HI CHỊ ALICE!



Bóng lưng của Lam Trinh Liệt trong kí ức vẫn luôn liên quan đến sự ưu thương, dưới ánh đèn huyễn lệ của vòng xoay ngựa gỗ, tôi nhìn thấy người nào đó đi xa.

Khi người ấy quay lưng bước đi, tôi càng thấy hối hận, mở môi mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn lại.

Tôi xoay người, quay lưng với người ấy bước về một hướng khác, như năm nào ở Munich.
Phía sau có tiếng bước chân gấp gáp, dừng lại sau lưng tôi.
“ Lâm Tứ Nguyệt, em thu hồi câu vừa nói kia đi.” Lam Trinh Liệt hét lên sau lưng tôi : “ Đây không phải trò chơi trẻ con, nói tan là có thể tan.”
“ Được, em thu hồi câu nói kia.” Tình yêu không phải trò trẻ con, trong cái thế giới rộng lớn này, có thể thật lòng yêu thương nhau là một chuyện khó khăn biết mấy.

Bà của Joe từng nói với tôi thế này, trong mắt tôi chứa những giọt lệ, tôi quay người đối diện với người nào đó, lớn tiếng hét to.
“ Vậy thì.

.

.

anh tha thứ cho em.” Lam Trinh Liệt đứng ở đó, lặng lẽ nói : “ Sau này, còn nói những lời như thế, nhớ kĩ nhé, anh sẽ không dễ dàng tha thứ cho em đâu.”
Tôi bước tới, dừng lại trước mặt người nào đó, kiễng chân lên, dùng trán của mình thân mật đỡ lấy cằm của người ấy, trước đây khi lỡ chọc giận Joe tôi hay thích dùng chiêu này.

Thường thì, anh ấy sẽ hết cách với tôi.
“ Em biết rồi, người tốt ạ.” Nhìn thấy yết hầu của người nào đó tôi ngứa ngáy cười, giọng nói êm ái, quả nhiên, tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của ai kia.

“ Người xấu xa, dám sử dụng mỹ nhân kế.” Lam Trinh Liệt vừa thu tay, thân thể tôi liền dính chặt vào người nào đó.
“ Tứ Nguyệt, chúng ta quay về thôi.” Giọng của người nào đó bắt đầu trở nên mờ ám.
“ Không chịu.

.

.

em còn muốn xem ảo thuật.” Tôi kéo dài giọng.
“ Hiện giờ có chuyện cần làm còn quan trọng hơn xem ảo thuật.” Người nào đó kéo tôi bước nhanh về hướng bãi đỗ xe.

Thật là một quý ngài nóng vội mà.
Suốt mấy ngày trời, gọi điện cho Liên Ngọc đều trong trạng thái tắt máy, tôi không dám gọi đến Lợi gia, trong lòng luôn có cảm xúc sợ hãi bất an vây quanh, không nói rõ được là vì chuyện gì.
Hôm nay, Liên Ngọc đến bệnh viện tìm tôi, cuộc gặp gỡ có hơi đường đột này khiến tôi trở tay không kịp, đây hẳn là cuộc gặp chính thức đầu tiên của chúng tôi từ sau sinh nhật của Lợi phu nhân, tôi không dám nhìn con bé, tôi còn nhớ hôm đó, con bé đã dùng ánh mắt gần như không thể tin nổi nhìn tôi, đó là sự kinh ngạc lẫn tuyệt vọng như khi nhìn thấy một người vẫn luôn được mình tín nhiệm bỗng đâu thình lình đâm mình một dao.
Hít sâu vào một hơi, từ cái nhìn đầu tiên Liên Ngọc đã mang đến cho người khác cảm giác rất không ổn, sắc mặt quá nhợt nhạt, ánh mắt quá ưu thương, lại còn, vẫn giả vờ mạnh mẽ, con bé như thế thật khiến người ta đau lòng.
“ Liên Ngọc, chị xin lỗi, cuối cùng lại thành ra thế này.” Nhìn con bé, tôi nói.
Con bé khịt khịt mũi, cười với tôi, nhưng đây là lần mỉm cười không thành công, khi con bé cười cùng lúc nước mắt cũng tuôn rơi.
“ Chị Tứ Nguyệt, chị yêu anh ấy chứ ?” Liên Ngọc trong kí ức vẫn luôn là cô bé con không màng thế sự, nhưng một lần yêu đương lại khiến trái tim con bé phủ lên một lớp bụi trần.
Tôi không trả lời con bé, muốn trả lời con bé rất khó khăn, muốn tôi ở trước mặt con bé nói, phải đấy, chị yêu người ấy, như thế quá khó, ít nhất, trước mặt con bé tôi không làm được, đúng như Kim Bảo Như đã nói.
“ Chị Tứ Nguyệt, nếu chị yêu anh ấy xin hãy trân trọng anh ấy thật nhiều.” Ánh mắt Liên Ngọc rơi về nơi xa : “ Em sẽ cố hết sức để quên anh ấy, chỉ là.


.

.

hiện tại, có hơi khó khăn.

Eric, là người đàn ông đầu tiên em động lòng.

Chị biết không, một ánh mắt, một câu nói của anh ấy luôn có thể khiến em hồi tưởng cả nửa ngày.

Có đôi khi, suốt một ngày trời, thầy hướng dẫn đang nói những gì, các bạn học đang nói những gì em đều không ghi nhớ nổi, cứ ngàn vạn lần ngốc nghếch nhớ đến vài câu nói ngắn ngủi của anh ấy.”
“ Em xin lỗi, sao em lại lôi những chuyện này ra rồi, thật sự, hôm nay em đến là muốn nói, nếu như vì em, chị Tứ Nguyệt không cần phải thế, bởi trước đây anh ấy đã nói với em, anh ấy nói, Liên Ngọc, hiện giờ, anh có cảm tình với em, nhưng anh không biết nó có thể kéo dài bao lâu, nếu như em cảm thấy có thể chấp nhận, thế thì, bạn gái của anh sẽ là em.

Eric, anh ấy rất ngầu nhỉ !”
“ Chị Tứ Nguyệt, hôm qua, anh ấy đã đến trường tìm em, anh ấy tự tìm em xin lỗi, anh ấy nói, anh ấy xin lỗi, tất cả đều là lỗi của anh ấy, không liên quan đến chị, là anh ấy làm theo ý mình, là anh ấy bất chấp tất cả, cho nên, mới trở thành cục diện như ngày hôm nay, em muốn trách thì cứ trách anh ấy.

Người đàn ông này thật không chu đáo gì hết, sao có thể ở trước mặt bạn gái cũ thốt ra những lời như thế.”
“ Chuyện của bố, em cám ơn chị, chị Tứ Nguyệt.

Tuy anh ấy không nói, nhưng em biết là chị đã giúp gia đình em, vốn dĩ, em có lòng oán hận với chị, thế nhưng, sau đó suy nghĩ lại, những chuyện thế này sao có thể nói là ai đúng ai sai, em sớm phải nên nhìn ra, Eric, rất lâu trước đây đã thích chị rồi, chỉ là anh chàng ngốc ấy không nhận ra thôi.”

Ngồi ở nơi đó, Liên Ngọc thốt ra từng câu từng chữ, chậm rãi, mang theo cả sự khổ sở.
“ Liên Ngọc, nghe nói.

.

.” Một lúc sau, tôi tìm về được giọng nói của mình : “ Nghe nói, em đã ngất xỉu trong lớp học.”
“ Không phải đâu, khi ấy chỉ là bị sốc thiếu máu.” Con bé khẽ cười với tôi.
Hãy yêu anh ấy thật nhiều, người ấy vì chị mà trở nên vui vẻ, điều này quan trọng hơn tất cả.

Lợi Liên Ngọc đã nói khi rời đi.
Từ phòng sách của Lam Trinh Liệt bước ra một người Trung Đông tên Abdullah, hiện giờ là thầy dạy tiếng Ả Rập cho Lam Trinh Liệt.

Sau khi ông ta rời đi, tôi bước vào phòng sách.
Lam Trinh Liệt đang tập trung cao độ vào máy tính, hành động đầu tiên khi nhìn thấy tôi là đóng gập máy tính xách tay lại, động tác hốt hoảng.
“ Hôm nay tan làm sớm thế.” Người nào đó kéo tôi đến, cứ thế ôm vào lòng.
“ Trinh Liệt, như em được biết, những gì anh hiểu biết đã đủ nhiều rồi, nhưng sao ngày nào cũng bị xếp đầy các loại giáo trình thế kia ?” Liếc nhìn máy tính đang nằm trên bàn sách của người nào đó, tôi không nhịn được hỏi.
“ Anh đa tài đa nghệ không tốt à ?” Lam Trinh Liệt tựa đầu lên cổ tôi, như một chú cún con.
“ Bao gồm cả việc mời tiên sinh David Kim giảng dạy cho anh.” David Kim, một con bạc chuyên nghiệp nổi tiếng, từng xuất bản sách, câu nói kinh điển nhất là, đừng bao giờ đánh giá thấp đồng xu cuối cùng trong túi của bạn.
“ Em muốn biết những chuyện gì ?” Thân thể Lam Trinh Liệt rõ ràng đã trở nên cứng đờ.
“ Em cũng không biết nữa, Trinh Liệt.” Tôi quay lại ôm lấy người nào đó : “ Chỉ là em có hơi bất an, anh có vệ sĩ, anh biết đánh nhau, anh học biết bao nhiêu thứ, mỗi khi ra khỏi nhà anh đều sẽ đội nón, những thứ ấy đều khiến em bất an.”
Người thừa kế của tập đoàn Phương Nam trong mắt người đời luôn là người thần bí, chưa bao giờ lộ mặt trước công chúng, giới truyền thông miêu tả về người ấy là một chàng trai hai mươi hai tuổi thường xuyên cư ngụ ở nước ngoài, những hình ảnh thỉnh thoảng bắt gặp được ít oi đến tội nghiệp, hơn nữa khó mà lộ ra diện mạo thật.
“ Những thứ ấy, đợi đến năm anh hai mươi lăm tuổi mới nói với em được không ? Anh và ông nội đã có giao ước.” Gương mặt Lam Trinh Liệt có vẻ khẩn cầu.
“ Được thôi.” Hai mươi lăm tuổi, Lam Trinh Liệt của tuổi hai mươi lăm với tôi mà nói quá ư xa vời.

Tôi thậm chí đến nghĩ cũng không dám nghĩ, càng không cho phép mình suy nghĩ nhiều.

Ngày chủ nhật, tôi đến phòng khám điều trị tâm lý Stuckey.

Từ xa xa, tôi nhìn thấy một người bước ra từ trong phòng khám, người kia tôi không xa lạ gì.
Nghiêng người trốn vào trong một góc, nhìn thấy Lợi Liên Thành bước lên xe của cậu ấy.
Stuckey là chồng cũ của Rita, hai người tuy đã ly hôn nhưng mối quan hệ vẫn rất tốt đẹp, Stuckey cũng từng ở trong Hội Chữ thập đỏ quốc tế, thời gian đầu tôi đến Hội Chữ thập đỏ đều là anh ta chiếu cố, phòng khám tư nhân của anh ta ở Thượng Hải đã thành lập được hai năm rưỡi.
Gặp được tôi Stuckey rất vui, trước tiên là một cái ôm thắm thiết theo kiểu Mỹ.
“ Hi, Alice, càng ngày càng quyến rũ nha.” Hiện giờ tiếng Hoa của Stuckey đã rất lưu loát.

Anh ta đưa tôi vào phòng tiếp khách của mình.
“ Rita muốn tôi hỏi thăm anh.” Trước cái ôm tiếp theo của anh ta, tôi vội nói, cái tên người Mỹ này có hơi nhiệt tình thái quá đây mà.
Chúng tôi trò chuyện một lúc, trong cảm nhận của tôi, Stuckey không giống một bác sĩ tâm lý, ngược lại giống một giáo sư đại học kiến thức uyên bác hơn.
“Stuckey, anh quen biết Lợi Liên Thành sao ?” Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa.
“ Em hỏi chuyện này làm gì ?” Stuckey nhất mực nghiêm túc.
“ Cậu ấy là người quen của tôi.” Từ thần sắc của Stuckey tôi cảm thấy sự tình có vẻ không đơn giản chút nào : “ Anh nói tôi biết đi, chuyện này rất quan trọng với tôi.”
“ Cậu ấy là bệnh nhân của tôi.

Ngoài chuyện này ra, tôi không thể nói với em bất cứ điều gì, Alice.” Ngập ngừng một lúc lâu, Stuckey chậm rãi nói.
“ Bệnh nhân ?” Tôi không ngờ lại có được cái đáp án này, sao có thể là bệnh nhân kia chứ ? Một người chuyên ngành tâm lý học lại có thể là bệnh nhân mắc bệnh tâm lý.

Trong lòng tôi chùn xuống.
“ Stuckey, xin anh, nói tôi biết tình trạng cậu ấy thế nào.

Tôi cầu xin anh.” Cũng không nghĩ ngợi nhiều được nữa, tôi khổ sở van nài anh ta..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi