cất đi, sau đó không do dự gật đầu nói: "Nếu tớ giúp được tớ sẽ cố hết sức." .
"Đừng lo lắng việc này đơn giản ấy mà." Thu Trì nói xong liền làm động tác ôm bụng, vẻ mặt như bị táo bón nói: "Cậu có thể lên phòng VIP ở tầng bốn thay tớ được không...!tớ hiện tại không thể lên được." ..
"Cậu không sao chứ?" Lâm Đặng lo lắng đỡ lấy cậu.
Thu Trì vội vàng lùi lại hai bước, xua tay nói: "Không sao, hết ngay ấy mà, cậu, cậu giúp tớ nhé."
Để tăng thêm phần sinh động, Thu Trì làm thêm vẻ mặt thống khổ, không để cho cô có cơ hội từ chối, cậu liền hướng nhà vệ sinh chạy đi.
Thu Trì sau khi thoát khỏi tầm mắt Lâm Đặng liền trốn vào một góc quan sát, Lâm Đặng dường như có vẻ chần chừ với yêu cầu của cậu, cô vân loay hoay mãi ở cầu thang khiến cho Thu Trì suốt ruột muốn chết.
Cuối cùng Lâm Đặng có vẻ như đã hạ quyết tâm, cô chậm chạp mang rượu đi lên lầu.

Thấy cô đi rồi, cậu cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cậu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Lâm Đặng à, tớ chỉ giúp cậu đến đây thôi.
Vốn tưởng rằng nhiệm vụ sẽ nhanh chóng hoàn thành, ai ngờ điện thoại cậu lại đổ chuông.
Thu Trì vừa hong khô tay vừa bắt máy, cậu vừa "alo." một tiếng thì đầu dây bên kia đã vang vọng một giọng nói quen đến không thể quen hơn.
"Đang ở đâu?"
Thu Trì cứng người, động tác hông khô tay cũng được thu hồi, cậu vội vàng cầm lại điện thoại.

Nghe giọng Cố Triều, không hiểu sao trong lòng cậu lại cảm thấy chột dạ.
"Anh Triều."
"Tiểu Trì, ngày hôm nay anh đã rất cố gắng kiên nhẫn với em.

Mấy tin nhắn và cuộc gọi lỡ anh tạm thời không nói, nhưng hiện tại em lại phá vỡ sự nhẫn nại của anh.

Anh cho em ba phút, chúng ta sẽ nói chuyện cho rõ ràng."
Nói xong Cố Triều không đợi Thu Trì phản ứng đã cúp điện thoại.
-------------
Góc ngoài lề:
Cố Triều: Đem một người phụ nữ đến trước mặt anh, em có ý gì?
Thu Trì: Tác hợp cho uyên ương.
Cố Triều: Vậy anh phải cho em biết anh với ai mới là uyên ương thật, ngày mai em đừng mong đứng dậy được.
Thu Trì: Anh định làm gì?? Cứu mạng!! (*゚ロ゚).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi