HÔN NHÂN GIẢ

Edit: Pingki

“Lão gia, đại tiểu thư về rồi.”

Khi Cố Ái vừa vào đến cửa, ông nội Cố Tử Kì của cô đang nằm trên tràng kỷ đọc sách, nghe tiếng bà Lưu hô lớn, ông lập tức ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Cố Ái và Lâm Trình đang cùng nhau đi tới.

Nhìn hai đứa tay trong tay, lại nhìn khí sắc của Cố Ái không tệ, một bộ tinh thần sảng khoái, nét mặt rạng rỡ, Cố Tử Kì khẽ cười, xem ra bảo bối của ông gả cho người ta rồi cũng không phải chịu khổ gì.

“Ông nội, mấy ngày rồi ông cháu ta không được gặp nhau, ông nội có nhớ cháu không?” Thanh âm vui vẻ mà trong trẻo của Cố Ái vang lên, vừa tới nơi cô đã sà vào bên cạnh Cố Tử Kì, vô cùng thân thiết mà ôm chặt lấy cánh tay của ông.

“Nhớ, đương nhiên là nhớ cháu rồi.” Cố Tử Kì nói xong, tay ông khẽ nhéo cái mũi của cô, lại nhìn sang Lâm Trình một cái: “Thằng bé này có khi dễ cháu không?”

Sao anh lại không khi dễ cô? Vừa rồi còn đùa giỡn cô một trận nữa kìa.

Hơn nữa, còn nhỏ mọn mà không cho cô vay chút tiền cỏn con.

Cố Ái nghĩ thế, quăng cho Lâm Trình một cái nhìn khinh bỉ.

Nhưng mà, cô và Lâm Trình sở dĩ kết hôn, chính là vì không muốn ông nội phải lo lắng cho cô nữa, cho nên, Cố Ái thu lại ánh mắt của mình, quay sang mỉm cười một cái thật sáng lạn với ông nội: “Anh ấy thương cháu còn không hết, sao lại khi dễ con được chứ?” Dứt lời, cô cười giả lả với Lâm Trình, ngữ khí có phần nũng nịu: “Anh yêu, anh nói đúng không?”

Hai chữ “anh yêu” của cô nghe thực nổi da gà.

Nhưng anh lại rất thích nghe, Lâm Trình phối hợp gật đầu: “Ông nội yên tâm ạ, cháu nhất định sẽ không để Ái Ái phải chịu chút ủy khuất nào.” Anh nhìn thấy, sau khi anh nói xong câu này, Cố Ái đang cười bỗng khẽ ‘hứ’ một cái lại nhìn anh đầy khinh bỉ, Lâm Trình nhướng mày, cô nhóc kia trông thật ngốc nghếch mà cũng thực đáng yêu.

“Nào nào nào, ăn cơm thôi.” Diệp Mĩ Lâm cởi tạp dề từ phòng bếp đi ra, “Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Ngồi vào bàn ăn, nhìn những món ăn bày trên đó, Cố Ái mỉm cười hạnh phúc: “Vẫn là mẹ thương con nhất, tất cả đều là những món ruột của con.”

Diệp Mĩ Lâm cười đáp: “Mẹ là mẹ của cô, không thương cô thì thương ai.” Nói xong, bà nhìn sang Lâm Trình bên cạnh: “A Trình, Ái Ái nói khẩu vị của con giống với con bé, con ăn nhiều một chút đi.”

Lâm Trình lễ phép đáp một tiếng: “Vâng.”

Trong lúc ăn cơm, Cố Ái đột nhiên nói: “Ông nội, ông không biết đâu, mấy ngày trước ở trung tâm thương mại cháu gặp một cô gái, diện mạo cực kì giống với mẹ cháu.”

“Trên đời này thiếu gì chuyện ly kì, hai người không cùng quan hệ huyết thống mà diện mạo giống nhau cũng là chuyện bình thường.” Cố Tử Kì ngẩng đầu nhìn Cố Ái rồi trêu chọc cô: “Đáng tiếc nha đầu cháu lại không di truyền được chút gì về dung mạo của mẹ cháu.”

Nghe ông nội trêu cô, Cố Ái không phục chu miệng: “Ý của ông là cháu rất xấu xí chứ gì?”

Cố Tử Kì cười ha ha: “Ông có nói như vậy sao? Cháu đừng suy diễn lung tung thế chứ.”

Cố Ái làm nũng bĩu môi: “Ông nội thật đáng ghét.”

Ngồi một bên im lặng nghe hai ông cháu Cố Ái trò chuyện, vô tình Lâm Trình liếc sang bên Diệp Mĩ Lâm, ngay lúc Cố Ái nói cô gặp một người rất giống bà, anh chợt thấy ánh mắt của bà ấy rất quái dị….. khiến anh có cảm giác nổi da gà…

“Này, anh đang phát ngốc gì thế?”

Anh đang ngồi trên bàn ăn nhưng lại nghĩ ngợi đi đâu đến xuất thần, Cố Ái thấy vậy, nhỏ giọng gọi anh một tiếng, rồi sau đó huých nhẹ vào tay anh một cái.

Lâm Trình giật mình lấy lại tinh thần, cười cười: “Không có gì.”

Để làm giảm bớt sự lúng túng vừa rồi, Lâm Trình trình gắp đồ ăn cho Cố Ái.

Nhìn hai người tình cảm nhu vậy, Cố Tử Kì đột nhiên hỏi: “Hai đứa định khi nào thì sinh con?”

Sinh con?

Cố Ái cười gượng hai tiếng: “Bọn cháu mới kết hôn chưa được bao lâu, cũng chưa vội lắm ông ạ.”

Cố Tử Kì gật đầu: “Uhm, vợ chồng son mới vừa kết hôn, dù sao cũng phải giành chút thời gian làm thế giới riêng của hai người đã.”

Ăn cơm xong, cô lại cùng ông nội hàn huyên một hồi lâu, Lâm Trình và Cố Ái nói muốn trở về nhà của hai người, nhưng ông nội cô nói thế nào cũng không chịu, bắt hai người phải ở lại đêm nay, còn nói đã chuẩn bị phòng xong xuôi hết rồi. Ông đã nói đến như thế, hai người đành phải nghe theo. Có điều, nghĩ tới chuyện đêm nay hai người phải ở chung một phòng, Cố Ái quẫn bách, đây chỉ là một cuộc hôn nhân giả, chẳng lẽ nào càng ngày càng không thể giấu được? Ông nội lại còn nhắc tới chuyện sinh con nữa…

Sau khi Cố Ái đi vào căn phòng mà ông đã chuẩn bị cho hai người, nhất thời phát điên: Hai người bọn họ đêm nay không những phải ở chung một phòng, mà còn phải nằm chung một giường!

Căn phòng rất lớn, nhưng chỉ đặt duy nhất một chiếc giường đôi, ngay cả sô pha cũng không có. Càng kinh khủng hơn nữa là, trên giường chỉ có duy nhất một cái chăn a. Cố Ái buồn bực, nếu Lâm Trình giành cả cái chăn đó ngủ suốt đêm, vậy thì cô lấy cái gì để dùng?

Nhìn chiếc giường lớn trong phòng, lại chỉ có một cái chăn đắp chung, trong bụng Lâm Trình cười thầm, ông nội chuẩn bị chu đáo thật.

Xem người bên cạnh đang chu môi phụng phịu mà oán giận, Lâm Trình khẽ hắng giọng một cái, ra vẻ bất đắc dĩ nhún vai: “Cố tiểu thư, xem ra đêm nay chúng ta chỉ có thể ngủ chung trên chiếc giường này.”

“Aiz.” Cố Ái cam chịu gật đầu, bỗng nhiên cô ngước lên liếc anh một cái, “Nhưng có điều tôi nói trước cho anh biết, không được động tay động chân gì với tôi, đây là nhà tôi đấy.”

Nhìn bộ dạng trừng mắt nhìn anh của cô, Lâm Trình rất muốn trêu chọc cô một chút: “Đây là nhà em thì làm sao? Đừng quên trong mắt ông nội em chúng ta là vợ chồng đó, tôi động tay động chân gì với em thì có gì là không được?”

“Anh….” Cố Ái trừng mắt: “Anh dám?!”

“Tại sao tôi lại không dám?” Lâm Trình vừa dứt lời, bỗng nhiên anh ôm lấy cả người cô, rồi sau đó cả hai cùng ngã xuống giường.

Bị anh bất ngờ đẩy xuống, Cố Ái sợ tới mức kêu khóc loạn lên, bối rối kéo chăn quấn khắp người: “Anh không được lại đây, cẩn…cẩn thận tôi tố cáo anh tội cưỡng bức trong hôn nhân.”

Cưỡng bức trong hôn nhân?!

Lâm Trình phì cười, trong đầu cô nhóc kia không biết lại nghĩ lung tung đến cái gì.

Khẽ điểm nhẹ lên cái mũi của cô: “Đồ ngốc.”

Trêu chọc cô xong, khi anh định rút ngón tay mình về, ai biết được Cố Ái đột nhiên lại há miệng ra một phen cắn lên ngón tay của anh.

Gặp tình cảnh này, Lâm Trình không khỏi có chút tà ác…

Lại nói, Lâm Trình điểm mũi của cô, cô chỉ là theo bản năng há miệng cắn ngón tay anh trả đũa mà thôi.

Nhưng mà sau khi cắn thật rồi, Cố Ái chợt bừng tỉnh nhận ra có gì đó không thích hợp.

Tuy rằng chuyện kia cô chưa trải qua bao giờ, nhưng mấy bộ AV hay GV thì cô cũng từng xem qua, động tác này cực kì cực kì ái muội. *AV, GV: phim người lớn.

Cố Ái ngượng ngùng cười, lặng lẽ nhả ngón tay anh ra, lại lặng lẽ lui người về phía sau.

Bầu không khí trong phòng nhất thời có chút xấu hổ.

Cố Ái đang nghĩ xem làm thế nào để thoát khỏi tình huống ái ngại này, đột nhiên cô nghe tiếng Lâm Trình vang lên: “Cố tiểu thư, tôi tốt bụng nhắc nhở em một chút, khi nãy tôi đi WC vẫn chưa rửa tay, thế nên có lẽ em nhanh nhanh đi súc miệng đi cho chắc.”

Đi WC mà không chịu rửa tay? Có loại ghê tởm như anh ta sao?

Cố Ái cuống quít nhảy xuống giường, chạy một mạch vào toilet.

Nhìn cô tin thật mà vào toilet súc miệng, Lâm Trình ôm bụng cười ngặt nghẽo, cùng cô ở một chỗ, quả thực rất thú vị.

Chờ Cố Ái xong xuôi đi ra ngoài, Lâm Trình đang đứng bên cạnh cửa sổ thủy tinh, ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài: “Đêm nay trăng rất đẹp, em có muốn cùng tôi ra hoa viên tản bộ một chút không?”

Cố Ái vẫn còn đang hờn dỗi: “Không đi.”

“Vậy tôi đi một mình.” Lâm Trình nói xong, đứng dậy đi ra cửa. Đây xem như là lần đầu tiên anh chính thức đến Cố gia, anh thật sự rất muốn tìm hiểu xem nơi mà Cố Ái từ nhỏ lớn lên rốt cục là như thế nào.

Trăng vừa tròn vừa sáng, hơn nữa đêm nay rất nhiều sao, một mình Lâm Trình đi dạo trong vườn hoa, nghĩ tới có lẽ trước kia Cố Ái cũng hay đi trên con đường này. Ngay tại lúc anh vừa đi đến một khóm cây bụi xum xuê lá cành dưới gốc cây cổ thụ, anh đột nhiên dừng bước, bởi vì dường như anh nghe thấy có hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau gần đây.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi