HOÀNG TỘC

Nói tới đây hai tay của Hoàng Phủ Bách Linh run rẩy hai mắt đỏ lên.

Vô Tấn yên lặng nhận lấy phong thư, ánh mắt của hắn cũng hơi có vẻ chua xót, cho dù hắn sớm đã không nhớ nổi phụ thân kia nhưng phong thư này vẫn khiến hắn cảm nhận được sự yêu thương của phụ thân với mình.

Tuy nhiên số tiền kia có muốn hay không, đại ca đang ở trong quan trường cần chuẩn bị cao thấp, cho dù gây dựng sự nghiệp cũng cần tài chính.

Hắn đem phong thư đặt lên trên bàn, đẩy trả lại cho tổ phụ.

- Con minh bạch tâm ý của tổ phụ nhưng con không phải là nhị ngốc trước kia nữa, con đã có hiệu cầm đồ còn có những thu nhập khác số tiền này xin tổ phụ để lại cho đại ca huynh ấy cần hơn con.

- Không, ngươi hãy nghe ta nói, đại ca của con có sự sắp xếp của nó, phụ thân của con đã để cho con số tiền này nếu như con không cầm thì phụ thân con trên trời sẽ bất an, đại ca con cũng thấy thẹn với con, ta không bàn giao được cho phụ thân con cũng cảm thấy không yên tâm Ta biết rõ con là người có chí khí nhưng cũng cần phải cân nhắc.

Hoàng Phủ Bách Linh đem phong thư giao cho hắn, Vô Tấn trầm tư một lát hắn cuối cùng cũng gật đầu nhận lấy, hắn xác thực cũng cần số tiền kia, tổ phụ nói đúng đây là phụ thân sắp xếp cho hắn hắn không thể phụ tâm nguyện phụ thân hắn được.

Hắn quỳ xuống, lặng lẽ dập đầu một cái sau đó đứng người lên nhanh chóng rời khỏi phòng, Hoàng Phủ Bách Linh nhìn theo bóng lưng rời đi của hắn, nhịn không được nước mắt tuôn đầy mặt, hắn vì sao không có đứa cháu như vậy.

Lúc này trong lòng hắn vạn phần cảm khái, nhưng lại tràn đầy mâu thuẫn, thông qua việc tranh đoạt chức hộ tào hắn phát hiện ra Vô Tấn so với đại ca Duy Minh của hắn còn khôn khéo tài giỏi hơn, so với đại ca còn trầm ổn lão luyện hơn, lúc trước vì Vô Tấn ngu ngốc cho nên mọi người mới đem mọi sự ký thác lên người Duy Minh, nhưng hiện tại Vô Tấn càng là một người thích hợp làm đại sự, vậy tại sao không cân nhắc tiền đồ của hắn?

Vô Tấn mang theo tâm sự nặng nề mà đi tới, hắn đang nghĩ cách làm sao có được một số tiền nhiều trước khi vào kinh, kiếp trước đã để lại một loại tâm tính cho hắn trước khia làm chuyện gì cũng không thể để cho hầu bao của mình trở nên trống rỗng, trong khoảng thời gian này hắn vẫn một mực suy nghĩ chuyện của đại ca hiện tại cuộc tranh giành chức hộ tào chủ sự đã kết thúc, hắn cần phải cân nhắc tới vấn đề ví tiền của mình.

Vô Tấn có dã tâm rất lớn hắn muốn có một sản nghiệp lớn, khai mở tiền trang nhưng ngoại trừ hiệu cầm đồ bảy nghìn lượng bạc hắn không có nhiều tiền, hiện tại trên người của hắn chỉ còn 1200 lượng bạc.

Tuy phụ thân của hắn có để lại cho hắn một vạn lượng bạc nhưng hắn muốn mở tiền trang thì cần phải một tiền vốn rất lớn, cũng phải chờ thời gian rất lâu hắn đợi không được hắn phải nhanh chóng kiếm tiền.

Vô Tấn hai ngày nay vẫn một mực suy nghĩ đến chuyện này kỳ thực hắn đã phát hiện ra một cơ hội, hơn nữa không phải chỉ mình hắn mà ngay cả Tề gia tiểu thư cũng phát hiện ra.

Hắn hiện tại cần phải nhan chóng đoạt lấy trước Tề gia tiểu thư, cướp lấy cơ hội phát tài này bất tri bất giác Vô Tấn đã tới Bát Tiên Kiều.

Bát Tiên Kiều cách phủ Hoàng Phủ không xa, khoảng ba mươi dặm, nương theo cửa thành phía đông là một nơi phồn hoa nhất ở Duy Dương huyện.

Lại nói tiếp lịch sử của bát tiên kiều đã lâu đời, ở Duy Dương huyện lúc huyện thành mới xây dựng nghe nói đã được Thái tông hoàng đế ngự khẩu thân phong, ở phía bắc có một khối bia, trên đó là ngự sách đích thân hoàng đế viết.

Vô Tấn đi qua cầu đi vào cửa hàng thì thấy Hoàng Phủ Quý đang nâng má, vô thần gảy bàn tính, ở trong tiệm không có người khách nào.

- Ngũ thúc sao lại vô thần như vậy, tối qua uống quá nhiều rượu sao?

Vô Tấn đặt mông ngồi xuống ghế mà cười hỏi.

- Không phải tối hôm qua ta chưa uống một giọt rượu nào.

- Vậy tại sao? Hẳn là ngũ thúc muốn thành thân với tiểu thiếp rồi.

- Chớ nói nhảm.

Hoàng Phủ Quý thở dài:

- Vô Tấn chúc ta mở cửa hàng có khả năng lộn chỗ rồi

- Tại sao, ngũ thúc có gì không hài lòng sao?

- Aizzz, ta chỉ tham món lời nhỏ, Quan lão nhị đem cửa hàng giá trị tám nghìn lượng bán cho ta với giá năm nghìn lượng, ta nhất thời động tham niệm nên mới mua, hiện tại xem ra đã trúng kế của Quan lão nhị.

Ánh mắt của Hoàng Phủ Quý lộ ra vẻ hối hận, thần sắc uể oải vô cùng.

- Ngũ thúc là sinh ý không tốt sao?

- Đúng thế!

Hoàng Phủ Quý oán hận mà nói:

- Cửa hàng khai trương sáu ngày rồi mới buôn bán lời bảy mươi lượng bạc một tháng này lời tối đa là 350 lượng bạc, đây là khách cũ nể tình mà tới, nếu không có khách cũ thì còn thảm hại hơn, đoán chừng chưa được 200 lượng bạc, mở hiệu cầm đồ một tháng không được 500 lượng là thất bại rồi.

Vô Tấn biết rõ đây là do lúc trước ngũ thúc định gia lời cao mà thực tế không được như mong đợi lúc này khó có thể tiếp nhận.

- Lúc này mới bắt đầu, từ từ sẽ lên, thúc cũng không cần phải nóng nảy.

- Vô Tấn không phải nguyên nhân này, phố khẩu của chúng ta quá kém, đều tại lúc trước ta không nhìn kỹ.

- Phố khẩu không tốt?

Vô Tấn lúc này mới cảm thấy phố khẩu không tốt, nơi này quá vắng vẻ nhưng ngũ thúc lại kiên trì cho rằng hiệu cầm đồ danh tiếng mới là quan trọng, hiện tại vẫn là vấn đề của phố khẩu, Vô Tấn cũng không oán trách ngũ thú mà làm bộ dạng không hiểu mà hỏi:

- Ngũ thúc chuyện này là sao?

- Ngươi không phát hiện ra sao? Tuyệt đại bộ phận mọi người đều đi ra từ bát tiên kiều đều đi về phía đông, mà người ngoài thành tiến vào cũng đi thẳng lên bát tiên kiều căn bản không đi qua chỗ của chúng ta, chỉ có một số lão quân là đi thắp hương mới đi qua cầu phía tây.

Nói tới đây Hoàng Phủ Quý liền hối hận, tiếc nuối nói:

- Cũng tại ta tại sao lại tham món lời nhỏ này.

Vô Tấn kỳ thật rất rõ ràng vấn đề này, kiếp trước hắn lăn lộn buôn bán mười năm, phố khẩu hắn vô cùng hiểu rõ tầm quan trọng.

Cho nên quán rượu Dương Ký đối diện đầu cầu sinh ý rất phát triển mà bọn họ ở đây thì lại vô cùng quạnh quẽ.

- Vậy ý của ngũ thúc là phải làm sao bây giờ?

- Vô Tấn ta muốn bỏ cửa hàng này đi mở cửa tiệm khác.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi