HOÀNG LỊCH SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Cho nên nếu sau này ngài gặp những thứ đã muốn không phải là người, ngài nhất định phải..."

"Gϊếŧ."

Chữ này vừa nói ra từ miệng Nhập Ngũ có chút âm trầm, Tiêu Nam Chúc ngay cả động tác cũng dừng lại, anh phảng phất có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc bên mũi cùng tiếng gào thét vặn vẹo truyền tới bên tai, nên lúc đó liền mất tập trung trong phút chốc. Nhập Ngũ thấy anh chỉ nhìn chằm chằm tay mình không nói gì còn tưởng Tam Nam Chúc không muốn tay dính máu tanh, cho nên lập tức liếc bên cạnh một cái, đè nặng âm thanh cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng.

"Họa là vật chết, chẳng qua bởi vì dính vào thân người mới có máu có thịt. Mấy ngày này gần cuối năm, là thời điểm tai họa hội tụ, không chừng ngài sẽ phải đích thân động thủ xử lý vài cái. Vừa nãy trên người mấy người kia đều có chút họa chưa thành hình, ta đã tự mình xử lý cho bọn họ, mà chuyện như vậy tuyệt đối không có lần sau. Trước đây bà nội ngài thích ghi chép lại mọi việc, ngài có thể tìm thử xem nàng có lưu lại cho ngài chút lời khuyên nào không... Về phần Lý Mậu khất nợ tiền lương của dân công, Triệu Thiên Sinh dâng hết tiền tài cho người tình, người như thế về sau không cần giúp nữa. Một thân khí tai họa, nhìn đều xúi quẩy, làm nhiều việc xấu dần dà mọi chuyện sẽ không thuận. Những tà linh đó chỉ biết tìm người làm việc trái với lương tâm để hạ thủ, bọn họ hiện tại chỉ cảm thấy vận may của mình không tốt, thế nhưng sao không suy nghĩ trước đây mình đã làm những gì. Cho nên sau này đừng giúp mấy người bọn họ, nếu không bà nội ngài biết nhất định sẽ tức chết..."

Nghiêm trang dạy dỗ Tiêu Nam Chúc, Nhập Ngũ nhíu chặt lông mày, nói nói ngay cả đậu phộng trên tay cũng không bóc, một bộ dạng tiều tụy vì lo lắng chỉ kém chưa thở dài một tiếng. Biết cậu nói nhiều như vậy vốn là vì tấm lòng, ánh mắt Tiêu Nam Chúc thoáng cái cũng trì hoãn, đối với tính tình ngại ngùng cố chấp của vị lịch thần này ngược lại có chút bất đắc dĩ. Bất quá anh vốn đã có nguyên tắc làm việc của mình, tuy rằng có thể chẳng hề như Nhập Ngũ yêu cầu là phải trắng đen rõ ràng, nhưng chung quy cũng không đến mức sẽ đi nhầm. Nhưng vào lúc này anh cũng hiểu rõ phải trấn an được tính cách quá nghiêm túc của Nhập Ngũ trước mới tốt, mặc dù cơn giận này của cậu... Thế quái nào lại thấy giống lúc bà nội đã chết của anh bảo anh không được trốn học đi chơi game.

"Được được được, tôi sẽ tận lực."

Lời nói mang theo thỏa hiệp cùng ý tứ hàm súc của Tiêu Nam Chúc làm Nhập Ngũ lo lắng cho anh một hồi lâu rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn chiếc đồng hồ cũ treo trên tường, bất tri bất giác đã muốn qua 0 giờ. Bởi vì sốt ruột muốn chạy về trong niên lịch, bằng không sẽ bỏ lỡ thời cơ, nên Nhập Ngũ còn chưa ăn xong đã vội vội vàng vàng rời đi. Trước khi đi cậu còn rất lễ phép nói với Tiêu Nam Chúc một tiếng sang năm gặp, mà Tiêu Nam Chúc nghe vậy cũng gật gật đầu, đưa mắt nhìn cậu hóa thành một đoàn tia sáng, dừng hình ảnh tại ngày 25 tết trên niên lịch.

Chờ sau khi cậu rời khỏi, Tiêu Nam Chúc ngồi ở phòng khách lần nữa đã khôi phục về một mảnh tịch mịch trầm mặt chốc lát, bỗng nhiên nở nụ cười chẳng biết tại sao.

"Aiz, lại già thêm một ngày..."

Dựa vào thành ghế sô pha lầm bầm lầu bầu một câu, Tiêu Nam Chúc ngậm thuốc lá cầm điện thoại di động lên nhìn một chút. Tào Trùng, Triệu Thiên Sinh cùng Lý Mậu từng người gửi cho anh một tin nhắn. Nội dung bất quá là một ít chuyện về lợi ích khi có quan hệ mật thiết với bọn họ, căn bản cũng không cần đoán. Tiêu Nam Chúc tùy tiện nhìn qua liền đem điện thoại bỏ qua một bên, tâm tình ngược lại khá tốt. Chờ anh lười nhát duỗi thắt lưng đứng dậy thì chợt nhớ tới Nhập Ngũ vừa nãy nói đến bản ghi chép của bà nội về các vấn đề liên quan tới công việc. Mà sau khi anh đạp dép bông dạo qua một vòng gian nhà không lớn này, cũng không tốn bao nhiêu công sức đã tìm được một quyển sổ da vàng dính toàn bụi trên giá rửa tay của bồn cầu tự hoại (nhà xí giật nước).

Thói quen thích quăng đồ lung tung của bà nội anh nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, Tiêu Nam Chúc bởi vì hết sức rõ ràng nên tìm cũng không tính là vất vả. Chờ sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ngả ngược nằm trên giường tùy tiện mở quyển sổ nhỏ vốn có chút mùi mốc ở trên tay. Đọc được đầu tiên chính là bà nội anh cảm thán ông Lưu trong công viên múa kiếm thái cực rất tiên phong đoạt cốt, mình nhất định phải dùng kỹ thuật múa quạt hạng nhất khiến y chú ý, không cho y lại cùng bà thím Trương nhảy quảng trường nói chuyện đàm tiếu.

"..."

Lập tức không nhịn được buồn bực nở nụ cười, đối với tính cách cáu kỉnh này của bà nội mình, Tiêu Nam Chúc thật sự không biết nên đánh giá làm sao. Lại lật lật về sau, có thể rải rác đọc được một ít chuyện xảy ra mỗi ngày, chiếu theo niên đại cùng ngày tháng lần lượt hiện ra rõ ràng rành mạch. Bởi vì bản ghi chép này sớm nhất cũng đã bắt đầu từ năm sáu mươi mấy năm trước, cho nên rất nhiều nơi điều có vẻ không rõ lắm. Bất quá chờ Tiêu Nam Chúc lật tới thời điểm bà nội anh Tiêu Như Hoa mới bắt đầu viết nhật ký, thì lại phát hiện mình đã thấy ngày nào đó cũng vừa vặn là đêm 30 giao thừa của một năm nào đó, mà bà nội anh chỉ để lại một câu như này:

[đây là đêm giao thừa xui xẻo nhất mà mình từng trải qua, không phải là vì cha mình không về nhà ăn tết, không phải là vì Trương Cường mở quầy bán quà vặt ở đầu ngõ mang bạn gái về nhà, mà là vì Trừ Tịch thật sự là...]

Chữ viết phía sau đều xem không rõ lắm, bất quá Tiêu Nam Chúc luôn cảm thấy bà nội anh thời điểm viết đoạn này nhất định tâm tình rất không tốt. Anh không khỏi nhớ lại vẻ mặt kiêng dè của Nhập Tứ lúc trước đối với tên Trừ Tịch này, hiếu kỳ trong lòng đối với cái ngày giao thừa kia ngược lại càng ngày càng dày đặc. Bất quá đến giao thừa vẫn còn mấy ngày, anh hiện tại cũng không vội vàng được. Mà chờ anh suy nghĩ xem xem bà nội mình đánh giá vị lịch thần ngày mai xuất hiện kia như thế nào, thì lại thấy được một trang tràn đầy các chú giải của bà nội anh về nguồn gốc của Thất tịch cùng lễ Tình nhân.

Hóa ra, lễ Tình nhân phương Tây là trong 20 năm gần đây mới bởi vì văn hóa dung hợp mà truyền vào Trung Quốc, tại thời điểm mới bắt đầu, nó vẫn triệt triệt để để là một ngày lễ phương Tây. Tương truyền vào thời La Mã cổ, bởi vì chính sách tàn bạo của bạo quân khiến rất nhiều nam nữ yêu nhau bị ép thất tán, một binh lính dũng cảm vì muốn ở cùng một chỗ với người yêu của mình mà bất hạnh chết đi vào ngày này, vậy nên ngày này đã trở thành lễ Tình nhân phương Tây.

Cố sự này từ trình độ nào đó cùng với cố sự Vương mẫu nương nương chia rẽ Ngưu Lang Chức Nữ ngược lại giống nhau đến mấy phần, mà Thất tịch vốn là ngày con gái cổ đại cầu xin sự thông minh khéo léo. Mỗi lần đến ngày này, con gái sẽ làm xảo quả, bánh xảo chia nhau ăn. Loại bánh chiên ngập dầu xốp giòn ngọt nhẹ này cũng không tính là thứ gì đắt tiền, ngay cả chỉ đơn giản rắc lên một ít hạt vừng rồi đem chiên ngập dầu cũng có thể làm ra. Mặc dù không có hoa hồng, chocolate, trang sức tinh xảo, nhưng ngược lại vẫn ứng với việc ăn mừng của một ngày lễ. Chỉ tiếc mấy năm gần đây, mọi người dần dần quên mất hàm nghĩa chân thực phía sau của ngày lễ truyền thống này, trừ một ít người già vẫn còn buôn bán loại xảo quả này làm thức ăn. Mà có nhiều thương gia vì muốn xúc chút mánh lới tiêu dùng, đem lễ Thất tịch xưng là lễ Tình nhân Trung Quốc cái gì cũng không nói, lại bởi vì vậy mà mang đến mâu thuẫn xung đột phi thường nghiêm trọng giữa lễ Tình nhân và lễ Thất tịch.

Lúc đó cụ thể xảy ra chuyện gì thì bà nội anh không nói rõ ràng, nhưng nhìn miêu tả cũng biết không phải là chuyện gì tốt đẹp. Tiện tay lật xem bút ký trên tay, Tiêu Nam Chúc càng xem càng mê li, vì vậy đến gần giờ ngủ vẫn còn đang suy nghĩ về nhóm ngày lễ trong bản ghi chép của bà nội cực kỳ không giống với người thường đến tột cùng là tồn tại như thế nào.

Đêm nay anh có một giấc mơ kỳ lạ đầy máu tanh. Ở trong mơ, anh vốn đang nấu một nồi mì long tu, sợi mì mềm mại tinh tế, nước súp thơm ngon nồng nàn, nhìn qua rất mê người. Nhưng không biết chuyện gì xảy ra một nùi đám tai họa bất thình lình từ chân trời xông ra, kèm theo tiếng gào sắc bén vặn vẹo cùng da thịt bị cắn xé mở ra đau nhức. Vì tự vệ Tiêu Nam Chúc chỉ có thể lấy tay lần lượt miễn cưỡng xé xác từng con tai họa đang kêu thảm thiết, máu tươi đỏ thắm bắn tung tóe lên gương mặt anh. Khuôn mặt giống nhân loại đã bị vặn vẹo làm hô hấp anh nặng nề, huyết sắc đến từ trước mắt cũng làm cho thị lực anh có chút mơ hồ, anh mệt mỏi quỳ trên mặt đất, đầu gối đều có thể cảm thấy được sự bẩn thỉu cùng dơ bẩn từ nền đất, loại cảm giác ghê tởm khi bị huyết nhục bao quanh cơ hồ không nói nên lời. Có lẽ là vừa mới tự tay gϊếŧ chết nhiều sinh linh rất giống người sống nên tim anh đều ớn lạnh, loại cảm giác chịu tội nồng đậm này khiến Tiêu Nam Chúc không nhịn được nhắm lại hai mắt. Mà ngay sau đó, Tiêu Nam Chúc bỗng cảm giác được có một cánh tay lạnh như băng nâng cằm anh lên, dùng động tác có chút tình sắc chậm rãi vân vê phiến môi khô khốc của anh. 

"Rất tốt."

Thanh âm cũng lạnh thấu xương như cánh tay kia, coi như là tán dương cũng không có tí cảm xúc phập phồng nào. Tiêu Nam Chúc không thấy rõ được khuôn mặt của người này, chính là không hiểu sao anh lại có chút e ngại, loại tâm tình xa lạ này khiến Tiêu Nam Chúc buồn bực muốn đứng dậy, thế nhưng vô luận thế nào anh cũng không thể phản kháng lại ý chí của người trước mặt này. Mà khi anh nỗ lực mở to mắt muốn nhìn rõ mặt của tên khốn kiếp này, thì lại chỉ có thể nhìn thấy xiêm y màu đỏ vàng kim, đỏ đến tổn thương mắt, còn bên người hắn là một con ——

Gâu?

...

Chờ hôm sau tỉnh lại, chuyện tối qua Tiêu Nam Chúc đã quên đến không sai biệt lắm. Ký ức của anh vẫn dừng lại ở chuyện bản thân bắt đầu nấu mì long tu, nên anh quyết định bỏ qua ý nghĩ húp cháo sáng sớm, chuẩn bị xuống bếp nấu bát mì. Nhưng không biết có phải do vận thế hôm nay của anh thực sự không tốt hay không, còn chưa nấu xong bát mì, vị khách không mời cũng đã đúng giờ đúng khắc mà đến. Mà khi vị lịch thần toàn thân đều phiêu tán một luồng hương hoa hồng gay mũi này vừa thấy được Tiêu Nam Chúc, y liền rất vi diệu mà nhìn anh một cái, tiếp đến tựa như đã quen từ lâu mà cười nói.

"Yo, sớm a, vẫn còn là cẩu độc thân nha, vậy ngài dự định làm sao qua nổi hôm nay đây a ha ha ha ha? Lễ Tình nhân sắp không vui a cẩu độc thân ha ha ha ha ha ha ha o(*≧▽≦)ツ"

Tiêu Nam Chúc: "(o#゜曲゜)o"

-------------------------------

Mì long tu (bún tàu) này có rất nhiều cách nấu, điểm quan trọng là sợi mì á.[Edit] Hoàng Lịch Sư - CHƯƠNG 9: 14.02.2027 - LỄ TÌNH NHÂN[Edit] Hoàng Lịch Sư - CHƯƠNG 9: 14.02.2027 - LỄ TÌNH NHÂN[Edit] Hoàng Lịch Sư - CHƯƠNG 9: 14.02.2027 - LỄ TÌNH NHÂN

Còn đây là bánh xảo nà, cũng nhiều loại lunnnnnnn[Edit] Hoàng Lịch Sư - CHƯƠNG 9: 14.02.2027 - LỄ TÌNH NHÂN[Edit] Hoàng Lịch Sư - CHƯƠNG 9: 14.02.2027 - LỄ TÌNH NHÂN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi