HUYỀN THIÊN TÔN ĐẾ

Lời còn chưa dứt thì hai người liền nhìn thấy Diệp Huyền bước từ trên xe xuống, trên mặt lộ ra nụ cười lạnh không dễ phát giác, thậm chí còn mang theo chút chán ghét:

- Ô, hoá ra là Diệp Huyền thiếu gia đã trở về.

Hạ nhân của Diệp gia không có bất kỳ người nào không biết tên phế vật của Diệp Huyền, tin tức về tử võ hồn và phế mạch đã sớm biến hắn trở thành trò cười của Thanh Sơn Trấn, chuyện này cũng dẫn tới việc hộ vệ Diệp gia thường xuyên châm chọc khiêu khích Diệp Huyền, không hề có nửa điểm thái độ cung kính dành cho thiếu gia.

Đám người Kỷ Linh đi theo bên cạnh Diệp Huyền đều nhíu mày.

- Đưa xe ngựa tới thịnh mã hành trả đi, đây là giấy thuê.

Diệp Huyền cũng không nhìn hai tên đó, lấy ra một tờ giấy, vừa đi vào bên trong vừa nói.

- Ha ha, ngại quá Huyền thiếu gia, hai người chúng ta còn phải đứng đây hộ vệ, xe ngựa này kính xin Huyền thiếu gia tự mình đi trả đi ạ.

Hai tên hộ vệ cũng không cầm lấy tờ giấy thuê, nói với giọng điệu không quan tâm.

Diệp Huyền đột nhiên dừng bước, quay đầu, lạnh lùng nhìn hai người nọ một cái:

- Ha ha, bận sao?

Lúc trước hai người nọ rõ ràng bỏ cửa chạy đi đâu mất bây giờ còn nói là bận, rõ ràng là không thèm quan tâm tới thiếu gia như hắn.

Chẳng rõ tại sao, bị Diệp Huyền nhìn chằm chằm như vậy, hai người kia đột nhiên rung mình một cái, giống như bị viễn cổ mãnh thú nhìn vậy, trong lòng không hiểu sao đột nhiên có cảm giác hốt hoảng.

- Tờ giấy thuê này, các ngươi muốn trả thì trả, không muốn trả cũng phải trả, bằng không thì mau cút đi cho ta.

Nhét tờ giấy thuê vào ngực của đối phương, Diệp Huyền lạnh lùng bỏ lại một câu, xoay người đi vào bên trong phủ đệ.

Hai gã hộ vệ rất muốn nói ‘ngươi là cái thá gì ở Diệp gia’, nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Diệp Huyền, một câu cũng không dám nói ra.

- Hừ!

Mấy người Kỷ Linh hừ lạnh một tiếng, ánh mắt như đao nhìn hai người nọ, lộ ra vẻ khinh thường, theo Diệp Huyền đi vào trong phủ đệ.

Đợi mấy người kia đi khuất dạng xong thì hai gã hộ vệ mới run rẩy một cái, trên lưng dị doạ ướt đẫm mồ hôi lạnh.

- Chuyện gì thế này, sao đột nhiên cảm giác ánh mắt của Huyền thiếu gia lại đáng sợ như vậy chứ?

- Mấy người đi theo Huyền thiếu gia là ai vậy? Khí tức trên người của bọn họ cũng kinh khủng quá.

- Thôi đi, ta đi trả xe ngựa cho Huyền thiếu gia một chuyến, trả cho rồi, đỡ sinh chuyện…

Đi vào bên trong đại viện Diệp gia, Diệp Huyền liền nhíu mày.

Bên trong đại viện cư nhiên không có một bóng người, theo như trí nhớ của hắn thì không thể nào có chuyện thế này được.

Bình thường mà nói thì nô bộc và người hầu trong Diệp gia không ít, vốn Diệp Huyền muốn sai hạ nhân đưa đám người La Chiến đi tới phòng khách nghỉ ngơi, nhưng hiện tại không nhìn thấy bóng người nào, Diệp Huyền cũng cảm thấy có chút nghi hoặc.

- Xảy ra chuyện gì rồi? Người đâu hết cả rồi?

Đột nhiên, huyền thức mẫn cảm của Diệp Huyền cảm giác được chút động tĩnh, dường như là phát ra từ đại sảnh của Diệp gia.

Vội bước qua đó, nhưng thật không ngờ, bên kia vắng hoe bấy nhiêu thì bên này lại náo nhiệt bấy nhiêu, không ít hạ nhân của Diệp gia đều vây quanh bên ngoài đại sảnh, nhón chân nhìn vào bên trong.

- Diệp Triển Hùng, đừng có trưng bộ dạng này ra với ta, Diệp gia ngươi có bao nhiêu cân lượng ta không phải không biết, hôm nay nhân dịp Vương chấp sự cũng ở đây, ta sẽ nói thật cho ngươi biết, vài trang viên của Diệp gia ngươi hôm nay muốn bán thì bán, không muốn cũng phải bán!

Một thanh âm khàn khàn lớn tiếng hét lên, vô cùng cuồng vọng.

Đám người Diệp Huyền còn chưa đi tới thì đã nghe tiếng quát tháo của kẻ này.

- Lý Hạo Nhiên, ngươi đừng có quá đáng, Diệp gia ta cũng không phải dễ đụng như vậy đâu.

Một tiếng hét phẫn nộ quen thuộc vang lên, Diệp Huyền nghe ra đây là giọng của đại bá Diệp Triển Hùng của hắn.

- Không dễ đụng? Hừ, Diệp Triển Hùng ngươi phải nhìn rõ thế cục, bây giờ không phải là Lý mỗ ta muốn lấy trang viên của ngươi mà là Vương gia muốn lấy trang viên của ngươi, ngươi cảm thấy Diệp gia các ngươi có thể giữ được sao?

Thanh âm khàn khàn kia lại vang lên, mang theo vài phần khinh thường.

- Muốn trách thì trách Diệp gia ngươi sinh ra tên phế vật như Diệp Huyền, đắc tội với thiếu gia Vương gia, hoặc là, ta cho ngươi một lựa chọn khác, giao cha con Diệp Triển Vân và Diệp Huyền ra đây, nói không chừng Vương gia sẽ cân nhắc cho Diệp gia các ngươi một con đường sống.

Tên Lý Hạo Nhiên này nói chuyện vô cùng bá đạo, còn mang theo một tia cười lạnh.

Ở phía xa, Diệp Huyền khẽ cau mày, huyền thức của hắn rất cường đại, thính lực còn nhạy bén hơn cả đám người La Chiến, tự nhiên từ xa vẫn có thể nghe rõ ràng những lời tên Lý Hạo Nhiên kia nói.

- Lý Hạo Nhiên, chẳng lẽ là gia chủ Lý gia?

Diệp Huyền cố gắng nhớ lại, người này, cũng là phụ thân của Lý Nguyệt.

Thực ra thì trước kia Lý gia đều phụ thuộc vào Diệp gia để kiếm ăn, sở dĩ có thể trở thành một trong hai đại gia tộc khác bên cạnh Diệp gia ở Thanh Sơn Trấn, hoàn toàn là vì quan hệ của hắn và Diệp gia không tệ, thậm chí còn tự xưng là thuộc hạ trước mặt Diệp gia, vô cùng cung kính khiêm tốn.

Lúc trước mình còn nhỏ, tên Lý Hạo Nhiên này thân là gia chủ Lý gia, nhưng nhìn thấy mình cũng phải gọi một tiếng Huyền thiếu Huyền thiếu, có thể thấy nô tính của gã rất nặng.

Không ngờ, Lý gia này hôm nay vừa trèo lên Vương gia thì lập tức trở nên cuồng ngạo như vậy, dám gọi thẳng tên của Diệp Triển Hùng, còn dám gọi mình là phế vật, khác hoàn toàn với bộ dạng khúm núm, cung kính trước kia, điển hình của tiểu nhân đắc chí.

Đám người La Chiến nghe xong cũng nhíu mày, xem ra Diệp gia này quả thực đang lâm nguy.

Đám người hầu đứng nghe lén ở trước cửa nhìn thấy Diệp Huyền đi tới, lập tức líu ríu tán đi hết như chim sợ cành cong, vờ vịt như đang quét dọn ở gần đó.

- La giáo quan, Kỷ Linh, các ngươi đứng ở bên ngoài đi, một mình ta đi vào!

Diệp Huyền ngữ khí bình thản, nhìn không ra tâm tình, đi về phía đại sảnh đang đóng chặt cửa.

- Huyền thiếu, an toàn của ngươi…

Kỷ Linh lo lắng nói, Lâm phó thống lĩnh đã phân phó với gã, nhất định phải đi theo bên cạnh Huyền thiếu một tấc không rời, tuyệt đối không được để Huyền thiếu gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào, mình có chết cũng phải bảo vệ cho Huyền thiếu an toàn.

- Yên tâm đi, nơi này là Diệp gia của ta, ta không tin Lý gia và Lưu gia này dám động thủ với ta ở Diệp gia.

Diệp Huyền cười lạnh:

- Đương nhiên, nếu như bọn họ dám động thủ thì càng tốt, ta sẽ khiến bọn họ có đến chứ không có về.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi