KÉN CÁ CHỌN CANH

Vương Bảo Nhi kéo tay Lục Nguyên Đông, nhất thời không biết đáp lời Lục Cảnh Diệu thế nào, ngẩng đầu nhìn Dương Nhân Nhân, hi vọng bà có thể nói giúp cho cô.

"Cưới nhau đã rồi gọi cũng chưa muộn." Dương Nhân Nhân cười khẽ với Lục Cảnh Diệu rồi liếc nhìn phòng khách của Lục Gia Anh, thấy có mỗi Lục Cảnh Diệu và Lục Hi Duệ thì lấy làm lạ, mở miệng hỏi thăm: "Gia Anh đâu rồi, sao không thấy ai hết vậy?"

Lục Cảnh Diệu từ từ đứng lên, tiếp đãi Dương Nhân Nhân thay Lục Gia Anh, tầm mắt liếc tới Vương Bảo Nhi ở bên phải.

Tay cầm hộp quà, cười với vẻ sâu xa: "Không phải Miêu Miêu chuẩn bị thi học viện mỹ thuật sao? Chị hai bảo em đưa Kiều Kiều qua đây hướng dẫn cho Miêu Miêu. Bây giờ cô ấy đang ở trên tầng hướng dẫn cho Miêu Miêu."

"Thế à...." Nghe Lục Cảnh Diệu nói Dư Kiều cũng ở đây, Dương Nhân Nhân không cười nổi nữa, nghiêng đầu liếc nhìn Lục Nguyên Đông và Vương Bảo Nhi, cười gượng, "Thế thì ngồi xuống trước đã, hiếm lắm mới có dịp mọi người cùng tụ tập."

"Đúng vậy, ngồi xuống đi." Lục Cảnh Diệu nói với Lục Nguyên Đông, "Nghe nói cháu sắp có chuyện vui phải không? Buổi họp gia đình trước chú không tham gia được, chưa kịp nói tiếng chúc mừng, cũng không kịp mua quà gặp mặt. Người làm chú này thật không phải."

"Chú nhỏ khách sáo quá rồi." Lục Nguyên Đông nói, giọng điệu lạnh nhạt, ánh mắt hơi lạnh lùng. Anh cầm lấy tách trà Long Tỉnh giúp việc vừa bưng lên, "Lâu rồi cháu chưa được gặp chú. Nghe thư ký của ông nội nói chú vừa ra nước ngoài du lịch thì phải?"

"Đúng vậy, hiếm lắm mới có thể thoải mái vài ngày." Lục Cảnh Diệu nhấc chân trái gác lên đùi phải, toát lên vẻ tuỳ tiện lại nhàn nhã như đang ở nhà mình. Sau đó mở miệng, "Chú đi cùng với Dư Kiều. Nói chứ chú với Kiều Kiều cũng coi như có duyên, đúng lúc cô ấy định ra nước ngoài du lịch, cho nên chú và Kiều Kiều trở thành bạn đồng hành luôn. Chú và cô ấy cùng đi Maldives."

"Còn có em nữa." Hi Duệ cách đó không xa cũng chen vào một câu.

Dương Nhân Nhân cười ha ha.

Lục Nguyên Đông: "...."

Nam nữ cùng đi du lịch, dù thế nào đi nữa cũng không thể đơn giản. Lục Cảnh Diệu thì cứ nói vô cùng quang minh chính đại, còn Dương Nhân Nhân lại không biết phải nói gì. Vương Bảo Nhi vốn rất căng thẳng giờ đã cố gắng bình tĩnh trở lại, cười hỏi: "Có phải Maldives đẹp lắm không ạ?"

"Thật sự rất đẹp, ở đó có rất nhiều rùa biển." Lục Hi Duệ chạy tới nói chen vào, "Em và chị Dư Kiều chụp rất nhiều ảnh.... Nhưng mà nắng to quá, em phơi nắng nên lại đen rồi."

Lục Hi Duệ nói xong, Dương Nhân Nhân và Vương Bảo Nhi đều mỉm cười, chỉ có Lục Nguyên Đông vẫn im lặng.

Dù gì Vương Bảo Nhi cũng từng là gia sư của Lục Hi Duệ, muốn rút ngắn khoảng cách với cậu bé nên thân thiết hỏi Hi Duệ: "Duệ Duệ thích rùa biển lắm sao?"

Lục Hi Duệ mở to hai mắt, lúc định mở miệng thì Lục Cảnh Diệu lại đuổi nó đi: "Hi Duệ, con lên xem bác hai và chị Dư Kiều đã xuống chưa?"

Hi Duệ vui vẻ ôm con chó Poodle lông đen của bác hai lên gác.

***

Thực ra Lục Gia Anh đã biết chuyện Dương Nhân Nhân và Lục Nguyên Đông sẽ đưa Vương Bảo Nhi tới, nhưng trong thời ngắn không biết xử lý tình huống hỗn loạn này thế nào, liếc nhìn Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều thì vẫn thản nhiên: "Dì Lục, hay dì cứ xuống nhà tiếp chuyện dì Dương và mọi người đi?"

"Cũng được, vậy cô hướng dẫn Miêu Miêu nhé." Lục Gia Anh rời khỏi phòng con gái, trái tim đập thình thịch. Xuống nhà thấy nụ cười khẽ của Lục Cảnh Diệu thì hai chân cứ như nhũn ra.

Sau khi Lục Gia Anh xuống nhà, Đỗ Tư Miêu lập tức trở nên hoạt bát hơn, quấn lấy Tần Dư Kiều hỏi: "Chị Dư Kiều, chị thật sự muốn lấy cậu em sao?"

Tần Dư Kiều trả lời Đỗ Tư Miêu theo cách khác: "Bây giờ chị với Lục Cảnh Diệu đang hẹn hò."

"Chỉ hẹn hò thôi à?" Đỗ Tư Miêu bĩu môi.

Tần Dư Kiều cười cười. Mặc dù việc hướng dẫn Đỗ Tư Miêu chỉ là làm trò, cô vẫn chỉ ra vài vấn đề trong bức tranh của Đỗ Tư Miêu: "Em xem bức vẽ này, thật ra thì em nắm thần thái rất tốt, nhưng nền tảng cơ bản chưa đủ vững. Lúc em vẽ mẫu cần phải chú ý đến tỷ lệ, nơi mảng sáng tối giao nhau, chỗ nào nên ảo thì phải ảo, cần thật thì phải thật. Không chỉ cần chú ý tới cục bộ mà tổng thể cũng rất quan trọng, phải nắm chắc kết cấu và tỷ lệ."

Đỗ Tư Miêu gật đầu lia lịa: "Chị nói như thầy của em vậy, nhưng rất khó thay đổi."

"Phải luyện tập nhiều hơn nữa." Tần Dư Kiều cười, nhớ lại hồi mình học vẽ. Khi đó Bạch Thiên Du không đồng ý cho cô học, ngày nào cũng bắt cô học ballet và piano, nên cô bảo Giang Hoa đăng ký lớp mỹ thuật cho cô. Mỗi lần học nghệ thuật, cô và Giang Hoa sẽ đổi lớp cho nhau, để Giang Hoa học ballet và piano chán chết hộ cô.

Đỗ Tư Miêu hỏi: "Chị Dư Kiều học chuyên ngành mỹ thuật gì thế?"

Tần Dư Kiều dời mắt: "Lên đại học chị học ngành không liên quan đến mỹ thuật, là triết học."

"Triết học? Không thể nào...." Đỗ Tư Miêu nhìn Tần Dư Kiều với vẻ khó tin, "Triết học thì có gì, tư tưởng Mác à?"

Tần Dư Kiều trả lời thẳng thắn: "Nói thật chị cũng không biết mình học gì, ba dượng chị chọn cho. Ông có người bạn dạy môn này, nên bảo người kia nhận chị làm học sinh luôn."

"Ba dượng?" Đỗ Tư Miêu trợn tròn hai mắt. Thật ra thì cô cũng không biết nhiều về Tần Dư Kiều, cô cứ tưởng chị ấy cũng như cô, có một ngôi nhà giàu có lại hạnh phúc mỹ mãn.

Tần Dư Kiều không có ý kiến gì về đề tài này, một câu nói rõ mấy năm khó khăn nhất mà cô đã từng trả qua: "Ba mẹ chị ly hôn năm chị học cấp ba. Sau đó chị sang Anh cùng mẹ, rồi mẹ kết hôn với viện trưởng viện nghiên cứu địa chất chỗ mẹ làm việc."

Tính tình Đỗ Tư Miêu cũng giống như mẹ mình, rất dễ mềm lòng lại hay xúc động, kéo tay Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, chị đừng buồn nữa."

"Cảm ơn." Tần Dư Kiều cười khẽ một tiếng, giọng nói vẫn tự nhiên. Mặc dù giọng điệu thản nhiên nhưng lại làm người ta có cảm giác chân thành, "Chuyện đã lâu rồi, sao có thể buồn mãi được."

***

Tần Dư Kiều được Lục Hi Duệ gọi xuống nhà. Cô ngẫm nghĩ một lát, cảm thấy Lục Cảnh Thiên cũng thật tốt, mỗi lần cần lập tức sai bảo Hi Duệ. Mà Hi Duệ thì sao? nó rất vui vẻ khi làm những chuyện này, cười híp mắt kéo tay cô: "Chị Dư Kiều, ba hỏi chị xong chưa?"

"Thằng quỷ sứ này thật đáng ghét." Đỗ Tư Miêu thấy Lục Hi Duệ đến liền chọc nó, đưa tay nhéo má Hi Duệ, chất vấn: "Tại sao không để cho chị thơm má em? Trước kia em cũng cho chị thơm mà."

Lục Hi Duệ trốn ra sau Tần Dư Kiều: "Trước kia chị không hung dữ như vậy."

Tần Dư Kiều cười ra tiếng, tâm trạng tốt hẳn lên. Cho nên lúc cô dắt tay Hi Duệ xuống lầu, gương mặt mang một nụ cười rất tự nhiên.

"Dì Dương, Nguyên Đông, cô Vương." Tần Dư Kiều chào xong, rất tự nhiên ngồi cạnh Lục Cảnh Diệu.

"Chị Tần." Vương Bảo Nhi ngẩng đầu cười với Tần Dư Kiều.

Tần Dư Kiều chưa từng gặp Vương Bảo Nhi, hôm nay mới gặp, đúng là kiểu người đẹp mất nết. Đánh giá cách ăn mặc của cô ta theo thói quen, khiếu thẩm mỹ cũng không tồi. Cô rất thích đôi giày của Vương Bảo Nhi, đôi giày cao gót màu xanh gắn đá, gót giày cao khoảng 12 cm. Đôi giày này thoạt nhìn tinh xảo nhẹ nhàng mà lại thanh nhã nền nã.

Còn về chuyện cô thích màu xanh lá đến mức nào, cô nhớ hồi còn thiếu nữ đã mua cho Giang Hoa một chiếc khăn quàng cổ màu xanh lá cây.

Lúc Tần Dư Kiều quan sát Vương Bảo Nhi, Vương Bảo Nhi cũng quan sát Tần Dư Kiều. Tần Dư Kiều đã cởi áo khoác, bên trong là chiếc áo bó cổ bẻ màu vàng bằng tơ tằm, bên dưới là một chiếc váy lông ngắn màu đỏ, rất xinh đẹp quyến rũ, hệt như cảm giác Tần Dư Kiều mang đến cho người khác.

Vương Bảo Nhi cúi đầu. Trước kia cô đã từng gặp Tần Dư Kiều rồi, cho nên hôm nay gặp lại, cô cảm thấy Tần Dư Kiều cứ như đi chỉnh sửa về vậy. Có lẽ chị ta đi hút mỡ, một người bình thường sao có thể gầy nhanh đến thế.

Nghĩ vậy, Vương Bảo Nhi cũng không thấy tự ti trước mặt Tần Dư Kiều nữa, gia thế của cô không bằng chị ta mà thôi.

Sau khi Tần Dư Kiều xuống nhà, không khí liền thay đổi. Thật ra Tần Dư Kiều không sợ mình xấu hổ, mà sợ mình khiến người khác xấu hổ, ví dụ như Dương Nhân Nhân và Lục Nguyên Đông.

Cho nên cô lên tiếng trước: "Cô Vương, giày của cô đẹp quá."

Vừa dứt lời, cô chợt thấy lưng mình bị nhéo một phát, ngước mắt lên thấy ngay vẻ mặt lạnh như băng của Lục Cảnh Diệu. Bây giờ Tần Dư Kiều mới ý thức được lời nói của mình thật sự rất vụng về, như lời mào đầu của người phụ nữ ghen tỵ thích bới móc.

Có trời mới biết cô thật sự cảm thấy giày của Vương Bảo Nhi rất đẹp, hơn nữa cả hai không quen không biết, không phải nên nói chuyện về quần áo giày dép trước sao?

"Chị gọi tên tôi là được rồi." Vương Bảo Nhi khẽ mỉm cười, cho dù ngồi trên sofa, tay cô ta vẫn túm lấy tay Lục Nguyên Đông, "Nguyên Đông tặng đôi giày này cho tôi, bạn cùng phòng cho tôi biết đôi giày này của nhà họ Hương, không ngờ nó lại đắt như vậy."

Sau đó Tần Dư Kiều biết mình đã phạm phải sai lầm, tự kiểm điểm trong lòng. Mặc dù cô rất vô tư, nhưng người ngoài lại cho rằng cô và Vương Bảo Nhi là tình địch, có thể Vương Bảo Nhi cũng cho rằng như vậy, nên dù là chủ đề rất bình thường cũng trở nên nhạy cảm.

Trong lúc Tần Dư Kiều không biết phải nói gì, Lục Cảnh Diệu đã cười nói: "Kiều Kiều thích giày lắm, cô Vương đừng thấy lạ. Sau chuyến du lịch, Kiều Kiều mang về hơn mười đôi giày, nếu không phải hải quan biết nhà họ Lục thành phố S thì suýt nữa chúng tôi đã bị giữ lại rồi."

Qua miệng Lục Cảnh Diệu, mấy lời vụng về của cô đã trở nên hợp tình hợp lí, Tần Dư Kiều hé miệng cười. Mặc dù Lục Cảnh Diệu đôi khi hơi hung dữ, nhưng lúc cần vẫn rất đáng tin. Ngẩng đầu nháy với anh, sau đó Lục Cảnh Diệu như được tiếp thêm dũng khí:

"Sở thích của em hệt như chị năm. Giày của chị ấy đều được đặt làm tại các cửa hàng lâu năm ở Anh, lần sau em hẹn chị ấy cùng đặt mội đôi đi."

Lục Cảnh Diệu nói chuyện với Tần Dư Kiều trước mặt Dương Nhân Nhân và Lục Nguyên Đông như vậy, chính xác là muốn làm rõ mối quan hệ giữa anh và cô. May là Tần Dư Kiều đã chuẩn bị tâm lý, thoải mái thừa nhận: "Dì Dương, dì Lục, lúc cháu và Cảnh Diệu đi Maldives.... đã xác định mối quan hệ rồi."

Tần Dư Kiều vừa dứt lời, phòng khách lại yên lặng đến kì lạ. Lục Nguyên Đông ngẩng phắt đầu lên nhìn Tần Dư Kiều, Tần Dư Kiều quay đầu nhìn Lục Cảnh Diệu, dùng ánh mắt ra hiệu cho anh: Đến lượt anh nói rồi đấy.

Nhưng Lục Cảnh Diệu lại đưa tay ôm lấy mu bàn tay của cô, ý bảo cô đừng vội.

Sau đó người phá vỡ sự im lặng lại là Tư Miêu: "Như vậy không phải là cuộc tình Maldives sao?!"

"Thật à?" Lục Gia Anh lập tức tiếp lời, vừa nghĩ lời thoại vừa nói, "Duyên phận đúng là kỳ lạ. Đúng không, Dương Nhân Nhân?"

Khoé miệng Dương Nhân Nhân khẽ cong lên, nhìn Tần Dư Kiều, trong lòng lo lắng Dư Kiều vì giận dỗi mình nên mới chấp nhận yêu Lục Cảnh Diệu. Có điều bây giờ không thể hỏi thẳng, thân thiết nhìn Dư Kiều, "Kiều Kiều, có thật không?"

"Là thật." Lục Cảnh Diệu trả lời thay Tần Dư Kiều, nở nụ cười nhẹ tênh. Anh không ngờ Tần Dư Kiều có thể to gan đến mức công khai mối quan hệ trước mọi người, nhưng nghĩ lại cũng không có gì lạ. Mặc dù bây giờ tính tình của cô đã chín chắn hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn là "Quả Quả", cô bé vừa nhiệt tình vừa to gan đó.

Lục Cảnh Diệu đưa mắt nhìn mọi người, diện mạo tuấn nhã, đáy mắt ẩn chứa ý cười, thoáng nhìn vừa thận trọng lại vừa cao quý. Hơn nữa, anh kéo tay Tần Dư Kiều vô cùng thân mật mờ ám, nắm bàn tay cô rồi nói với mọi người: "Những ngày em và Dư Kiều cùng du lịch Maldives, bọn em nói chuyện rất hợp, mà em cũng rất cố gắng, vì vậy cuối cùng cô ấy cũng cảm động."

Lục Cảnh Diệu nói xong, mặt Tần Dư Kiều lập tức đỏ bừng. Lúc này, Hi Duệ cũng tham gia vào hàng ngũ lừa gạt mọi người: "Có con làm nhân chứng."

"Vậy em có thấy những gì không nên thấy không?" Đỗ Tư Miêu mới nói xong lập tức le lưỡi, biết mình lại nói sai rồi.

Lục Hi Duệ lắc đầu, cậu nhóc nhỏ tuổi làm như hiểu lời Đỗ Tư Miêu nói: "Lúc nào chị Dư Kiều cũng chơi với em, buổi tối còn ngủ với em."

Thật ra Lục Hi Duệ không giải thích còn tốt, giải thích xong, lời nói đùa lại bị bóc mẽ. Tần Dư Kiều đỏ mặt bảo Lục Hi Duệ lại chỗ cô, ôm nó ngồi lên đùi mình. Trước mặt có một người, vừa hay có thể che giấu sự lúng túng của cô.

"Ha ha...." Lục Nguyên Đông bật cười, nhìn Lục Dư Kiều, nói với giọng điệu hơi cà lơ phất phơ, "Chuyện anh với Kiều Kiều không thành bị mẹ anh chì chiết muốn điên, bây giờ anh cũng yên tâm. Hơn nữa, có lẽ anh đã làm được một việc tốt thì phải? Thành toàn hai người có duyên đến với nhau."

Mấy lời của Lục Nguyên Đông vừa rồi đã phá nát mối quan hệ giữa cô và anh. Thật ra chuyện này cũng không có gì, chẳng qua nói trước mặt Vương Bảo Nhi thế này đúng là không bận tâm đến tâm trạng của con gái người ta, Tần Dư Kiều nhếch khoé miệng.

"Chuyện này có gì đâu." Đỗ Tư Miêu đảo tròn mắt, là một cao thủ điều chỉnh bầu không khí, cười hì hì nói với Dương Nhân Nhân: "Bác, trước kia bác se nhầm nhân duyên, không phải sai lầm của dây uyên ương, mà sai lầm ở chỗ uyên ương đã tìm được tình yêu của đời mình. Bây giờ chị Bảo Nhi và anh Nguyên Đông, chị Dư Kiều và cậu nhỏ đã thành một đôi, con thấy tự dưng có thêm một chị dâu và một mợ nhỏ, đúng là vẹn cả đôi đường."

Vẹn cả đôi đường, đúng là tốt đẹp. Đỗ Tư Miêu dứt lời, mọi người đều mỉm cười. Tần Dư Kiều liếc nhìn Dương Nhân Nhân, biết bà vẫn còn rối rắm chuyện gì, suy nghĩ một chút rồi lên tiếng: "Dì Dương, thật ra thì lúc con và Nguyên Đông xem mặt, con cũng cảm thấy chúng con chỉ thích hợp để làm bạn mà thôi, nhưng lại sợ người lớn trách phạt, cho nên vẫn kết giao một thời gian. Bởi vì không cho dì và bác trai biết nên hai người đã hiểu lầm Nguyên Đông.... Con rất xin lỗi, hôm nay có cơ hội còn phải xin lỗi dì, dì có thể tha thứ cho con không?"

Dương Nhân Nhân: "...."

Lục Nguyên Đông: "...."

Vương Bảo Nhi: "...."

Ngay cả Lục Gia Anh cũng kinh hãi, Lục Cảnh Diệu thì lại bật cười. Những lời này Tần Dư Kiều nói thật hay, anh thừa nhận khi nghe Tần Dư Kiều nói vậy, Dương Nhân Nhân sẽ không cảm thấy áy náy với cô nữa, về sau cô có thể thoải mái giao thiệp với người nhà họ Lục rồi. Nhưng mà cô có thể đừng hơi tí Nguyện Đông này Nguyên Đông nọ được không, cô không thấy gọi như vậy quá thân mật sao?

Đây là lối thoát rất tốt, Dương Nhân Nhân không thể nào không xuôi theo: "Mấy đứa này, sao cứ giấu giếm như vậy chứ? Chẳng lẽ dì ngang ngược như vậy sao?"

"Nếu hiểu lầm đã giải toả, chúng ta cùng chấp nhận kết quả vẹn cả đôi đường này đi." Lục Gia Anh vui vẻ hẳn lên, nút thắt trong lòng cũng tháo được hơn nửa, "Mấy hôm trước dì nhận được cái bàn mạt chược mới đặt ở nước ngoài. Kiều Kiều, Bảo Nhi, tối nay hai đứa chơi mạt chượt với dì chứ?"

Vương Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn Nguyên Đông: "Cháu không biết chơi."

"Không sao, bảo Nguyên đông dạy." Lục Gia Anh cười tươi rói, sau đó lấy Lục Dư Kiều làm ví dụ, "Lần trước Dư Kiều cũng không biết chơi, lão Lục mới dạy một chút, về sau dì còn phải học hỏi cô ấy đấy."

"Cô Tần là người thông minh, cháu hơi ngốc, sợ học không nổii." Vương Bảo Nhi cười nói.

Thầm kêu trong lòng, Lục Gia Anh tự trách mình không có đầu óc, nói cái gì mà lần trước chứ. Lần trước Tần Dư Kiều vẫn còn là con dâu sắp vào cửa của Dương Nhân Nhân mà. Cười gượng hai tiếng, liếc nhìn sắc mặt của Nguyên Đông, không thấy gì khác thường cả. Có lẽ như những gì Tần Dư Kiều nói, chính xác hai đứa không có duyên với nhau, thích hợp làm bạn bè hơn.

Lục Gia Anh bảo giúp việc đi chuẩn bị, quay đầu nói: "Bàn mạt chược ở phía sau phòng khách, chúng ta qua đó đi."

Vương Bảo Nhi vẫn rụt rè, Dương Nhân Nhân nhìn thấy hết, dịu dàng nói: "Không sao đâu, đều là người một nhà cả, vui là chính thôi. Thua cứ tính cho Nguyên Đông là được."

Lục Nguyên Đông cũng mở miệng: "Còn có anh đây."

***

Lục Gia Anh đặt một chiếc bàn mạt chược tự động bằng gỗ theo phong cách châu Âu từ nước ngoài, đi kèm với bàn còn có bốn chiếc ghế màu đỏ bằng gỗ cũng theo phong cách châu Âu. Lục Cảnh Diệu kéo ghế ra cho Tần Dư Kiều ngồi, mình thì ngồi trên chiếc ghế đẩu khắc hoa bên cạnh.

Đúng lúc này, Lục Hi Duệ cũng kéo một cái ghế lại, tươi cười đặt cái ghế bên cạnh Tần Dư Kiều: "Chị Dư Kiều, để em dạy chị."

Mọi người đều bị Lục Hi Duệ chọc cười, Dương Nhân Nhân thấy vậy, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Nghiêng đầu liếc nhìn con trai mình và Vương Bảo Nhi, cũng là đôi trai tài gái sắc, nhưng vẫn còn tiếc nuối, có điều trên đời này không thể có tất cả.

"Ai là nhà cái vậy?" Lục Nguyên Đông mở miệng.

Lục Cảnh Diệu cười, nhìn Vương Bảo Nhi, nói: "Không phải cô Vương mới chơi sao, người mới chơi rất may mắn, hai đứa làm nhà cái đi."

Lục Nguyên Đông không nói gì nữa.

"Người mới chơi rất may mắn, hình như đúng thật." Lục Gia Anh cũng chen vào, "Lần trước Dư Kiều bốc bài, lão Lục giúp một tay, thuần một sắc, bính bính hồ, nhà cái đáy biển mò kim, loáng cái đã ăn hết mấy vạn của mấy bà già này."

Lục Gia Anh vừa nói xong lại im bặt. Bà cứ ngồi vào bàn mạt chược thì đầu óc liền hưng phấn, nói lung tung hệt như Miêu Miêu.

Lục Nguyên Đông nở nụ cười. Máy sưởi ở phòng này còn ấm hơn phòng khách, Vương Bảo Nhi cởi áo khoác, tự tay anh cầm lấy đưa cho người giúp việc.

Tần Dư Kiều vừa nói mấy lời lừa người xong, trong lòng cũng thoải mái hơn nhiều. Khi bàn mạt chược tự động phát xong bài, cô đang suy nghĩ nên đánh như thế nào thì Hi Duệ đã tựa vào người cô: "Chị Dư Kiều, chị chỉnh bài trước đi."

***

Có lẽ do may mắn, Vương Bảo Nhi vừa mở đầu đã thắng khá khẩm, nhưng sau đó Lục Cảnh Diệu đánh hộ, một ván "Thiên hòa và giang thượng hoa", lấy lại hết số tiền cô và Lục Hi Duệ đã thua, sau đó còn thắng hai ván liên tiếp.

Lục Cảnh Diệu cứ đánh thắng mãi nên rút lui, đứng lên nói: "Tư Miêu, cháu chơi đi, Duệ Duệ buồn ngủ rồi, bọn chú phải về."

Lục Hi Duệ nào có buồn ngủ, đang hăng say xem bài mà. Nó liếc nhìn chị Dư Kiều rồi nhấc mông, đứng lên tạm biệt: "Bác cả, bác hai, anh Nguyên Đông và cô giáo Vương, em về trước đây ạ."

“Lão Lục thật là, lần nào thắng cũng chuồn." Lục Gia Anh trách mắng.

"Cô hai, cháu cũng đưa Bảo Nhi về đây." Lục Nguyên Đông cũng lên tiếng.

Đáng thương cho Lục Gia Anh nghiện mạt chược mà không có ai chơi cùng, nói với Dương Nhân Nhân: "Chị dâu, chị phải chơi với em đấy, để em gọi bà Lý và bà Trần nhà bên cạnh sang, chúng ta chơi tiếp một ván nữa."

Dương Nhân Nhân còn có chuyện muốn nói với Lục Gia Anh, lập tức gật đầu, nói với Lục Nguyên Đông: "Đông Đông, con đưa Bảo Nhi về trước đi, buổi tối bảo tài xế đến đón mẹ."

"Vâng." Lục Nguyên Đông gật đầu, sau đó cười với Lục Cảnh Diệu: "Chú, chúng ta về thôi."

Lục Cảnh Diệu gật đầu. Lúc Tần Dư Kiều mặc áo khoác, anh cầm túi xách của cô. Vì Lục Hi Duệ chơi mạt chược không đủ giỏi nên khiến chị Dư Kiều thua hai ván, nó hơi áy náy và buồn bực.

Tần Dư Kiều mặc áo khoác đỏ rồi dắt tay Lục Hi Duệ: "Duệ Duệ mới bảy tuổi thôi mà, bao giờ em lớn nhất định giỏi hơn ba."

Tâm tư của mình bị Tần Dư Kiều nhìn ra, Hi Duệ càng thêm đỏ mặt.

Tâm trạng Lục Cảnh Diệu cũng khá khẩm, lúc đi ra còn nói với Lục Nguyên Đông: "Có rảnh thì đưa cô Vương sang nhà chú chơi. Lần này Dư Kiều mua nhiều quà lưu niệm lắm, cũng có phần của hai đứa. Đáng tiếc hôm nay không mang theo."

Đêm nay gió ở sơn trang Thính Tuyền rất lớn, quần áo của năm người bị thổi bay kêu sàn sạt, Lục Nguyên Đông liếc Tần Dư Kiều rồi nói: "Cảm ơn nhiều."

Tần Dư Kiều hơi ngẩn người, không hiểu sao Lục Nguyên Đông lại cảm ơn cô. Bởi vì hơi lạnh nên tay cũng tự nhiên kéo Lục Cảnh Diệu, cười nói: "Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà."

"Cảm ơn." Vương Bảo Nhi cũng nói cảm ơn, sau đó nói với Tần Dư Kiều, "Vậy tôi và Nguyên Đông lên xe trước."

Sau đó lên xe của mình. Bởi vì chỉ có một hai con đường xuống núi nên hai chiếc xe chạy một trước một sau. Tần Dư Kiều liếc nhìn chiếc xe Lexus phía sau qua kính chiếu hậu, nhẹ nhảng thở ra. Cô dựa lưng vào xe, lấy điện thoại ra, có mấy cuộc gọi nhỡ của Bạch Thiên Du.

Cuối cùng mẹ cũng đi khảo sát về rồi.

Đường xuống núi cắt ngang đường Tứ Minh của thánh phố S. Lúc đi tới ngã tư, Lục Nguyên Đông vượt đèn đỏ chạy lên trước xe của Lục Cảnh Diệu .

Mưa nhỏ tí tách rơi, trong xe tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng bánh xe chạy trên con đường ẩm ướt. Lục Nguyên Đông bật nhạc, là một bài hát dân ca tiếng Anh, lả lướt mềm mại nhưng lại vô cùng cảm động.

Lục Nguyên Đông yên lặng lái xe, chớp mắt đã qua đèn đỏ, sắc đỏ chiếu vào bên trong xe. Lúc này, Vương Bảo Nhi cúi người, đánh bạo bò lên đùi Lục Nguyên Đông, gục dưới háng anh.

Lục Nguyên Đông không khước từ Vương Bảo Nhi phục vụ, chân thản nhiên đạp phanh giảm tốc độ xe. Vừa yên lặng lái xe, vừa hưởng thụ cảm giác kích thích Vương Bảo Nhi mang đến cho mình.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi