HỒI ỨC KHẢM VÀO MẢNH TRĂNG TÀN


Từ lúc về nhà, Thước Vi Nhi chọn phương án an toàn là trốn biệt trong phòng.

Triều Lâm đi ra đi vào hơn chục lần vẫn không cách nào chạm mặt cô liền biết cô đang cố ý tránh mặt mình.

Hừ! Da mặt mỏng vậy ư? Mới ôm một cái thôi đã xấu hổ đến mức trốn mất tăm mất tích rồi.
Cộc cộc.
“Vi Nhi.”
Anh đứng bên ngoài, gõ cửa một cách từ tốn để không làm cô sợ.

Song, trong phòng không hề có tiếng đáp lại.

Anh vẫn kiên nhẫn kêu tên cô thêm vài lần nữa nhưng chẳng có gì khác biệt cả.
Không lẽ cô gặp chuyện gì rồi sao?
“Vi Nhi, em không lên tiếng là tôi mở cửa vào đó!”
Vẫn im phăng phắc.
Triều Lâm lo lắng, đi lấy chìa khóa dự phòng, không chút chần chừ bước vào phòng cô.

Bên trong sạch sẽ tinh tươm, không khác biệt mấy so với lúc đầu, chỉ là trong không gian thoang thoảng hương hoa dịu dàng tinh khiết.
Ngay lúc anh còn đang đứng ngẩn người tại chỗ thì cửa phòng tắm bật mở, tiếp đó là hình bóng nhỏ nhắn vụt qua tầm mắt, phóng lên giường, trùm chăn kín mít chỉ để lộ khuôn mặt hoang mang đỏ bừng.
“Anh… anh….

sao anh lại tự tiện vào đây?”

Triều Lâm chớp mắt mấy cái mới nhận ra hình như khi nãy cô chỉ quấn mỗi khăn tắm.

Không lẽ bình thường cô cũng thế ư?
“Em hỏi anh đó!” Thước Vi Nhi gần như hét lên.

Thời điểm này cô chỉ muốn móc mắt anh ra, hoặc cắt phăng cái lưỡi kia đi để sau này anh không đi kể lung tung được.

Chết tiệt! Là cô quên đề phòng anh.
Bình thường sau khi tắm xong, cô chỉ quấn khăn tắm ngồi trên giường sấy tóc, lăn lộn lười nhác mất một lúc rồi mới mặc đồ chỉnh tề.

Cô luôn khóa cửa phòng, cũng mặc định Triều Lâm sẽ không bao giờ tiến vào phòng riêng của mình mà chưa có sự đồng ý của cô.
Nhưng hiện tại mới thấy, cô đã quá chủ quan rồi.
“Tôi có gọi nhưng không thấy em trả lời, nên mới…”
Anh chớp mắt, có phần ngại ngùng khi phải giải thích với cô.

Thật ra lúc nãy anh còn chẳng nhìn thấy gì…
“Anh đi ra ngoài.

Em cần thay đồ.”
Triều Lâm không vội, anh kéo ghế ngồi đối diện cô, nở nụ cười lưu manh hiếm hoi: “Thật ra tôi cũng thắc mắc, tại sao em chỉ quấn mỗi khăn tắm rồi đi ra ngoài như vậy.

Không sợ tôi sao?”
“Bởi vì em tưởng anh là chính nhân quân tử, không lợi dụng lúc người ta gặp khó.”
“Vậy bây giờ tôi còn là chính nhân quân tử không?”
Cô im lặng, cảm thấy cái bẫy này giăng cũng khéo thật.

Giả sử cô nói phải, vậy chẳng khác nào thừa nhận hành động này của anh vẫn chưa phải là “quá phận”.

Nhưng nếu trả lời không, cô sợ anh sẽ làm liều vì “dù sao cũng đã mang tiếng rồi”.
Đường nào cũng có cái hố to oành đang chờ cô nhảy vào.
Thấy Thước Vi Nhi chần chừ mãi không trả lời mình, Triều Lâm khẽ cốc lên đầu cô.

Anh thở dài, đứng dậy: “Trêu em một chút thôi.

Không cần căng thẳng vậy.

Lần sau tôi sẽ không xông vào như vậy nữa.”
Chờ đến khi Triều Lâm ra khỏi phòng, đóng cửa, xác định tiếng bước chân đã xa, cô mới dám chui ra khỏi chăn.


Nước da trắng xanh nay đã ửng hồng chẳng hiểu vì sao.

Xem ra từ nay về sau cô phải cẩn thận hơn mới được.
***
Hai người mặt đối mặt, cùng nhau dùng bữa tối.

Anh và cô đều tập trung vào thức ăn, không nói chuyện linh tinh.

Cả hai trông có vẻ không hợp nhau từ ngoại hình, tuổi tác, đến gia cảnh, song, lại có tính cách tương đồng đến lạ.

Thỉnh thoảng, sẽ ăn ý đến mức chỉ một ánh mắt đã nhìn thấu dụng ý của đối phương.
Thỉnh thoảng, từ Thước Vi Nhi, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc nhưng cảm thấy vô lý nên liền gạt phăng suy nghĩ đó đi.
Năm nay cô mới mười chín tuổi, sự hiểu chuyện này có được cũng chẳng phải điều ngọt ngào gì.

Ở độ tuổi này, làm một thiếu nữ hồn nhiên vui tươi vẫn là tốt nhất.
Điện thoại cô bỗng sáng lên báo có tin nhắn đến.

Triều Lâm liếc mắt liền nhìn thấy cái tên “Ngô Hạo” đáng ghét kia.
Đúng là âm hồn bất tán mà! Từ ngày đến đêm đều bám riết không buông.
Thước Vi Nhi nhìn chăm chú dòng tin nhắn, nhìn đến mức thất thần.

Ngô Hạo thông báo cho cô biết đã đăng ký giúp cô hai môn do Mạch Thiên Tầm đứng lớp.

Cô dừng đũa, đang muốn nhắn một tin cảm ơn thì theo phản xạ ngước lên nhìn thử, ánh mắt của Triều Lâm như muốn cho chiếc điện thoại trong tay cô nổ tung vậy.
Thước Vi Nhi: ???
Triều Lâm: “Đang ăn đừng có nghịch điện thoại.

Tắt đi!”

Thước Vi Nhi không phục nhưng vẫn ngoan ngoãn tắt điện thoại, cắm cúi ăn.

Hừ! Cái tên này xem mình cha mẹ thân sinh của cô thật rồi à?
“Tôi nói sai hay sao mà xị mặt ra?”
“Không, thiếu gia dạy bảo đúng!”
“Miệng thì nói vậy mà nhìn mặt em xem.

Sao? Tính cắn tôi à?”
Cô biểu cảm lộ liễu vậy ư? Mà khoan, “cắn” là có ý gì chứ?
“Thiếu gia, em có phải chó đâu?”
“Hừ.

Là chó mới biết cắn hay sao? Em đó, phải giữ khoảng cách với mấy kẻ như vậy.

Đi học mà không chú tâm, suốt ngày chỉ lo yêu đương vớ vẩn, vừa nhìn là biết không có tương lai rồi.”
Thước Vi Nhi đảo mắt, sao cô cảm thấy anh rất bài xích Ngô Hạo nhỉ? Hay hai gia đình này có khúc mắc gì với nhau?
“Em biết rồi.

Em sẽ cố gắng.”
Triều Lâm nghiêm mặt: “Không phải là sẽ cố gắng, mà là phải tránh xa cái tên đó ra.”
“Vâng.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi