HÔN NHÂN GIẢ

Cố Ái thật sự phải dọn đi rồi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm Luật Ngôn liền lái xe tới đón cô.

Trước kia, khi thân phận của cô còn là Cố đại tiểu thư, cuộc sống của cô muôn màu muôn vẻ biết chừng nào.

Cô là người rất am tường thời trang thời thượng, vô cùng chú trọng đến trang phục khoác lên người, hơn nữa, đồ cô dùng đều là những món đồ xa xỉ được nhiều người mơ ước, mỗi khi có hàng mới tung ra, cô đều là người đầu tiên sở hữu được chúng. Cho nên, bên trong tủ đồ riêng của cô nhiều đồ đến mức không thể đếm hết được.

Khi Thẩm Luật Ngôn tới đón cô, quần áo của cô đã được thu xếp lại, ước chừng ba thùng lớn cũng không để hết.

Xem trong tủ vẫn còn có rất nhiều quần áo, Cố Ái ngượng ngùng nhìn sang Thẩm Luật Ngôn: “Có lẽ vẫn còn phải thêm hai thùng nữa mất.”

Lâm Trình cũng không phải thánh nhân, nhìn hai bọn họ đứng chung một chỗ, bộ dạng Cố Ái như chim nhỏ nép vào người, trong lòng anh khó tránh khỏi cảm thấy không vui, tiện tay kéo một cánh cửa tủ ra, liếc Cố Ái một cái rồi lạnh lùng nói: “Chỗ này đều là quần áo mùa đông , bây giờ mới chỉ chớm thu, còn phải một thời gian nữa mới sang đông. Quần áo này trước hết cứ để ở trong đây, chờ mùa đông đến thì em quay về lấy đi.”

Quần áo của cô còn để lại nhà anh thì sau này anh mới có cớ để gọi điện thoại cho cô.

Cố Ái kỳ thật cũng có ý này, nghĩ bụng tạm thời cứ để chỗ quần áo này ở đây, về sau cần rồi sẽ trở về lấy, nhưng cô chỉ mới dám nghĩ trong đầu, chỉ e là quần áo chính mình ở nhà anh sẽ có chút bất tiện, cho nên cô vẫn chưa nói ra.

Lúc này nếu Lâm Trình đã nói như vậy, Cố Ái cũng yên tâm hơn, ngẩng đầu nhìn anh nói: “Vậy tạm thời em sẽ để chúng ở nơi này, cám ơn anh.”

“Không có gì.” Lâm Trình nói xong, xoay người ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi thu dọn xong xuôi, Quai Quai ngoan ngoãn đột nhiên chạy tới bên người Cố Ái.

Cố Ái ôm lấy nó, cầm lấy hai chân trước của nó nói tạm biệt

Lúc này, Lâm Trình và Thẩm Luật Ngôn lại cùng nhau đi ra khỏi phòng.

Hai người đứng ở ngoài cửa đối diện lẫn nhau, không nói được một lời.

Cũng không biết đứng đó đã bao lâu, Lâm Trình là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc trước, anh vỗ vai Thẩm Luật Ngôn, nói: “Mong anh chăm sóc cô ấy thật tốt.” Tạm ngưng một chút, “Nếu không, anh sống không nổi ở thành phố S này với tôi đâu.” Ngữ khí khi anh nói chuyện mặc dù rất nhẹ nhàng, bâng quơ như gió thoảng qua, thế nhưng lại khiến cho người ta nghe mà cảm thấy khiếp sợ.

Thẩm Luật Ngôn đáp: “Tôi sẽ coi cô ấy như em gái mình mà hết lòng chăm sóc.” Nhìn Lâm Trình, Thẩm Luật Ngôn có chút đăm chiêu: “Anh thích cô ấy phải không?”

Tất cả mọi người đều có thể nhìn ra Lâm Trình thích Cố Ái, duy chỉ mình cô là không biết.

Lâm Trình không nói gì, chỉ đưa tay rút ra một điếu thuốc từ trong túi áo đưa cho Thẩm Luật Ngôn, ai ngờ, Thẩm Luật Ngôn lại lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”

Không hút thuốc, quả là một người đàn ông sạch sẽ. Khóe miệng Lâm Trình thoáng nhếch lên, tay thuần thục châm thuốc, rồi hít vào một hơi thật dài.

Diện mạo Lâm Trình khôi ngô tuấn tú, rất có hương vị nam nhân. Hơn nữa, dù chỉ làm một hành động nho nhỏ thôi cũng tản ra một loại khí chất ung dung tao nhã.

Lúc này, anh ta khẽ cau mày, ánh mắt có chút mê ly, dường như đang nghĩ đến điều gì.

Nhìn Lâm Trình, Thẩm Luật Ngôn đột nhiên nói: “Lời này có lẽ hơi dư thừa, nhưng hút thuốc có hại cho sức khỏe.” Anh nói xong, xoay người vào phòng gọi Cố Ái.

Khí chất của Thẩm Luật Ngôn thực thanh khiết.

Áo trắng cùng quần trắng lại càng khiến anh ta trông thanh thoát hơn.

Hơn nữa, giọng nói Thẩm Luật Ngôn khi nói chuyện cũng thật ôn nhu, cười rộ lên cũng rất được.

Anh ta và Cố Ái cùng có một loại khí chất ấm áp giống nhau.

Khi Thẩm Luật Ngôn vào phòng, chợt nhìn thấy Cố Ái ngốc nghếch cầm hai chân trước của Quai Quai tạm biệt, không khỏi bật cười thành tiếng, khẽ xoa xoa đầu của cô: “Nha đầu ngốc, chúng ta đi thôi.”

“Vâng.”Cố Ái gật đầu, buông Quai Quai ra, đi theo Thẩm Luật Ngôn ra cửa.

Đều là khí chất ấm áp, đứng chung một chỗ mới xứng đôi.

Dõi theo Cố Ái đi theo sau Thẩm Luật Ngôn ra khỏi nhà, cảm giác duy nhất Lâm Trình thấy chính là: một đôi như vậy mới xứng.

Cố Ái đi rồi, theo Thẩm Luật Ngôn đi rồi.

Nhìn xe đưa Cố Ái chốc chốc đã rời đi, Lâm Trình ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di di vài cái rồi đi thẳng vào nhà.

Nhìn căn phòng trống vắng, Lâm Trình nằm ở sô pha ngây ngốc nhìn trần nhà.

Anh cảm thấy chính mình có đôi khi thật sự rất bất lực.

Lại có thể đem cô gái mình yêu chắp tay đưa cho người khác.

Trên mặt bàn đặt vài cuốn tạp chí tài chính và kinh tế kỳ mới nhất, vài ngày trước, anh vừa nhận lời phỏng vấn của phóng viên tạp chí muốn viết bài về anh, mà lúc này, nhân vật trên trang bìa tạp chí chính là anh.

Tờ tạp chí đánh giá về anh: “Một người đàn ông mạnh mẽ không ai sánh bằng.”

Mạnh mẽ sao? Lâm Trình cười khẩy, mạnh mẽ thì có ích lợi gì?

Ở trước mặt cô, tất cả mạnh mẽ tự tin của anh đều biến mất, chỉ còn lại cái vỏ ngoài trống rỗng.

Anh có thể mạnh mẽ với bất kỳ kẻ nào, duy chỉ có ở trước mặt cô, anh làm cách nào cũng không thể gượng mình dậy nổi.

Anh không chịu được khi cô không vui, không chịu được khi nhìn thấy cô tức giận, anh không muốn nhìn thấy cô phải nhíu mày, càng không nỡ làm khó cô.

Cho nên, anh chỉ có thể để cô đi. . . .

__

“Bạn học Ái Ái, nơi này là phòng ngủ của em, thế nào? Cũng không tệ lắm phải không?”

Đến nhà Thẩm Luật Ngôn, đi xem phòng ngủ Thẩm Luật Ngôn chuẩn bị cho cô, Cố Ái vô cùng vui vẻ gật đầu không ngừng.

Phòng ngủ tuy rằng không phải quá lớn, cũng chỉ khoảng bốn năm mươi mét vuông, thế nhưng, cô bây giờ chỉ còn là cô bé lọ lem nghèo túng, có chỗ để ở xem ra đã tốt lắm rồi. Hơn nữa, điều quan trọng hơn là ở đây, cô được ở bên cạnh Thẩm Luật Ngôn.

Hạnh phúc nhìn thoáng qua Thẩm Luật Ngôn, cô quyết định, mau chóng điều chỉnh lại tâm tình, dùng hết sức mình để hòa nhập vào cuộc sống mới này.

Cái gì mà sa cơ với không sa cơ, chỉ cần còn sống, cô sẽ dùng hết thảy của mình để cảm nhận mỗi ngày trôi qua sáng lạn hơn, mỗi một ngày trôi qua hạnh phúc hơn.

Nói về thời gian trước kia sống cùng nhà với Lâm Trình, hằng ngày đều do Lâm Trình phụ trách vào bếp, cô chỉ việc ngồi xuống ăn, ngay cả rửa chén và dọn dẹp linh tinh, cũng đều là do Lâm Trình làm toàn bộ. Còn bây giờ ở nhà Thẩm Luật Ngôn, cô dứt khoát kiên quyết nhận hết những công việc trước kia do Lâm Trình làm: nấu cơm, cộng thêm rửa chén. Đơn giản là vì Thẩm Luật Ngôn sẽ không nấu cơm, lại càng chán ghét việc rửa chén bát.

Có điều, được nấu cơm cho người mình yêu thích kỳ thật là một việc rất hạnh phúc, hơn nữa, chẳng phải có câu: con đường ngắn nhất để chạm đến trái tim người đàn ông là đi qua dạ dày đấy sao.

Cố Ái nghĩ, mỗi ngày cô nấu cơm cho anh ăn, rồi đến một lúc nào đó anh sẽ yêu thích mình, sẽ không rời xa cô được nữa.

Thế nhưng, xoa xoa cái bụng, Cố Ái nhíu mày, lúc này nàng thật có chút muốn được thưởng thức hương vị đồ ăn của Lâm Trình làm.

Buổi tối, ăn cơm rồi dọn dẹp xong xuôi, Cố Ái cùng Thẩm Luật Ngôn ngồi ở sô pha xem TV.

Cố Ái ngồi ôm gối, còn Thẩm Luật Ngôn ngồi ở bên cạnh nàng, thoáng ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người anh, Cố Ái ngây ngốc cười một mình.

Thật sự hy vọng thời gian hãy dừng lại ở khung cảnh này.

Nhưng Cố Ái lại không biết được là, khi cô và Lâm Trình ngồi cùng nhau xem TV thế này, Lâm Trình cũng đã nghĩ tới không biết bao nhiêu lần: xin thời gian hãy dừng lại ở thời khắc này.

Đang xem TV, Cố Ái bất giác liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, lúc này đã là tám giờ tối, cô khẽ nhíu mày, Lâm Trình đã ăn cơm chưa nhỉ?

Nghĩ đến Lâm Trình, Cố Ái xoa xoa hai má, vô duyên vô cớ đột nhiên lại nghĩ tới anh ta để làm gì?

Anh ta là người rất coi trọng cuộc sống, hẳn là sẽ không bạc đãi chính mình.

Bên này, Lâm Trình đột nhiên hắt xì mấy cái, day day cái mũi, anh bị cảm rồi sao?

Thả mình vào sô pha, nhìn về phía trước, không có cô bên cạnh, quả thật nhàm chán, không tìm thấy thú vị nào, anh phải làm sao bây giờ?

Thời gian có đôi khi trôi qua rất nhanh, bất tri bất giác cô đã ở nhà Thẩm Luật Ngôn được gần một tuần.

Một tuần sống cùng nhau trôi qua, cô và Thẩm Luật Ngôn khá là vui vẻ.

Cố Ái trước kia cũng có chút hứng thú với công việc thiết kế thời trang, ở cùng Thẩm Luật Ngôn, cô liền giống như gần quan được ban lộc, đi theo phía sau anh, học hỏi được từ anh vô số điều về thiết kế.

Cô đã không còn là đại tiểu thư của Cố gia, sẽ không còn được đến Ái Dược để làm việc, cũng không phải suốt ngày chỉ nói chuyện tài chính và kinh tế. Cô bây giờ có thể tùy ý thích chọn lựa công việc mà mình có hứng thú.

“Em muốn học thiết kế thời trang. Nhưng bây giờ có phải đã muộn rồi hay không?” Mơ ước từ nhỏ của cô chính là trở thành một nhà thiết kế thời trang. Mỗi khi tạo ra một bộ trang phục, nhìn chúng được mặc trên người người khác, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thẩm Luật Ngôn nhìn cô gật đầu: “Đúng là có hơi muộn một chút, nhưng mà, may cho em là thầy dạy là anh, có lẽ là học nhanh hơn.”

Cố Ái tinh nghịch le lưỡi: “Thầy Thẩm tự kỷ.”

Cứ như vậy, Cố Ái liền theo học thiết kế cùng Thẩm Luật Ngôn, hơn nữa Thẩm Luật Ngôn cũng sắp xếp cho cô làm trợ lý ở cửa hàng thời trang của mình.

Có công mài sắt có ngày nên kim, Cố Ái tin tưởng dựa vào cố gắng của mình, có lẽ thật sự có một ngày cô có thể trở thành một nhà thiết kế trang phục hàng đầu.

Có lẽ ở trong mắt người khác, ý nghĩ này của cô là mộng tưởng hão huyền, thế nhưng, dù là thế thì mộng tưởng hão huyền này cũng chính là động lực đốc thúc cô không ngừng cố gắng.

Từng ngày từng ngày chậm rãi trôi qua, cuộc sống của Cố Ái từ một cô bé lọ lem, đã dần đi vào quỹ đạo bình thường.

Trong tuần từ thứ hai đến thứ sáu, cô làm trợ lý cho Thẩm Luật Ngôn, còn thứ bảy và chủ nhật, ban ngày cô sẽ đến thư viện xem những cuốn sách về thời trang, buổi tối thì đến phòng thu biên tập tiết mục radio, cuộc sống vừa phong phú lại rất vui vẻ.

Chỉ là đôi lúc ngẫu nhiên, lướt qua mục trang phục và phụ kiện xa xỉ mới được tung ra của tạp chí, cô không khỏi có chút cảm khái: trước kia còn là đại tiểu thư của Cố gia, cô đi mua đồ này nọ chưa bao giờ phải xem giá, chỉ cần thích là sẽ lập tức lấy. Mà hiện tại, cô chỉ còn là một người bình thường, muốn mua thứ gì cũng phải cân nhắc tới lui, tính toán xem mình có trả tiền cho nó được không . . .

Thế nhưng, tiền hết rồi sẽ kiếm lại được, Cố Ai tự cho mình một cỗ động lực, phải cố gắng hăng hái hơn nữa, để ngày sau có thể làm một phú bà giàu có.

Mặc dù đã cắt đứt mọi quan hệ với Cố gia, nhưng dù sao cô cũng đã ở cùng họ từ lúc nhỏ đến khi lớn lên đến giờ.

Cô thật sự rất nhớ ông nội, cũng rất nhớ mẹ cô.

Cô nghe nói, từ khi cô rời khỏi nhà họ Cố, ông nội đã lâm bệnh nặng.

Cô muốn đi thăm ông nội, nhưng nghĩ đến mẹ nhìn thấy cô liền phát hỏa, cô đành phải từ bỏ, cô không muốn làm cho mẹ tức giận.

Cô thật sự, thật sự rất cảm thông cho Diệp Mĩ Lâm, cô hiểu bà ấy cũng chỉ là một người mẹ có lòng yêu thương con, khi bà phải nuôi một người đã chiếm lấy vị trí của con gái mình nhiều năm như vậy, chiếm lấy mọi yêu thương chiều chuộng, trong khi con gái mình thì phải ở bên ngoài chịu hết mọi khổ cực, cho dù ai rơi vào hoàn cảnh của bà cũng sẽ không chịu nổi.

Trước kia, cô là Cố đại tiểu thư, ba ngày hai lượt xuất hiện trên mặt báo chí.

Cô là tiểu thư nhà giàu thời thượng. Cho nên các buổi đấu giá, hội từ thiện, các buổi thịnh yến đều không thể thiếu bóng dáng của cô. Mà hiện tại, trên báo chí đang tranh nhau tâng bốc cho cô tiểu thư mới – Cố Noãn.

Cố Noãn mới là đại tiểu thư của Cố gia bây giờ.

Cũng chính là Hàn Noãn Noãn trước đây.

Lại nói, sau khi Hàn Noãn Noãn sau khi trở lại Cố gia, Diệp Mĩ Lâm liền sửa lại tên thành Cố Noãn.

Hàn Kỳ đã xem Cố Noãn như con ruột của mình mà dưỡng tới bây giờ, Diệp Mĩ Lâm cũng coi như có lương tâm, sắp xếp cho bà ta ở bệnh viện tốt nhất, được làm trị liệu tốt nhất.

Để có thể bồi dưỡng tình cảm mẹ con, Diệp Mĩ Lâm chỉ cho phép Cố Noãn vào mỗi dịp cuối tuần mới được vào thăm Hàn Kỳ một lần.

Cố Noãn tính tình thực nhu nhược, không có chủ kiến gì, đành phải nghe theo mọi sự an bài của Diệp Mĩ Lâm.

Vì muốn mau chóng làm cho Cố Noãn thích ứng với cuộc sống xã hội thượng lưu, trở thành một đại tiểu thư Cố gia đúng tư cách, Diệp Mĩ Lâm tìm cho con mình một vị giáo sư, dạy cô học Anh ngữ, dạy học vẽ tranh, dạy cách thưởng thức những bức thư pháp cổ, dạy cách nhận thức các loại hàng hiệu xa xỉ, còn dạy con mình cách quy tắc về thời trang thời thượng nhất.

Cũng may, Cố Noãn tuy rằng quá mức hiền lành nhưng bản chất cũng rất thông minh, vừa học liền nắm vững.

Không chỉ có vậy, mới chỉ ở Cố gia hơn một tuần, Cố Noãn đã có thể quen với những bữa tiệc thịnh yến.

Lúc này, nhìn Cố Noãn trên mặt báo trang điểm xinh đẹp lộng lẫy, khoác tay bà Diệp Mĩ Lâm tham gia tiệc từ thiện, Cố Ái kinh ngạc đến ngây người.

Cô vẫn còn nhớ, trước kia còn ở Cố gia, mỗi lần tham gia các loại yến hội, cô bảo mẹ đi cùng, nhưng Diệp Mĩ Lâm luôn tìm mọi cách từ chối, đến tận bây giờ, cô cũng chưa cùng Diệp Mĩ Lâm tham dự một buổi tiệc nào.

Tuy rằng biết Cố Noãn mới là con gái Diệ Mĩ Lâm sinh ra, nhưng vì cái gì nhìn hình ảnh hai người họ trên báo, cô cảm thấy ghen tỵ như vậy?

Mẹ…

Cố Ái nhắm mắt lại, mẹ ruột của cô bây giờ đang ở nơi nào?

Hôm nay là thứ bảy, buổi tối có tiết mục radio.

Giữa chương trình, khi người thứ ba gọi điện thoại tới, mí mắt Cố Ái không hiểu thế nào bỗng nhiên giật không ngừng, khiến cô cảm thấy lo lắng bất an.

Vừa tiếp điện thoại, đầu máy bên kia truyền đến thanh âm của một người phụ nữ có chút quái dị: “Cố tiểu thư, tôi chính là người đã cứu mạng cô. Cách đây vài ngày, cô lái xe gây ra tai nạn, lúc đó tôi và cô đang nói chuyện điện thoại, cô có còn nhớ tôi không? Nghe thấy cô xảy ra chuyện không hay, tôi liền lập tức cúp máy, gọi cho xe cứu thương.”

Người này, hẳn là người phụ nữ đang muốn ly hôn chồng, muốn chồng phải trả phí sáu trăm vạn cho mình….

Thì ra ngày đó là người này đã gọi điện thoại cho xe cứu thương, Cố Ái cảm kích nói: “Chuyện xảy ra, thật sự rất cám ơn chị.”

“Tôi cũng không dám nhận lời cảm ơn của cô đâu.” Giọng điệu của người phụ nữ vẫn quái dị như trước, hơn nữa nói xong lời cuối cùng, dường như đang nghiến rằng nghiến lợi: “Cố tiểu thư, cô có biết việc mà tôi cảm thấy hối hận nhất là gì không?”

“Sao?”

“Việc mà tôi thấy hối hận nhất chính là đã cứu cô, tại sao khi đó tôi không mặc kệ để cho cô chết luôn nhỉ?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi