HÔN SAI 55 LẦN

"Thời thiếu gia, sao ngài trở lại giờ này? Trong công ty không bận sao?"

Đường Thời gật đầu một cái, đổi dép, đi vào trong hai bước, thấy trong phòng khách trống rỗng, không có ai, liền hỏi một câu: " không có ai ở nhà?"

"Uyển tiểu thư mang theo Thông tiểu thiếu gia đi dạo phố rồi, phu nhân cùng Cố phu nhân đi Tô gia đánh bài rồi."

Đường Thời gật đầu một cái, không nói gì, lên thẳng lầu.

Tối hôm qua anh ở cửa khu dân cư Cố Khuynh Thành, ở cả một đêm, không có rời đi, thời điểm ngồi ở trong xe, mấy giờ ngủ tựa như không ngủ, trở lại phòng ngủ của mình, Đường Thời đi tắm một cái, đổi một thân quần áo ở nhà sạch sẽ, lúc đi ra, phát hiện cửa sổ mình không có đóng, mặt trời chiếu vào, ngay tiếp theo khí lạnh bên trong nhà cũng theo đó không có tác dụng, Đường Thời đi lên trước, thời điểm chuẩn bị đi đóng cửa sổ, trong lúc bất chợt ngón tay bỗng nhiên dừng một chút, sau đó đi lên sân thượng, thấy phòng ngủ Cố Khuynh Thành cách vách, cửa sổ cũng mở ra, cây cảnh trên ban công, vừa lúc lớn lên, phía dưới còn có vệt nước, chắc là người giúp việc Cố Gia mới vừa tưới hoa.

Đường Thời ở trên ban công đứng trong chốc lát, sau đó đi về phía trước hai bước, từ ban công nhàmình, nhảy sang ban công nhà Cố Khuynh Thành.

Phòng ngủ của cô, cũng vẫn không có gì khác biệt, bài biện như cũ, trên cửa sổ treo chuông gió, dưới gió lay động, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Đường Thời đi vào phòng ngủ, đi thẳng tới bàn trang điểm Cố Khuynh Thành, anh mở ra ô ngăn kéo đầu tiên, quả nhiên giống như lúc Cố Khuynh Thành cùng chính mình ăn cơm, nói như vậy, bên trong là một cái nhật ký.

Đường Thời nhìn chằm chằm một lát, sau đó mới vươn tay, đem vốn cầm lên, lặng yên không một tiếng động rời phòng ngủ Cố Khuynh Thành, một lần nữa bay qua ban công, trở về phòng ngủ của mình.

Đường Thời cầm một cái gối, để ở phía sau lưng, tìm một cái tư thế thoải mái, nằm ở trên giường, cầm lên nhật ký của Cố Khuynh Thành, anh nhìn chằm chằm nhật ký hồi lâu, mới hít sâu một hơi, mở ra.

Tờ thứ nhất, chữ viết Cố Khuynh Thành, lộ ra vẻ rất non nớt, chữ viết không chỉnh tề, xiêu xiêu vẹo vẹo viết một cái một cái văn tự.

1. Đường Thời không thích ăn kẹo.

2. Đường Thời gần đây rất mê Vua Hải Tặc.

3. Đường Thời nói anh thích màu lam.

...

Đường Thời từng tờ từng tờ lật qua, giống như Cố Khuynh Thành cùng chính mình nói vậy, mỗi mỗi điều đều là ghi chép thứ anh yêu thích, anh chán ghét, cấm kỵ của anh...

Anh cũng không biết là cô từ lúc nào, bắt đầu ghi chép, nhưng mà anh có thể nhìn ra được, ít nhất phải hơn mười năm rồi, bởi vì chữ viết, là từ non nớt, trở nên chỉnh tề, sau đó là xinh đẹp.

Cái nhật ký này, có lẽ đã sắp dùng hết rồi, Đường Thời mỗi một tờ cũng rất chân thành đọc lấy, đọc tới lúc ánh nắng từ ngoài cửa sổ dần ngã về tây, ánh sang trở nên lờ mờ, anh rốt cuộc thấy được một tờ cuối cùng của quyển nhật ký. 

Điều thứ một ngàn tám trăm chín mươi ba: Đường Thời không thích mình ngồi ghế lái phụ của anh.

Điều thứ một ngàn tám trăm chín mươi bốn: Đường Thời mỗi lần làm chuyện yêu xong, sẽ muốn mình rời đi.

Điều thứ một ngàn tám trăm chín mươi năm: Khi làm chuyện đó uống thuốc giảm đau, mình không khẩn trương, tâm tình Đường Thời theo cũng sẽ rất tốt.

...

Điều thứ một ngàn chín trăm linh một: một ngàn chín trăm điềuphải chú ý, từ nay về sau, không bao giờ... cần phải chú ý nữa rồi, bởi vì tôi cùng Đường Thời, hủy bỏ hôn ước rồi.

Đường Thời thấy câu nói sau cùng, không nói ra tại sao, đáy lòng thoáng hiện sự hoảng hốt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi