HI CHỊ ALICE!



Trong đám người kia, tôi nhìn thấy Kim Bảo Như mang ý cười, Sở Uy Liêm hận một nỗi thép không thành sắt, Triệu Tiên Đế trong ánh mắt có sự thương hại, chính ánh mắt thương hại kia khiến trái tim tôi bắt đầu trở nên tồi tệ.
“ Eric, chỉ có thể là cậu.” Cô nàng mặc chiếc đầm ngắn ôm sát người màu đỏ cười khúc khích khẽ huých vào Lam Trinh Liệt.
“ Đây là buổi tiệc sinh nhật thú vị, vừa kích thích vừa đã đời.”
“ Tối nay quả là một show thực tế cao tay mà.

Ha ha.

.

.”
“ Cô nàng lọ lem tỷ tỷ sắp rung chuông rồi đây.”
Trong đại sảnh đầy rẫy đủ loại ngôn từ châm biếm.
Tôi nghĩ, tôi đã đánh giá quá cao dũng khí bản thân, tôi nghĩ, nơi này, tôi không thể ở lại, cứ tiếp tục đứng đây, tôi sẽ đánh mất lý trí của mình.
Xoay người lại một cách máy móc, tôi cũng chẳng dám nhìn biểu cảm của Lam Trinh Liệt, vui vẻ cũng được, đắc ý cũng được, hơi áy náy cũng được, lúc này tôi không muốn nhìn thấy gương mặt kia.
Khi bước chân của tôi lê được đến cổng, tôi nghe thấy giọng của Lam Trinh Liệt.
“ Chị Alice, không làm được vợ của tôi thì làm tình nhân của tôi.

Sao nào ?”

“ Chẳng phải nói tình nguyện chết vì tôi ư ? Làm tình nhân của tôi so với đi chết tốt hơn nhiều.

Chị có cần suy nghĩ chút không ?”
Lời nói của người yêu đôi khi là mật ngọt, đôi khi là thuốc độc, tôi quay đầu nhìn người ấy, người ấy cách đó không xa nheo mắt nhướng mày, tôi phát giác bản thân dường như nhầm lẫn rồi.
Người ấy, vẫn là cậu thiếu niên sẽ xem tôi như bia thịt đỡ đạn, giống như Sở Uy Liêm từng nói từ khi tôi lần nữa quay trở về bên cạnh người ấy, mọi thứ chỉ là sự bắt đầu của một trò chơi, tất cả những lời ngon tiếng ngọt đều là giả dối.
“ Lam Trinh Liệt, anh đã tổn thương em, thế nên, giờ đây chúng ta thật sự phải kết thúc thôi.” Tôi thẳng người đứng ở đó, nói rõ từng câu từng chữ.
Sắc mặt người nào đó bỗng chốc trở nên trắng bệch, trắng như bộ lễ phục người ấy đang mặc.
Bước đi như trốn chạy trên con đường giữa màn đêm, nước mắt tôi giàn giụa, cuối cùng tôi cũng chặn được một chiếc xe hơi riêng, quý bà đang lái xe nhìn tôi với ánh mắt thương hại, bà ấy nhất định cảm thấy hiện giờ tôi vô cùng tội nghiệp.

Cũng đúng, một người phụ nữ đơn thân độc hành trong đêm nước mắt đầm đìa nhất định có liên quan đến chuyện tình cảm.
Tôi vội vàng thu dọn hành lý, vừa bước ra đến cửa phòng đã bị một sức mạnh dữ dội kéo ngược vào trong, cả người tôi bị áp chế lên tường.
“ Lâm Tứ Nguyệt, không ngờ em lại có bản lĩnh đến vậy, ngay cả trái tim của William cũng hướng về em, tại sao đã biết hết rồi còn muốn đến ?” Giọng nói phẫn nộ của Lam Trinh Liệt hét lên bên tai tôi.
“ Em sẽ không trả lời đâu, không thì anh lại cho rằng em đang dỗ ngọt anh.” Tôi lạnh lùng nói.
Lam Trinh Liệt siết chặt tôi vào lòng, thở ngắt quảng : “ Chết tiệt, sao anh phải thốt ra những lời quái quỉ kia chứ Tứ Nguyệt, anh xin em, quên chúng đi.”
“ Làm sao đây, em cảm thấy em quên không được rồi, Lam Trinh Liệt.” Nhắm mắt lại, nhớ đến những gương mặt chế giễu kia và những lời tuyệt tình của người nào đó : “ Có lẽ anh vẫn chưa biết, tình yêu, nó không cho phép vết nứt.
“ Sẽ không đâu, sẽ không đâu, Tứ Nguyệt.

Anh cam đoan giữa hai chúng ta sẽ không có vết nứt nào nữa, anh cam đoan.” Lam Trinh Liệt ấn đầu tôi lên lồng ngực : “ Anh không muốn kết thúc, không muốn, không bao giờ muốn.”
Vùng thoát ra khỏi vòng tay của người nào đó, tôi lại cầm lấy hành lý của mình.

“ Trinh Liệt, anh vẫn không hiểu được.” Tôi, không dễ dàng gì muốn được một lần dũng cảm, nhưng đổi lại chỉ là nước mắt : “ Em không phải cỗ máy không có tri giác, không làm được tùy nghi điều khiển.”
Lam Trinh Liệt đưa tay đoạt lấy hành lý của tôi, giận dữ ném nó ra ngoài cửa, rồi đóng cửa phòng lại.
“ Tứ Nguyệt, anh không muốn em đi, cũng không muốn em rời xa anh, ba tháng kia anh chịu đủ rồi, anh không hiểu, em có thể dạy anh, anh sẽ học đến hiểu mới thôi.”
“ Em đã nghĩ phải buông bỏ đi, nhưng khi nghe anh nói sẽ không kết hôn với em, em dường như muốn điên lên được, thế nên, bỏ qua cho em.”
Tôi tựa người lên tường, nhắm đôi mắt lại, cảm giác bản thân như vừa trải qua một cuộc chiến dai dẳng.
Lam Trinh Liệt từ từ sáp lại gần, dùng môi khẽ chạm vào môi tôi, tôi bất động, là không còn sức để động đậy, nụ hôn kia dần dần thêm sâu hơn, nụ hôn từ từ trượt xuống dưới, như chú mèo ôn thuần, sau đó, thử thăm dò gạt quần áo tôi ra, tôi vừa định đẩy người nào đó, liền bị người ấy bế lên trên giường.
Dưới sự tận tình khiêu gợi và cố ý lấy lòng của người nào đó, toàn thân tôi kiệt sức, cuối cùng khi tôi đưa tay luồn vào tóc người nào đó, tôi nghe thấy người ấy khẽ thở phào một hơi.
Hóa ra không chỉ có đàn ông mới say mê thân thể của phụ nữ, đôi khi phụ nữ cũng sẽ nảy sinh sự say mê đối với thân thể của đàn ông.

Như sự say mê của tôi đối với Lam Trinh Liệt lúc này đây, say mê hơi thở của người nào đó, say mê biểu cảm, say mê sự tiếp xúc thân mật giữa hai người.
Rõ ràng vừa rồi người nào đó khiến tôi đau buồn muốn chết.
Nửa đêm về sáng, trời lại bắt đầu mưa, trong cơn mưa của tiết trời đầu xuân, tôi phát hiện giờ phút này nhớ nhung nhất chính là bà cụ sống ở San Francisco, ấm áp mà thông tuệ, như thấu hiểu tất cả tình cảm trên thế gian.
Lam Trinh Liệt khi ngủ say giống hệt đứa trẻ đơn thuần vô hại, nhưng tôi biết đằng sau gương mặt kia đang che giấu tâm tư chỉ có người ấy mới hiểu được, tôi còn biết Phương Hạo bị kẻ chi phối của người nào đó điều anh ấy đi Indonesia.
Chợt nghĩ đến khi tôi lần nữa quay về bên cạnh người nào đó, tất cả mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của người ấy, tôi liền cảm thấy bản thân dường như cũng không cách nào bình tĩnh đối mặt với nhau.
Khi trời vừa tờ mờ sáng, tôi mang theo hành lý đến sân bay.
Tôi không biết bản thân nên cười hay nên khóc khi ngồi trong phòng chờ ở sân bay, vừa rồi, nhân viên sân bay lại báo với tôi hộ chiếu của tôi là giả, thế nên, hiện giờ, ngoài Trung Quốc ra chỗ nào cũng không đi được.
Quả nhiên, tôi vừa ngồi không bao lâu, Lam Trinh Liệt vội vàng đến dẫn theo cả vệ sĩ.
Tôi mượn chiếc mũ của người đang ngồi bên cạnh, lạnh lẽo nhìn người nào đó.


Tôi cảm thấy trong lòng có một tia khoái cảm, Lam Trinh Liệt cũng có lúc thất thố thế này, trên người vẫn còn mặc bộ lễ phục màu trắng hôm qua, không đội mũ, trên chân còn mang dép lê, đầu tóc rối bù, đang lớn tiếng quát mắng vệ sĩ của mình.
Người nào đó trong bãi xe rộng lớn như thằn lằn đứt đuôi gặp ai cũng hỏi, có nhìn thấy Lâm Tứ Nguyệt không, các người có nhìn thấy Lâm Tứ Nguyệt không.

Trong lòng chứa đầy những cảm xúc vừa đau vừa khổ, tôi trả chiếc mũ lại cho người ngồi bên cạnh.
Người nào đó xoay người lại, ánh mắt chiếu thẳng lên người tôi, xông về phía tôi, cứ như người đuối nước ôm chặt lấy tôi, lẩm bẩm lên tiếng : “ May thật, em vẫn chưa đi, may thật.

.

.”
“ Anh đổi hộ chiếu em rồi bảo em làm sao đi ?” Tôi đẩy người nào đó ra.
“ Hộ chiếu, hộ chiếu gì thế ?”
“ Lam Trinh Liệt, anh còn giả vờ, em không chỉ biết hộ chiếu của em là do anh đổi, em còn biết anh đẩy Phương Hạo đi đến Indo.” Vừa nghĩ đến Phương Hạo, tôi giận không sao nguôi : “ Lam Trinh Liệt, có phải anh muốn em quỳ xuống dưới chân anh hôn từng đầu ngón chân anh mới chịu dừng tay ? Anh, còn bao nhiêu chuyện mà em không biết ?”
Nhấc lấy hành lý của mình, tôi dùng hết sức đạp người nào đó, còn chưa đợi tôi nhấc chân lên, người nào đó đã ôm lấy tôi.
Nhét tôi vào trong xe, người nào đó ngồi vào bên cạnh, giơ tay lên thề : “ Không có mà, thật sự là không có.”
“ Anh lập tức gọi điện thoại, anh bảo Phương Hạo lập tức quay về.” Người nào đó gấp gáp nói.
“ Hộ chiếu đâu ?”
“ Hộ chiếu không thể đưa em, anh sợ vừa đưa cho em, em sẽ rời xa anh ngay.” Lam Trinh Liệt cụp mắt cúi đầu.
“ Tứ Nguyệt, đừng đi mà có được không, chẳng phải em nói trừ phi anh để em đi nếu không em sẽ không rời xa anh sao ?”
“ Lam Trinh Liệt, anh chơi game chơi đến phát nghiện rồi ư ? Nhưng em không muốn phối hợp với anh nữa .” Nhớ đến những ánh mắt châm biếm kia, trong lòng vẫn sẽ khó ở.
Trong xe nhất thời trở nên im lặng.
“ Nói anh biết, phải làm sao em mới chịu tha thứ cho anh, không thì, anh mời hết tất cả bọn họ đến, em ở trước mặt bọn họ oanh liệt đá anh một lần, nha ?”

“ Tứ Nguyệt, em quên đi mà, có được không.

Em cứ mắng anh đi, mắng anh khốn kiếp, đồ thần kinh, tên biến thái, không được yên.

.

.

(1)”
Tôi đưa tay chặn miệng người nào đó, tôi lo sợ, lo sợ từ miệng người nào đó sẽ thốt ra cái chữ kia, bởi vì, tôi không thể mất đi người ấy.

Bởi vì, tôi không chịu đựng nổi mất đi anh.
(1) Một cách dùng từ độc đáo của tác giả, nguyên văn là “ không được chết yên”( 不得好。。。死), nhưng vì chữ kia đã bị chặn lại nên để không ảnh hưởng đến cấu trúc câu, có thể hiểu là “ không được yên.

.

.

mồ”.

( Chú thích của người dịch).


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi