HOÀN CHÂU CHI BẤT CẢI CƠ NHẠC

Trong Diên Hi cung, Lệnh phi ngồi trên ghế tròn an tĩnh thêu hoa, thỉnh thoảng đưa tay sờ bụng bầu còn chưa nổi rõ, biểu cảm từ ái không lời nào tả hết. Cung nữ Tịch Mai ngồi bên cạnh se chỉ, xanh xanh đỏ đỏ rực rỡ rất đẹp mắt. Nàng ta vừa se vừa nhìn vẻ mặt bình yên của Lệnh phi, “Chủ tử, Hoàng thượng đã lâu rồi không tới Diên Hi cung.”

Lệnh phi mỉm cười, kim chỉ trên tay không ngừng thoi đưa, “Hoàng thượng cũng không đến các cung khác không phải sao? Ngươi lo lắng cái gì.”

Chủ tử bình tĩnh đến vậy, so ra thì Tịch Mai vừa nôn nóng vừa nhụt chí, đem chỉ cuộn trong tay, nói, “Trước kia lúc chủ tử còn mang thai tiểu cách cách, Hoàng thượng ba ngày hai lần đều đến đây, lo lắng nương nương ăn được không ngủ ngon không, giờ lại sủng ái vị kia quá thể, cứ như quên mất chủ tử chúng ta.”

“Hoàng thượng làm việc tự nhiên có đạo lý của ngài, huống hồ…” Nàng mỉm cười nhạt nhòa, “Hoàng thượng luôn sẽ đến.”

Như thể xác minh lời này là thật, bên ngoài Diên Hi cung vang vọng tiếng Ngô Thư Lai tới báo, “Hoàng thượng giá lâm!”

Tịch Mai kinh hỉ nhảy dựng lên, “Nương nương liệu sự như thần, Hoàng thượng thực sự đến rồi.”

Trên mặt Lệnh phi không rõ buồn vui, nàng ta vẫn thản nhiên như cũ, không chút hoang mang nóng vội đứng lên. Thấy Tịch Mai luống cuống tay chân cất dọn vải vóc kim chỉ, nàng phất tay bảo, “Đừng dọn, cứ để đấy.”

“Nương nương nhanh đi trang điểm đi thôi, để nô tỳ gọi người vào.” Tịch Mai bỏ đồ trong tay xuống, lại cả kinh rối rít vén lọn tóc mỏng vừa rủ xuống từ Lệnh phi, Lệnh phi lắc đầu, “Không cần, cứ như vậy đi gặp Hoàng thượng là tốt nhất.”

Lúc các nàng ra ngoài nghênh giá, Càn Long đã vào tới nội viện Diên Hi cung. Lệnh phi tha thướt bước ra, trên mặt chẳng biết khi nào đã đầy vẻ khó tin lẫn cảm động, run giọng thỉnh an Càn Long, “Thần thiếp bái kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tượng.”

Nếu không phải trước đây từng so đo một phen với Lệnh phi, Càn Long giờ phút này nhất định sẽ bị nàng ta làm kinh diễm. Khuôn mặt mộc mạc không phấn son, tóc búi trễ đơn giản, vài lọn xõa ra phiêu đãng bên tai, mang theo vẻ phong tình vạn chủng. Một đôi mắt đẹp mang ẩn tình ngượng ngùng nhìn hắn, Càn Long khựng lại một khắc rồi mới cười rộ lên, “Ha ha, ái phi mau đứng lên, đứng lên đi!”

Lệnh phi tuân theo đứng dậy, nhu nhược như không xương tựa vào Càn Long, “Thần thiếp vừa mới nhìn trời hôm nay, chẳng lẽ đông nam nổi gió hay sao, Hoàng thượng lại rảnh rỗi đến chỗ thần thiếp ngồi một chút?”

Càn Long cau mày, vươn tay ôm lấy Lệnh phi, cười nói, “Ái phi nói gì lạ vậy, ngày đông chỉ có gió tây bắc thổi thôi. Trẫm nghe Thái hậu nói trẫm lâu rồi không tới hậu cung, nên hôm nay mới đến thăm ái phi một chuyến.”

Sắc mặt Lệnh phi thoắt tái nhợt, nụ cười trở nên cứng ngắc, “…Hoàng thượng…”

“Ha ha, ái phi không cần nghĩ nhiều, trẫm không phải nói nàng đâu,” Càn Long dắt Lệnh phi vào tẩm cung, thấy vải vóc bày khắp mới sửng sốt hỏi, “Ái phi đang làm gì đây?”

Lệnh phi nhu thuận rời khỏi lòng hắn, ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh vụn dưới đất lên, ôn nhu uyển chuyển giải thích, “Thần thiếp nhàn rỗi không việc gì làm mới nghĩ may vài bộ quần áo cho tiểu a ca chưa chào đời, miễn để lúc cần hỏi thì lại không có.”

Càn Long xụ mặt, “Cái gì không có, Nội Vụ Phủ làm ăn kiểu gì không biết? Thân thể ái phi kiều quý, mấy việc vặt này không cần làm, để Thư phi an bài đi.”

Nghe Càn Long nhắc tới Thư phi, Lệnh phi mừng rỡ trong lòng, trên mặt vẫn giữ vẻ thảm đạm, dịu dàng cúi đầu, nắm chặt mảnh vải trong tay, “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ là trân trọng đứa con của mình, muốn làm một mẫu thân bình thường mà thôi. Thư phi hiện giờ chưởng quản cung vụ, bận rộn vội vã nên quên cũng là chuyện thường. Cách đây không lâu còn nghe nói Chung Thúy cung hết than củi, vài vị muội muội còn tìm thần thiếp tố khổ. Thần thiếp nghĩ Thư phi tỷ tỷ bận quá nên quên, bèn khuyên các vị muội muội trở về. Thần thiếp ở đây thiếu vài thứ cũng chẳng phải chuyện gì to tát, tự mình làm quần áo cho tiểu a ca cũng vui vẻ.”

Nàng đây là ngầm đâm thọc Thư phi, nàng đang mang thai hoàng tử, cho rằng Hoàng thượng nhất định sẽ đem phượng ấn đưa cho mình, Hoàng hậu đã mất, chỉ còn nàng có phân vị cao nhất.

Ai ngờ Hoàng thượng vì Thập Nhị a ca mà đánh nàng ngay tại Càn Thanh Cung, lúc ở ngự hoa viên ngay trước mặt chúng phi tần cũng vì Thập Nhị a ca mà đẩy nàng vào thế bí. Hậu cung đều truyền tai nhau nói Lệnh phi thất sủng, nàng lại muốn nhìn xem giờ ai dám khinh thị Lệnh phi nàng đây.

Nàng luôn có đủ sự kiên nhẫn, lần này nàng biết Hoàng thượng không đùa mới đem mục tiêu chuyển sang người lớn nhất trong cung là Hoàng thái hậu. Nàng mỗi ngày cùng Thái hậu niệm kinh, thuận tiện nói vài câu nhàn thoại, ngầm để lộ ra tin tức Hoàng thượng khiến hậu cung bất hòa lẫn Thư phi cầm quyền đều nói hết.

Hoàng thượng không đến hậu cung thì sao, sủng ái Thập Nhị a ca thì sao? Giờ đầu tiên còn chẳng phải đến cung Diên Hi của nàng trước đó ư? Thư phi là cái thá gì? Phượng ấn là của nàng, ai cũng không thể đoạt đi.

Nàng đâm thọc xong rồi, cho rằng Càn Long sẽ nổi trận lôi đình, nàng chờ  Hoàng thượng trách cứ Thư phi, đem phượng ấn trả lại cho nàng.

“Thì ra là thế, ái phi thật có lòng,” Càn Long tán thưởng gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch, “Nếu đã như vậy, ái phi liền an tâm chăm sóc đứa nhỏ trong bụng đi. Trẫm xem nàng cũng chỗ khó nhọc, lại nói tiếp Thư phi chưa có con nối dòng, chỉ vài quý nhân mà cũng dám bẻm mép sau lưng nàng ấy, thôi thì.” Càn Long mặc kệ ánh mắt sửng sốt giật mình của Lệnh phi, ngồi lên ghế chủ vị, vẻ mặt ngả ngớn cũng mất, “Truyền khẩu dụ của trẫm, Lệnh phi nương nương mang thai, không tiện chăm sóc Cửu cách cách. Đưa Cửu cách cách về dưới danh nghĩa của Thư phi. Lễ mừng năm mới phong Thư phi làm Hoàng quý phi, nhiếp chưởng lục cung.”

“Hoàng thượng?” Lệnh phi ngỡ là mình nghe lầm, tại sao lại như vậy? Đáng lẽ không phải thế này, theo kế hoạch của nàng, giờ phút này Hoàng thượng phải thu hồi phượng ấn từ tay Thư phi, phong nàng làm Hoàng quý phi mới đúng!

Thân thể nàng run rẩy té xuống đất, “Hoàng thượng, Tiểu Cửu là mệnh của thần thiếp, Hoàng thượng, ngài không thể đối xử với thần thiếp như vậy, thần thiếp nếu không có Tiểu Cửu thì biết sống sao bây giờ?”

“Hừ, trẫm thấy ngươi sống tốt lắm,” Càn Long hừ lạnh, khó giữ được ung dung thêm nữa, “Lệnh phi ngươi thông minh đến ngu người rồi sao, dám lấy Hoàng thái hậu đến áp trẫm? Ngươi thật cho rằng trẫm không biết ngươi đã làm gì sao?!”

“Thần thiếp không có, thần thiếp không có!” Lệnh phi khóc lóc cầu xin, “Hoàng thượng, thần thiếp chỉ một lòng hiếu tâm muốn giải buồn cho Lão Phật gia, chưa nói gì khác. Hoàng thượng ngài tha cho thần thiếp, ngài không nể mặt thần thiếp cũng được, nhưng xin ngài ngẫm lại bao nhiêu năm tình cảm giữa chúng ta, ngẫm lại thần thiếp đang mang thai tiểu hoàng tử. Ngài yêu thương Thập Nhị a ca như vậy, nhất định cũng thương đứa nhỏ trong bụng thần thiếp. Hoàng thượng, van cầu ngài đừng cướp Tiểu Cửu đi.”

Thất cách cách đã sớm vào Tây Tam Sở, không quá thân cận với nàng. Bảo Cửu cách cách là tri kỷ cũng chỉ là lấy cớ, nàng lợi dụng Cửu cách cách dụ Càn Long tới đây số lần đã nhiều quá hai bàn tay. Thư phi được phong quý phi, lại có đứa nhỏ làm bạn, Lệnh phi nàng đây thật chẳng còn địa vị gì nữa, nên mới kích động như vậy.

Nàng ta ôm chặt lấy chân Càn Long không buông, mới đây thôi còn là mỹ nhân xinh đẹp xuất trần, giờ phút này chẳng qua chỉ là người đàn bà chanh chua vì tư lợi mà tốn hơi tàn. Càn Long không đá văng nàng ta ra, mà vươn tay nâng lên khuôn mặt lê hoa đái vũ của Lệnh phi, “Cái thai trong bụng ngươi mà dám so với Thập Nhị của trẫm? Thập Nhị của trẫm là người ngươi có thể khinh nhờn sao?!”

“Hoàng thượng…Thần thiếp…” Lệnh phi run rẩy, ánh mắt của Càn Long đáng sợ quá, nàng sẽ chết mất, thực sự chết mất.

Càn Long buông nàng ra, Lệnh phi xụi lơ té gục trên đất, Tịch Mai vội chạy lên đỡ nàng nhưng đỡ thế nào cũng không dậy nổi.

Càn Long đứng lên đi ra ngoài, tới cửa thấy Ngô Thư Lai đang chờ ở đó bèn nói, “Lệnh phi chống đối Hoàng thượng, vọng nghị hoàng tử, dám lật ngược phải trái trước mặt Hoàng thái hậu, giáng làm Lệnh tần.”

Phía sau là tiếng khóc thảm thiết lẫn vào tiếng kêu thất thố của Tịch Mai, Ngô Thư Lai trầm mặc cúi đầu, trong lòng cân nhắc, Lệnh phi chỉ mới nói một câu về Thập Nhị a ca mà đã là vọng nghị hoàng tử, ông nên ngoan ngoãn chút, về sau ít nói hơn cho thỏa đáng.

Vì để Thái hậu vừa lòng, Càn Long không chỉ đến Diên Hi cung mà đến cả những chỗ khác, trấn an cảnh cáo đều làm đủ, xong hết một vòng, không khí hậu cung chợt trở nên hài hòa chưa từng có. Hắn cao hứng, bận rộn cả ngày đến khi về Càn Thanh Cung thì gần đến bữa tối tới nơi.

Bọn họ sắp đến Càn Thanh Cung không xa lắm, liền thấy một bóng người đi đi lại lại trước cửa cung như có việc gấp, Ngô Thư Lai nhìn, nghĩ, “Đây chẳng phải Kim Bảo sao?”

Kim Bảo thấy Ngô Thư Lai so với thấy Càn Long còn kích động hơn, thực ra ngay từ đầu nó không thấy Càn Long, nhảy bổ vào Ngô Thư Lai như nhìn thấy cha ruột, cầm lấy tay ông tha thiết, “Ngô tổng quản, ngài sao bây giờ mới về, nô tài đã hết cách rồi, tiểu chủ tử không biết làm sao, hình như rất mất hứng…”

“Thập Nhị làm sao vậy?” Có ai đó xen ngang.

Kim Bảo mất kiên nhẫn quay đầu lại, sao lại có kẻ nói leo lúc người ta đang nói thế nhỉ.

“Đừng có xen mồm! Để…A, Hoàng thượng, Hoàng thượng tha tội!”

Càn Long không còn vẻ nghiêm túc lạnh lùng như trước mặt các phi tần, khuôn mặt tươi cười như Phật Di Lặc, cũng không hù dọa Kim Bảo, chỉ vuốt cằm hỏi, “Trẫm không trách ngươi, nói trẫm nghe xem Thập Nhị làm sao vậy?”

Kim Bảo nuốt nước bọt mới dám mở miệng tiếp, lúc này cũng không dám nói ngoa, “Hoàng thượng, Thập Nhị a ca hôm nay dường như không vui, lúc ở Thượng Thư phòng cũng không nói lời nào, Kỷ đại nhân hỏi cũng không nghe thấy. Lúc về cung còn nhốt mình trong thư phòng không cho ai vào, nô tài gõ cửa mấy lần đều bị đuổi ra.”

Không đúng, Càn Long không hiểu nổi, chính hắn đã nhượng bộ đến vậy, Vĩnh Cơ đáng lẽ nên an tâm mới phải chứ? Ít nhất cũng không thể phản ứng như lời Kim Bảo nói vậy được nha! Càn Long nghĩ ngợi một hồi, vẫn cảm thấy mình nên tự đi xem thì hơn, gian thư phòng nhỏ này là hồi Vĩnh Cơ mới dọn vào thì cố ý xây thêm.

Hắn còn nhớ rõ lúc Vĩnh Cơ hoa chân múa tay nói muốn phòng phải sắp xếp trông thế này thế này, đáng yêu vô cùng, Càn Long lúc ấy nhất thời bị mê hoặc mới gật đầu đáp ứng thỉnh cầu của nó. Thành ra đến lúc một mình cô đơn ngồi sửa tấu chương, ngay cả bóng nó cũng không thấy mới hối hận muốn chết.

Càn Long gõ cửa có khác gì với Kim Bảo gõ cửa, kỳ thực chẳng khác gì nhau cả, vì thanh âm bên trong truyền ra vẫn y như cũ, “Tránh ra, bản a ca đang bực bội trong người, không cần tìm bản a ca!”

“…” Nghẹn họng không nói gì. Ngô Thư Lai nhìn sắc mặt Càn Long trở nên trắng bệch, rồi từ trắng chuyển sang đen, thầm kêu rên trong lòng, Thập Nhị a ca ngài đừng kiên quyết như vậy được không? Kim Bảo buông tay, tỏ vẻ mình cũng bị đối xử y như vậy.

“Vĩnh Cơ mở cửa ra, là Hoàng a mã đây mà.”

Bên trong im ắng một lát, rồi có tiếng đồ vật ngã xuống đất đánh rầm, Càn Long nghe mà kinh hồn táng đảm. Cuối cùng cửa cũng được mở ra, Càn Long vứt cho Ngô Thư Lai một cú liếc, Ngô Thư Lai liền kéo Kim Bảo đi mất.

Càn Long nhấc vạt áo bước qua cánh cửa đi vào, trong phòng lộn xộn một đóng, Vĩnh Cơ ngửa đầu nghiêng mình, không thèm nhìn hắn một cái. Càn Long cười khổ, giận thật rồi a.

Hắn ngửi ngửi, có một mùi hương kỳ dị thoang thoảng trong không khí, cái mùi này là…

Càn Long nhìn về phía thiếu niên đang đứng khoanh tay trước mặt, kinh ngạc hết sức.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi