HÔN NHÂN BẤT NGỜ: ĐOẠT ĐƯỢC CÔ VỢ NGHỊCH NGỢM

Editor: Táo đỏ phố núi

Vì Tiếu Thị bị một người không hề có máu mủ thừa kế, cho nên Tiếu Vi liên tục muốn soán vị.

Hôm nay, mục tiêu của bà ta sắp được thực hiện, mắt thấy cả họ Tiếu sắp nhìn gia đình bọn họ với cặp mắt khác xưa, thì lại nhảy ra một Trình Giảo Kim là Kiều Trác Phàm.

Trước mắt, bà ta cũng bắt đầu bị rối loạn, quên mất rằng mình phải duy trì hình tượng tao nhã ở trước mặt mọi người.

“Sao có thể giả được? Tiếu Bảo Bối và tôi đã lãnh giấy đăng ký kết hôn. Hôn nhân, đối với mấy người có thể là một trò đùa.” Khóe môi của Kiều Trác Phàm vẫn duy trì nụ cười không rõ hàm ý, cuối cùng ánh mắt của anh lại nhìn tới Quý Xuyên và Tiếu Huyên..

Hiển nhiên, lời nói cuối cùng anh vừa mới nói kia, là đang nói với hai người bọn họ.

Rồi sau đó, ánh mắt của anh lại nhìn Tiếu Bảo Bối, trong mắt hiện lên sự nghiêm túc trước nay chưa từng có.

Sau đó, anh nói: “Nhưng mà hôn nhân đối với Kiều Trác Phàm tôi, tuyệt đối không phải là trò đùa. Cả đời của Kiều Trác Phàm tôi, chỉ kết hôn duy nhất một lần, cũng chỉ có duy nhất một người vợ. Người đó, chính là Tiếu Bảo Bối!”

Giọng nói của anh, có chút khàn khàn khiến cho người ta say mê. Giống như là một lời hứa hẹn đối với Tiếu Bảo Bối, hoặc là lời tuyên thệ đối với bản thân mình.

Giây phút này, Tiếu Bảo Bối có chút không hiểu người đàn ông ở trước mặt này!

Cuộc hôn nhân của bọn họ, ngay từ lúc vừa mới bắt đầu đã giống như diễn một vở kịch ngẫu hứng! Còn Kiều Trác Phàm, giống như một diễn viên tạm thời được Tiếu Bảo Bối mời đến diễn vở kịch này. Tiếu Bảo Bối luôn cho rằng, khi màn kịch này hạ màn, thì cô và Kiều Trác Phàm sẽ đi hai con đường riêng biệt.

Nhưng hôm nay trong ánh mắt của người đàn ông này, lại nói cho cô biết có một khả năng khác…

“Kiều Trác Phàm...” Giờ phút này, Tiếu Bảo Bối cũng không biết mình nên đáp lại người đàn ông này như thế nào.

Cô chỉ mơ hồ khẽ kéo bàn tay người đàn ông, trong lòng có chút căng thẳng.

“Bảo Bối, chúng ta về nhà đi!” Nhìn bàn tay của mình bị bàn tay nho nhỏ níu lấy, đuôi lông mày của Kiều Trác Phàm khẽ nhíu lại. Nhưng chỉ trong khoảnh khắc, tất cả đều được bàn tay ấm áp của Tiếu Bảo Bối hóa giải hết.

Có lẽ, hôm nay Kiều Trác Phàm xúc động nên đã trình diễn ra một màn này khiến cả người anh tản ra một loại hơi thở, làm cho người ta sợ hãi.

Tiếu Bảo Bối nhìn anh, gật đầu không chút do dự: “Được, chúng ta đi!”

Kiều Trác Phàm được đáp lại thì cười rất tươi. Nhưng nụ cười này hoàn toàn khác với nụ cười trước đó. Nụ cười này mặc dù nhạt hơn một chút, nhưng mà đáy mắt lại hiện lên sự vui vẻ thực sự.

“Cha, con thấy bầu không khí này hôm nay có chút không thích hợp để chúng ta gặp gỡ, để ngày khác con sẽ đưa Bảo Bối về nhà mình chơi sau!” Lúc dắt Tiếu Bảo Bối đi ngang qua chỗ Tiếu Đằng, Kiều Trác Phàm dừng lại nói.

“Được. Hãy chăm sóc cho con bé thật tốt…” Sự lo lắng của Tiếu Đằng dường như đã ít hơn trước đó một chút.

“Cha cũng biết là con sẽ làm như vậy mà!” Giật giật khóe miệng, Kiều Trác Phàm dắt tay Tiếu Bảo Bối đi thẳng ra ngoài.

Lúc này, người nhà họ Tiếu đều ở đây, không ai dám lên tiếng ngăn cản, cũng không ai dám nói Kiều Trác Phàm không đúng. Bởi vì hôm nay, Kiều Trác Phàm đã thể hiện ra khí thế của người có địa vị cao trong truyền thuyết một cách rất tinh tế. Cho dù anh cười hay là nói chuyện, cũng giống như là đang ra lệnh, khiến cho người khác không thể không phục tùng!

Tiếu Đằng nhìn bóng lưng hai người rời đi, nhưng cũng không tức giận vì cuộc tụ họp gia đình bị phá hư. Ngược lại, những lời nói của Kiều Trác Phàm vừa rồi, dường như đã khiến cho ông thở phào nhẹ nhõm…

“Chết tiệt, Tiểu Bảo Bối được gả cho Kiều Trác Phàm! Chuyện này, sao trước đó con lại không nói cho mẹ biết tiếng nào?”

Từ cuộc tụ họp của nhà họ Tiếu đi ra, sau khi Tiếu Vi lên xe, thì lại khiển trách Tiếu Huyên ngồi cùng ghế sau với mình như vậy.

Bà ta trách móc như vậy, ngay cả Quý Xuyên ngồi ở ghế lái không hiểu sao cũng có chút phiền lòng.

Nếu như không phải nể tình bà ta là bậc bề trên, Quý Xuyên thật sự muốn quăng bà ta xuống dưới đường lớn, để một mình bà ta la hét cho đã.

“Mẹ, con định nói trước với mẹ! Nhưng con lại cảm thấy chuyện này chưa chắc chắn, cho nên con không nói…” Những lời này của Tiếu Huyên, cũng không có chút nào là nói dối.

Từ buổi hôn lễ trở về, rồi tới ngày cô ta phát hiện thời gian mà Kiều Trác Phàm và Tiếu Bảo Bối gọi là đi hưởng tuần trăng mật, thật ra thì cũng không hề rời khỏi thành phố này, cô ta bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của cuộc hôn nhân này của bọn họ.

Cô ta vốn định đợi điều tra ra manh mối.

Nhưng mà ai có thể ngờ được, hôm nay trong cuộc tụ họp của gia đình Tiếu Bảo Bối lại có thể đưa Kiều Trác Phàm tới. Đây không phải là gián tiếp thừa nhận người đàn ông này sao?

Mà biểu hiện của mẹ mình trong cuộc tụ họp gia đình, đã khiến cho Tiếu Huyên cảm thấy đau đầu. Kiều Trác Phàm là một nhân vật tồn tại một cách thần bí, đến bây giờ bọn họ cũng không biết được thân phận thật sự của anh.

Dưới tình huống như vậy mà lại đối nghịch với người đàn ông này, thì quả thật không phải là một hành động sáng suốt.

“Cái con bé này, bình thường không phải vẫn luôn khen con thông minh, sao tới thời điểm quan trọng con lại trở nên mơ hồ như vậy?” Ánh mắt của Tiếu Vi lặng lẽ liếc nhìn Quý Xuyên đang lái xe ở phía trước.

Ánh mắt kia như muốn nói, có người đàn ông như Kiều Trác Phàm, tại sao con lại chọn loại người như Quý Xuyên? Dựa theo cách nhìn của Tiếu Vi, người đàn ông như Kiều Trác Phàm, thì chỉ xứng đôi với người như Tiếu Huyên nhà bọn họ thôi.

Nếu như lôi kéo được Kiều Trác Phàm, bọn họ không những bớt đi kẻ địch, mà còn có thêm người trợ giúp! Đây đúng là một công đôi việc.

Thật ra Tiếu Vi cũng không thể nào để mắt tới Quý Xuyên, nếu như không phải anh ta nhận được lời khen ngợi từ Tiếu Đằng, thì căn bản bà ta cũng không thèm để mắt tới.

Trước mắt, nếu so sánh với Kiều Trác Phàm, Tiếu Vi không thích Quý Xuyên nên cũng không hề che giấu chút nào.

Dọc trên đường đi, bà ta ngầm mỉa mai Quý Xuyên không bằng được Kiều Trác Phàm.

Mà Quý Xuyên cũng không phải là người ngu.

Sao anh ta lại không nhìn ra, vừa mới bắt đầu Tiếu Vi đã không thích anh ta? Bây giờ lại vì Kiều Trác Phàm, mà lại sinh lòng chán ghét đối với Quý Xuyên?

Nếu không phải bây giờ đang là thời điểm quan trọng, không thể vạch mặt được, thì Quý Xuyên cũng không muốn nhịn xuống như vậy.

Suốt trên đường đi, nghe bà già này chán ghét mình như vậy, tay lái của Quý Xuyên không ngừng nắm chặt lại, xương khớp tay cũng trắng bệch ra, còn kèm theo những tiếng kêu của xương cốt nữa.

“Huyên Huyên, không phải mẹ nói con. Người đàn ông sợ nhất là đi sai đường, còn phụ nữ sợ nhất là gả nhầm chồng! Nhân dịp bây giờ con vẫn còn trẻ, hãy suy nghĩ lại một chút xem sao?”

Tiếu Vi còn tận tình khuyên bảo.

Nhưng mà lời nói của bà ta, ở bên trong chiếc xe nhỏ hẹp này nghe rất chói tai.

Trên trán của Quý Xuyên, gân xanh cũng đã nổi lên. Cảm giác kia, giống như đã chạm tới danh giới cuối cùng chuẩn bị nứt toác ra.

Tiếu huyên chú ý tới điểm này, nên vội vàng mở miệng: “Mẹ! Đủ rồi, đừng nói thêm lời nào nữa hết!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi