HÔN NHÂN THỨ HAI

Hoàng hôn lặng yên không tiếng động buông xuống, Chúc Diệu Uyên và Chung Văn Nhiễm chen chúc trên chiếc giường nói chuyện, lúc này không có bất kỳ ai tới quấy rầy bọn họ, yên tĩnh giống như một giấc mơ.

Nhưng Chung Văn Nhiễm đã mơ đủ lắm rồi, anh dẫn đầu phá vỡ yên lặng: “Em thật sự không đi sao?”

“Nếu như anh đang nói đến việc ám sát Viên Bách Xuyên,” tay Chúc Diệu Uyên cầm lấy cổ tay anh, nhẹ nhàng vuốt ve, “Em muốn ở nơi này với anh hơn.”

Bọn học đã rất lâu không có khoảnh khắc yên bình ấm áp như thế, ôm chặt lấy nhau, pheromone giao hoà, giờ này khắc này Chúc Diệu Uyên cam nguyện buông bỏ tất cả.

Hắn quay đầu lại lại hôn lên môi Chung Văn Nhiễm, giống như là đang hấp thu cảm giác an toàn trên người anh vậy.

Chung Văn Nhiễm như tan ra trong cái hôn này, mặc dù anh muốn khuyên Chúc Diệu Uyên, nhưng một bên là đầm rồng hang hổ, một bên là tình nồng mật ý, dù cho hận thù trong anh nhiều thêm đi nữa, anh cũng không nỡ phá vỡ thời khắc này.

Trong lòng bọn họ đồng thời lóe lên ý niệm như thế___ như vậy dường như quá không có tiền đồ rồi, nhưng muốn có thể ngày ngày yên bình trôi qua như vậy, dù cho không báo thù nữa, cũng đáng giá.

Thế nhưng ý niệm này thoáng qua rồi biến mất, nhanh đến mức không kịp cho người ta suy nghĩ tỉ mỉ, hôn còn chưa đã, điện thoại di động Chúc Diệu Uyên liền vang lên.

Hắn muốn cúp máy, nhưng Chung Văn Nhiễm lại đẩy hắn ra, cánh môi đỏ thắm, sắc mặt dần dần khôi phục lại vẻ tái nhợt, nhẹ giọng nói: “Nhận đi, thời điểm này mà gọi tới nhất định là có chuyện quan trọng.”

Chúc Diệu Uyên chần chừ chốc lát, vẫn tiếp nhận.

Không ngờ thế mà lại là Viên Bình Giang, giọng nói gã cực kỳ nhỏ, tốc độ lại cực mau: “Bọn tao đã truy được tung tích Viên Bách Xuyên, lão đang ở trong một công xưởng thăm công nhân, địa hình công xưởng đó chật hẹp, mất cửa đều bị người của tao chặn lại rồi, đây là cơ hội báo thù tuyệt vời, mày có đến không?”

Nhất định công xưởng chính là khắc tinh của Chúc Diệu Uyên, với Chung Văn Nhiễm mà nói càng không có gì hay để nhớ lại, hắn nghe vậy nhất thời ngơ ngẩn, trong ngực vẫn còn Chung Văn Nhiễm đang nằm, bốn mắt nhìn nhau, bên trong tràn ngập cay đắng.

Thấy hắn không nói gì, Viên Bình Giang cũng không kiên nhẫn nữa, báo địa chỉ cho hắn: “Chờ mày đến tám giờ mười lăm, nhớ kĩ, tám giờ mười lăm, quá một phút một giây, tao cũng không đợi nữa.”

Rồi sau đó nhanh nhẹn dứt khoát cúp máy.

Chúc Diệu Uyên phản ứng không kịp, tay nắm điện thoại rũ xuống, Chung Văn Nhiễm miễn cưỡng cười một tiếng: “Không ngờ thời gian dành cho chúng ta chỉ còn có chừng nửa ngày.”

Ngay sau đó lại như không có chuyện gì xảy ra, nói: “Đúng rồi, em còn chưa nói anh biết đơn ly hôn lúc đầu là có chuyện gì.”

Ánh mắt Chúc Diệu Uyên dần trầm xuống: “Còn nhớ lúc em xông vào trong công xưởng đó không? Sau đó em mạo hiểm cứu được người ra ngoài, nhưng không ngờ đến khi em ra thoát được lại chẳng thể tìm được tung tích anh nữa.”

Chung Văn Nhiễm thì thào nói: “Khi ấy anh đã hôn mê mất, bất tỉnh nhân sự.”

“Sau đó em cứ ở đó đợi, núp sau cây, trong bụi cỏ, nhìn thấy có người đến dập lửa, nhân viên chữa bệnh chữa trị cho người bị thương, kẻ bắt người đến bắt người, em đợi ở đó khoảng chừng hai ngày nhưng em vẫn không nhìn thấy anh.”

“Thật ra thì rất lâu trước kia vì cùng nhập ngũ với Viên Bình Giang, em đã sớm phát hiện ra Viên Bách Xuyên tàn bạo và lộng quyền, về sau lại điều tra cái chết của cha em dắt díu càng lúc càng thêm nhiều đầu mối, lúc ấy lòng em đã cảm thấy nhiều điều bất ổn, nhưng đáng tiếc bị thù hận che lấp, đã chẳng thể ngừng tay được nữa.”

Chung Văn Nhiễm hiểu rõ trong giọng điệu bình thản kia của hắn bao hàm bao nhiêu nỗi đau đớn bất lực, thế nên chỉ nắm lấy tay hắn, không hề nói gì khuyên giải an ủi.

“Hai ngày sau đó, em bị bắt.” Chúc Diệu Uyên thở dài, “Khoảng thời gian ấy bị chuốc thuốc gì đó, tinh thần cứ luôn mơ hồ không rõ, trong ấn tượng đã bị dỗ ký không ít thứ, nhưng không nhớ nổi là cái gì.”

Chung Văn Nhiễm nói: “Vậy bây giờ đã nhớ ra chưa?”

“Một vài là giấy tờ trong công ty, còn nữa chắc là thỏa thuận hôn nhân gì đấy.” Mắt Chúc Diệu Uyên liếc một cái, hắn dừng lại, đột nhiên có chút khổ sở: “Nhiễm Nhiễm… Tám giờ rồi.”

~ Hết chương 54 ~

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi