HI CHỊ ALICE!



Tăng Hựu hai mươi tuổi.

Vì để chào đón cái tuổi hai mươi đang đến, đã bày mâm cỗ tại quảng trường lộ thiên ở Tân Thiên Địa, tôi và Lam Trinh Liệt được mời mà đến.
Tăng Hựu của tuổi hai mươi là một người đam mê ảo thuật, tối hôm đó đã bỏ ra cả mớ tiền mời đến một nhà ảo thuật bậc nhất, chúng tôi được thưởng thức những màn biểu diễn ảo thuật trình độ cao, cả đám người mắt tròn mắt dẹt, nhìn thấy tay của nhà ảo thuật chẳng khác nào cái kính vạn hoa, tối hôm nay người đến rất đông, cũng bao gồm cả Kim Bảo Như.
Nhà vệ sinh trước giờ vẫn luôn là nơi tập trung những chuyện thị phi.
“ Eric lại thay bạn gái mới nữa rồi, đoán xem, người hiện tại này có thể duy trì được bao lâu ?”
“ Ai mà biết được, nhưng nghe bọn họ nói thì người này dường như không giống với những người trước đây.

Trước đây đều do cánh con gái chủ động.

Nghe Tăng Hựu nói lần này là Eric tự mình chủ động đấy, nghe đồn vì để theo đuổi được cô ta đã phải chịu không ít khổ sở .”
“ Xì, bọn họ đều như thế cả, hết mới lạ rồi chẳng phải như nhau đấy thôi.

Còn nhớ cô nàng thỏ trắng nhỏ không, lần đó bọn họ cũng đã chẳng bảo lần này sẽ không giống sao, kết quả thì, chưa đến ba tháng đã bị đá văng.”
“ Tôi vẫn có cảm tình với cái cô thỏ trắng nhỏ hơn, dịu dàng biết bao, đáng yêu biết bao, khiến người ta không sao ghét được, còn cái người hiện tại này quá lạnh lùng, nghe đồn tuổi tác cũng lớn hơn Eric nhiều.”
“ Cho nên, bọn họ đều đánh cược, cược cái người hiện tại sẽ không vượt quá ba tháng.”
Tiếp theo đó là giọng cười hô hố của bọn họ.

Vừa nhìn thấy tôi chẳng khác nào gặp phải ma.
“ Này, son môi của cô thoa đến dưới cằm rồi kìa.” Tôi chỉ vào một cô trong đó : “ Các cô đang muốn tự làm tự chịu thì tôi cũng không khách sáo nữa, chắc các cô cũng biết hiện giờ tôi rất được đắc sủng.”

Nhìn thấy hai cô gái bỏ của chạy lấy người, tôi có hơi buồn cười, xem ra, Lợi Vĩnh Hoa nói thật không sai, có lẽ Lam Trinh Liệt đúng là không dễ dây vào.
“ Cô rất đắc ý.” Người cuối cùng, chim vàng anh.

Kim Bảo Như cũng không biết từ đâu nhảy ra làm một con chim vàng anh.
Tôi nhìn cô ta qua gương, cô ta cũng đang nhìn tôi, tôi học theo Trinh Liệt khẽ nhướng mày như thế, đáng tiếc, lần này học không giống.
“ Đúng như bọn họ đã nói, tôi cũng muốn xem thử chiếc giày thủy tinh của cô có thể mang được bao lâu ?” Kim Bảo Như đứng khoanh tay, giọng điệu khinh miệt.
“ Kim Bảo Như đây mà, tôi từng đi nghe buổi hòa nhạc của cô, thật lòng mà nói, cảm giác cũng không tệ, tôi cứ nghĩ để có thể hát ra những bài xúc động như thế, hẳn nên là một người chí tình chí nghĩa, nhưng hiện giờ xem ra, dường như không đúng.

Sao cô cứ phải mang những sự việc kia đóng khung theo một hình mẫu nào đó, cô cảm thấy hiện giờ tôi như cô bé lọ lem đang mang đôi giày thủy tinh đấy ư ? Nhưng làm sao đây ? Tôi vô cùng không thích cô nói tôi như thế, theo tôi thấy, đó là một cô gái rất thiếu tự tin, việc gì phải mang đôi giày thủy tinh mới dám đến gặp hoàng tử của cô ấy, còn tôi tự tin hơn cô ấy nhiều, chỉ cần tôi thích, thì dù có mang dép lê tôi cũng ngang nhiên cùng Lam Trinh Liệt đến dự những buổi vũ hội sang trọng.

Hơn nữa, Lam Trinh Liệt trong lòng tôi cũng không phải hoàng tử, người ấy chỉ là một người chung tình có thể cùng tôi chia sẻ hỉ - nộ - ái - lạc.” Kim Bảo Như trong gương mặt không cảm xúc.
Kim Bảo Như cũng đang quan sát tôi qua gương, lạnh nhạt nói : “ Có lẽ, cô cũng nhìn ra tôi yêu người đó, yêu một cách bất lực.

Bởi vì, trong mắt anh ấy trước giờ không có sự tồn tại của tôi, đối với tôi, cô có thể dùng thái độ của kẻ thắng cuộc diễu võ giương oai, còn đối với Lợi Liên Ngọc thì sao ? Tôi từng nghe Lợi Liên Ngọc cứ thế gọi cô chị Tứ Nguyệt, tôi nghĩ, hai người nhất định có căn nguyên rất thâm sâu, không biết cô ở trước mặt cô ấy cũng có thể thẳng thắng khí khái phát biểu thế này không ? Lợi Liên Ngọc dù sao cũng là người bạn gái đầu tiên Eric chính miệng xác nhận, cô đối với hai người họ mà nói thì chính là kẻ thứ ba, cô vẫn chưa biết mấy hôm trước, nghe nói cô ấy đã ngất xỉu trong trường học.”
“ Con bé, con bé không sao chứ ?” Tôi dừng động tác đang vuốt tóc, khó khăn hỏi.
“ Cô đoán xem ?” Kim Bảo Như bỏ lại ba chữ này rồi.

.

.


bỏ đi.
Toàn thân tôi không chút sức lực tựa lên tường, cho nên, hôm ấy, Lợi Vĩnh Hoa đã đến tìm tôi.
Dưới quảng trường lộ thiên của Tân Thiên Địa, vòng xoay ngựa gỗ bị ánh đèn vàng kim lấp lánh phản chiếu đang quay tròn từng vòng từng vòng, như một giấc mơ.

Giấc mơ chỉ có thể nhìn thấy không thể chạm vào, bởi vì quá đẹp quá trân trọng nên lo lắng chỉ cần khẽ chạm nhẹ vào, nó sẽ tan biến như làn khói.

Đôi mắt tôi không có tiêu điểm, theo từng vòng từng vòng chuyển động của vòng xoay ngựa gỗ, không muốn suy nghĩ nữa.
Một đôi tay ấm áp từ phía sau quấn lấy tôi, Lam Trinh Liệt vô cùng yêu thích ôm tôi thế này, người nào đó nói, ôm lấy tôi như thế luôn cảm giác nồng nàn từ sâu đáy lòng.
“ Chị Alice của tôi đang nghĩ những chuyện gì thế ?”
Chị Alice, người nào đó đã bao lâu rồi không gọi tôi như thế.
“ Đang nghĩ đến những chuyện đuổi bắt tàn khốc nhất trên thế gian .” Tôi chỉ vào vòng xoay ngựa gỗ buồn bã nói: “ Có biết ngụ ý của vòng xoay ngựa gỗ không ? Ngụ ý của nó chính là sự đuổi bắt tàn khốc nhất, vốn dĩ chỉ có khoảng cách một cánh tay, nhưng mãi mãi cũng không đuổi đến.

Em không biết, có phải chúng ta cũng sẽ giống như chúng nó .”
“ Có phải ai đó đã nói gì với em không ? Hửm ? Nói anh nghe .” Lam Trinh Liệt xoay người tôi lại, đối diện với nhau, trong ánh mắt chứa đầy sự lo ngại.
“ Không có, không có chuyện đó.” Một Lam Trinh Liệt thế này có thể thuộc về tôi bao lâu, tôi nhớ đến chuyện đánh cược của những người kia, Lâm Tứ Nguyệt trước giờ không phải là người thiếu tự tin, nhưng khoảnh khắc này tôi cảm giác bản thân đã không tự tin nữa rồi, thượng đế rất thích chiếu tướng tôi, tôi vẫn luôn biết điều đó.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em rất khác lạ, nhất định có người đã nói gì đó với em.

Nói anh biết đó là ai, em không nói, anh cũng sẽ moi hắn ra bằng được.” Mặt Lam Trinh Liệt đầy vẻ tà khí.

Liên Ngọc đã ngất xỉu trong trường học, tin tức này khiến tôi tâm phiền ý loạn.
“ Lam Trinh Liệt, lòng tốt nhất thời của anh có lẽ sẽ hủy đi toàn bộ ảo tưởng về tình yêu của một cô gái ngây thơ, con bé Liên Ngọc đã ngất xỉu trong trường học.” Tôi máy móc nói.
Một thoáng im lặng.
“ Thế thì,” Lam Trinh Liệt cúi đầu : “ Tứ Nguyệt, em muốn anh phải làm sao ? Mọi thứ đã không còn cơ hội quay lại từ đầu nữa rồi, nếu như biết được sau này sẽ gặp được em, sẽ yêu thương em, thì nói thế nào anh cũng sẽ không chiêu dụ cô ấy.”
Không chiêu dụ con bé, nhưng đã chiêu dụ rồi còn gì, tôi còn nhớ hai hình bóng kia dưới rèm cửa sổ màu trắng, như món đồ chơi tình yêu ngọt ngào, nhưng trong thời gian vài tháng, lại giống như biển hóa nương dâu, có phải mọi thứ hiện giờ của tôi sau vài tháng cũng sẽ trở thành một màn biển hóa nương dâu khác.
“ Lam Trinh Liệt, đừng đi theo em.” Tôi nói với Lam Trinh Liệt vừa cùng tôi bước ra khỏi Tân Thiên Địa, trên khóe môi là ý cười lạnh lẽo, thật đáng cười, ngay đến hai người vệ sĩ của người nào đó cũng theo qua đây.
“ Tứ Nguyệt, em nghe anh nói, trong thời buổi này, mấy ai không có một hai đoạn quá khứ như thế.” Lam Trinh Liệt đã đứng chặn trước mặt tôi.
“ Nhưng tại sao là Liên Ngọc chứ ?” Đúng thế, tại sao lại là Liên Ngọc ? Lam Trinh Liệt, anh khiến tôi một lần nữa trở thành tội nhân.

Tôi.

.

.

tôi bất lực, nhỏ giọng nói.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em khiến anh rất hoài nghi, ý em nói câu này, tại sao là Liên Ngọc ? Anh không biết chuyện khiến em đau khổ như thế là bởi vì Liên Ngọc, hay là người tên Liên Thành kia, hay là em và hắn đã có chuyện gì.

Lâm Tứ Nguyệt, em sợ hắn, anh rất hiếu kì vì sao em sợ hắn ?”
“ Lam Trinh Liệt, anh muốn em nói gì đây ?” Đó là một vết sẹo xấu xí trong lòng, tôi vẫn luôn rất cố gắng che đậy, giả vờ nhìn mà không thấy : “ Nói ra anh sẽ thất vọng, có một ngày anh biết được sẽ rất thất vọng, có lẽ, còn hơn cả thất vọng.”
Hơn cả thất vọng, còn sẽ chán ghét, kinh tởm.
“ Lam Trinh Liệt, chúng ta thôi đi nhé.” Tôi không nhìn vào người nào đó, đôi mắt lạc về một nơi không xa, nhà ảo thuật vẫn đang biểu diễn, chẳng qua lần này đã đổi người rồi, đó là một người Ý, rất có danh tiếng, nhưng anh ta cũng vì túi tiền nên đã không ngại vạn dặm đường xa đến đây.
Tối nay Tăng Hựu đã nhận được rất nhiều quà sinh nhật, những món quà kia thậm chí khiến tôi cảm thấy khó tin, có chìa khóa nhà, chìa khóa xe, còn có vật phẩm ngàn vàng khó mua.


Tăng Hựu cứ chỉ vào đống vật phẩm nói, Eric, nhìn xem trong đó có món cậu thích không nhé, ngữ khí của cậu ta mang theo sự lấy lòng không dễ phát hiện ra.

Khi đó Lam Trinh Liệt đến nhìn cũng không thèm.

Trong đám người đó, Lam Trinh Liệt là người khiêm tốn nhất, không khoa trương, rất ít phát biểu ý kiến cá nhân, nhưng tôi biết đám người kia kị người nào đó.

Một Lam Trinh Liệt như thế chắc chắn không bình thường, như Phương Hạo đã nói.

Một người đàn ông tùy tính thế kia, cũng từng nói với tôi, Tứ Nguyệt, hai người không phù hợp.

Phù hợp ? Đúng thế, giống như giày vậy, không cần biết mình thích nó bao nhiêu, không hợp chính là không hợp.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em nói lại một lần nữa ?” Lam Trinh Liệt nắm lấy vai tôi, giận dữ.

.

.

phát hỏa.
“ Lam Trinh Liệt, chúng ta thôi đi nhé.” Tôi máy móc nói, không dám bảo đảm Lam Trinh Liệt sẽ giống như Joe bao dung những lỗi lầm tôi đã phạm.

Như người nào đó đã nói trong chuyện tình cảm người ấy có bệnh ưa sạch sẽ..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi