HOÀNG ĐỒNG HỌC

Đàm Tử Dực đi tới, Hồ Thuật buông tay, bạn cùng bàn dụi thuốc, chỉ có Hoàng đồng học sờ sờ chóp mũi rồi nói: “Học trưởng, tại sao anh chưa trở về?”

“Qua đây.”

Bé ngoan Hoàng đồng học đi tới bên người Đàm Tử Dực.

“Bọn mày tìm em ấy làm gì đấy?” Đàm Tử Dực hỏi.

Hồ Thuật cùng bạn cùng bàn nhìn nhau một chút, vẫn là bạn cùng bàn hắng giọng một cái rồi nói: “Dực ca, buổi tối chúng em cùng nhau đi ăn một bữa cơm.”

“Chỉ ăn một bữa cơm thôi?”

“Chỉ ăn một bữa cơm.” Hồ Thuật nói, “Thật sự.”

Đàm Tử Dực cười cợt: “Chuyện đi ăn cơm này cũng phải anh tình em nguyện chứ? Sao tao nhìn em ấy có muốn đâu nhỉ?”

Hồ Thuật nhìn Hoàng đồng học một chút, sau đó lúng túng cười: “Chúng em muốn mời cậu ấy ăn Tết chút mà, dù sao trong nhà cũng không ai quan tâm cậu ấy, cậu ấy......”

“Ai nói không ai quan tâm?” Đàm Tử Dực nói, “Coi như không ai quan tâm, thì cũng đến lượt mày quản à?”

Hồ Thuật tức đến nỗi một câu nói cũng không dám nói, cúi đầu lui về phía sau nửa bước.

Hoàng đồng học xưa nay chưa từng thấy học trưởng như vậy, cậu đột nhiên cảm thấy người này rất xa lạ.

Học trưởng đang che chở cậu, nhưng cậu lại có chút sợ hãi.

“Dực ca, là chúng em không đúng, ” bạn cùng bàn thẳng thắn nhận lỗi, “Xin lỗi.”

“Mày xin lỗi sai người rồi.” Đàm Tử Dực giơ cánh tay, khoác lên trên bả vai Hoàng đồng học, “Xin lỗi em ấy chứ.”

Bạn cùng bàn nhìn về phía Hoàng đồng học, hít sâu một hơi, nói: “Hoàng Đồng, xin lỗi.”

Hoàng đồng học tâm tình phức tạp, cậu nói câu “Không có chuyện gì”, sau đó không dám nhìn học trưởng.

Cậu biết rõ ràng học trưởng là hạng người gì.

Rõ ràng nói rằng không sợ.

Nhưng không biết tại sao, vào giờ phút này, đứng ở chỗ này, cậu cảm thấy rất ngột ngạt.

Tất cả mọi người tại chỗ này ai cũng làm cho cậu có chút sợ hãi.

Hồ Thuật, bạn cùng bàn, bạn gái bạn cùng bàn, còn có cả học trưởng.

Hoàng đồng học nói: “Em muốn về nhà.”

“Anh đưa em về nhé?”

Hoàng đồng học không nhìn học trưởng, chỉ là lắc lắc đầu.

Cậu nhỏ giọng nói: “Học trưởng, em cảm ơn.”

Sau đó xoay người rời đi.

Lần này Hoàng đồng học không chạy, từ từ đi về phía trước, đi được vài bước đột nhiên nhớ tới trong lồng ngực còn ôm túi giấy, lại xoay người trả lại cho Hồ Thuật.

Hoàng đồng học đi rồi, bốn người khác đứng tại chỗ nhìn cậu rời đi, Đàm Tử Dực nhìn người đi xa rồi, chuyển qua đút tay vào trong túi quần, nghiêm mặt nhìn Hồ Thuật nói: “Tao nói cái gì mày đều quên rồi à?”

Hoàng đồng học về đến nhà, vừa vào nhà lại bị đánh mắng cho một trận.

Rõ ràng là đang Tết nhất, mỗi người đều rất vui vẻ, chỉ có cậu, từ sáng sớm hôm nay bắt đầu đã rất khó chịu.

Mẹ của cậu mắng cậu, cùng người khác trào phúng cậu, cậu mắt điếc tai ngơ, trở về phòng.

Âm thanh chơi mạt chược bị ngăn lại ngoài cửa, cậu ngồi ở trước bàn, nhìn cái túi bút mình đã dùng thật nhiều năm.

Hoàng đồng học mở túi bút ra, bên trong còn chứa que kem lần đầu tiên học trưởng mua cho.

Cậu nhớ tới dáng vẻ học trưởng ngày hôm nay, lúc thì rất ôn nhu, lúc sau lại rất đáng sợ.

Lúc thì cậu muốn tiến đến gần, lúc thì chỉ muốn chạy trốn thật xa.

Cậu lấy quyển nhật ký lâu rồi chưa động vào, đem chuyện lớn nhỏ hôm qua hôm nay viết xuống.

Cậu viết: mình không muốn tiếp tục để ý đến Hồ Thuật, nếu như không quen biết cậu ta là tốt rồi.

Cậu còn viết: mình không muốn thích bạn cùng bàn nữa, cậu ấy làm mình thất vọng.

Cậu còn viết: rất muốn trải qua giao thừa như vậy một lần nữa, ôm mèo cùng học trưởng cười đuà xem pháo hoa.

Cậu còn viết: Hoàng đồng, mày thật đúng là vô dụng.

————

Lời tác giả??? Vì không để các bạn phát cuồng, tôi thực sự là viết truyện đến phát điên rồi.

Mình: không hiểu tại sao từ lúc đọc đoạn HĐ đi học về muộn luôn gặp HT chơi bóng tại sân tiểu khu ở mấy chương đầu, mình lại thích thằng nhóc này. Vẫn chưa chắc chắn HT có thích HĐ không, nếu có thì cách thích của em có hơi sai rồi, tội nghiệp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi