KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 177: LÂM VŨ VĂN

“Các anh chạy không thoát đâu!” Ân Thiên Thiên sau khi nói ra câu này thì hận không thể cắn đứt lưỡi của mình, cái này không phải đang giục anh ta giết cô nhanh hơn sao?

Tiếng còi xe cảnh sát gầm rú phía sau, thế nhưng dường như chỗ này lại là một thế giới tiên cảnh yên tĩnh.

Người đàn ông đó hơi quay sang nhìn cô, vẫn như cũ không nói gì.

Hình như cảm thấy Ân Thiên Thiên không có chút uy hiếp nào, anh ta thậm chí cũng không hạn chế động tác của Ân Thiên Thiên, có điều đương nhiên súng Ân Thiên Thiên không chạm tới được.

Mím chặt môi, mắt nhìn thấy khoảng cách của xe cảnh sát phía sau càng lúc càng xa, Ân Thiên Thiên cũng không tiếp tục nói nữa.

Sau một thời gian dài, chiếc xe cuối cùng cũng đỗ trước một tòa nhà đổ nát sau khi băng qua một con đường gồ ghề, vừa xuống xe Ân Thiên Thiên đã nhìn anh Báo và Tiểu Thử đang dẫn Lâm Vũ Văn đi tới.

Cậu bé chắc chỉ khoảng 5 tuổi, lại kiên cường đến bây giờ mà cũng không hề khóc.

Ân Thiên Thiên vô thức đi đến bên Lâm Vũ Văn, không để ý đến sự kinh ngạc trong mắt Lâm Vũ Văn, cô nhìn cậu bé năm tuổi trước mặt thì chỉ cảm thấy hô hấp cũng trở nên có chút khó khăn.

Bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, Ân Thiên Thiên vẫn có thể nghe được mấy người đàn ông bên ngoài đang nói chuyện, đến lúc này cô mới biết người đàn ông đeo mặt nạ gọi là “Diêm Vương”, người lần trước truy sát bọn họ tên là ‘Vô Thường’, một người khác tên là ‘Sư Tử’.

“Diêm Vương, chúng ta có phải nên tuyệt hậu rồi không?” Anh Báo mở miệng, từ đâu đến cuối anh ta đều không nhìn thấy Ân Thiên Thiên.

Bốp!

Một âm thanh giòn tan vang lên, Sử Tử vỗ cái bốp vào đầu anh Báo, không có lên tiếng.

Diêm Vương nhẹ giọng để bọn họ rời đi, còn mình thì bước vào, trong tòa kiến trúc này giờ đây chỉ còn ba người, trước khi anh Báo và Tiểu Thử đi khỏi thì nhìn thấy Ân Thiên Thiên, miệng mở lên vì kinh ngạc có thể nhét cả quà trứng vào luôn!

Lâm Vũ Văn giúc vào trong lòng Ân Thiên Thiên, mắt mở lớn nhìn Diêm Vương đeo mặt nạ.

“Anh muốn làm cái gì?” Ân Thiên Thiên cẩn thận hỏi, ánh mắt của cô đều là sự bất mãn cùng phòng bị.

Diêm Vương khuỵu xuống trước mặt bọn họ, nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, nói: “Cô tên là gì?”

Nhìn trực diện vào Diêm Vương, hồi lâu sau Ân Thiên Thiên mới trở lời: “Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên.”

Xẹt qua một khoảnh khắc, Ân Thiên Thiên dường như cảm nhận được một chút biến hóa của người đàn ông trước mặt, lại không hề biết đó là trở lên tốt hơn hay xấu, chỉ có thể phòng bị nhìn anh ta.

Một khoảng thời gian rất lâu sau, Diêm Vương cũng không lên tiếng, khi Ân Thiên Thiên cũng tưởng thời gian cứ thế mà trôi qua, Diêm Vương lại đứng dậy từ trên cao nhìn xuống nhìn cô, nói: “Tự mình nghĩ cách trở về đi, và chúng ta, sẽ còn gặp lại.”

Nói xong, Diêm Vương liền rời đi, để lại Ân Thiên Thiên và Lâm Diệu Nhất không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần anh ta thả bọn họ, vậy thì chuyện khác đều không quan trọng nữa…

Đối với lời nói của Diêm Vương, Ân Thiên Thiên lại không hề để tâm…

Cảnh Liêm Uy khi nhận được tin tức thì đánh vỡ chiếc cốc của mình, cởi chiếc áo blouse trắng ra rồi vội vàng rời đi, người nhà họ Lâm cũng cấp tốc đến đồn cảnh sát để hỏi tình hình, người của hai nhà dường như đều đến cùng một lúc.

Ông cụ nhà họ Lâm khi nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, tức đến mức bộ râu cũng hơi rung, Cảnh Liêm Uy khẽ gật đầu tỏ ý rồi mau chóng bước vào trong, Ân Thiên Thiên xảy ra chuyện, anh lo lắng hơn bất kỳ ai.

Xác định Diêm Vương thật sự tha cho bọn họ, Ân Thiên Thiên bèn đứng dậy chuẩn bị dẫn Lâm Vũ Văn rời đi, thế nhưng Lâm Vũ Văn lại không có chút động tác gì cả, chỉ ngồi trên đất mở mắt to ra nhìn Ân Thiên Thiên.

“Có phải bị thương chỗ nào không?” Ân Thiên Thiên vừa nhẹ nhàng hỏi, vừa kiểm tra cơ thể của cậu bé.

Lâm Diệu NHất không có ngăn động tác của cô, mà đợi sau khi cô dừng lại thì mới nói một câu: “Chúng ta nên ở đây chờ cứu viện, không nên đi lung tung, sẽ đi lạc.”

Một câu nói, rõ ràng giống với tính cách của người trưởng thành.

Nghi ngờ nhìn cậu bé, Ân Thiên Thiên cũng nghi ngờ cậu bé có phải thường xuyên bị trói hay không?

Cô đương nhiên biết đạo lý đó, thế nhưng cô không có quên Diêm Vương đã thả cho bọn họ, có điều thủ hạ của anh ta lại muốn giết bọn họ, cô không biết địa vị của Diêm Vương cũng không biết uy nghiêm của anh ta tới đâu, nhưng chỉ cần có một chút nghi ngờ cô sẽ không để mặc người khác chia cắt xâu xé.

“Vậy nếu như trước khi cứu viện đến, có người đến đây giết chúng ta trước thì sao?” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng phản bác, ngữ khí nghiêm túc.

Danh tiếng của Lâm Vũ Văn cô ngược lại đã từng nghe đến mấy lần, chính là ‘nhị thế tổ’ của nhà họ Lâm, thế nhưng hôm nay gặp được thì chỉ cảm thấy nghe danh không bằng gặp mặt, quả nhiên mấy lời đồn đại không đáng tin nhất.

Lâm Vũ Văn tuy chỉ là cậu bé 5 tuổi, thế nhưng tư tưởng lại trưởng thành từ rất sớm.

Lâm Vũ Văn không có gì thêm, sau một hồi im lặng chỉ ngoan ngoãn để bàn tay nhỏ của mình vào trong lòng bàn tay của Ân Thiên Thiên, hai người lúc này mới bắt đầu tưởng tượng lại chặng đường đã đi.

Diêm Vương dẫn bọn họ đến nơi rất xa, nơi có cả cát vàng cùng rừng cây, thỉnh thoảng đập vào mắt là những tán lá xanh, Ân Thiên Thiên còn đi cao gót, quãng đường này cũng không thoải mái lắm, Lâm Vũ Văn ngược lại đi giày thể thao, thế nhưng cũng vất vả không kém vì cậu chỉ là một đứa trẻ.

“Em có nhiều bạn bè không? Trong nhà có bạn chơi cùng em không?” Ân Thiên Thiên nhẹ nhàng nói chuyện với Lâm Vũ Văn, dáng vẻ đó hiển nhiên coi Lâm Vũ Văn là một người bình đẳng với mình, không hề có vì cậu là đứa trẻ mà coi thường cậu nhóc: “Chị nghe nói nhà họ Lâm ở thành phố T cũng là một gia tộc rất lớn.”

Lâm Vũ Văn nghiêng cái đầu nhỏ sang nhìn Ân Thiên Thiên, ấn tượng sâu nhất chính là giọng nói của Ân Thiên Thiên, rất dịu dàng, cho nên không tự giác được mà nắm bàn tay cô càng chặt, nhẹ giọng trả lời: “Em không có bạn, một người cũng không có.”

Hơi bất ngờ, Ân Thiên Thiên không có nói gì nhiều, chỉ là quay người mỉm cười với cậu nhóc: “Vậy chị sẽ làm bạn của em, được không?”

Trong nháy mắt, nụ cười của Lâm Vũ Văn trở nên sáng lạn, lúc đó Ân Thiên Thiên mới từ trên người của cậu bé mà nhìn thấy tính cách thật của trẻ con.

Đơn thuần, đáng yêu, không có tâm cơ.

“Chị, chúng ta thật sự đi như vậy sao? Nếu như đi sai hướng với người đến cứu chúng ta thì phải làm sao?” Đi được một lúc, Lâm Vũ Văn nhịn không được mà lên tiếng hỏi.

Cúi người xuống, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào hai mắt của Lâm Vũ Văn, đôi mắt này nhìn vào ban ngày sẽ không thấy gì, không thể nhìn ra sự quyến rũ trong đó, nhưng vào buổi tối lại dễ dàng nhìn ra được, chỉ thấy cả người Lâm Vũ Văn càng lúc càng trở nên mê người.

Mặt như quả trứng ngỗng nhỏ nhắn, con ngươi màu xanh đen ngây thơ chớp chớp, bị Ân Thiên Thiên nhìn chằm chằm vào khiến cậu nhóc có chút ngại mà bặm môi, gương mặt hơi ửng hồng.

“Trời ạ, mắt của em vậy mà là màu xanh đen…” Một câu nói, cả người Lâm Vũ Văn hơi cứng đờ, ngay cả gương mặt ửng đỏ đó trong nháy mắt cũng biến mất, thế nhưng Ân Thiên Thiên hạ chốt một câu khiến cả người cậu bé đều đờ người: “Lâm Vũ Văn, mắt của em thật đẹp…”

Đôi mắt tròn xoe mở lớn nhìn Ân Thiên Thiên, sau khi chắc chắn trong mắt của cô thật sự tràn đầy sự kinh ngạc và thích thú thì Lâm Vũ Văn không kìm được mà lộ ra nụ cười, đôi mắt màu xanh đen cũng híp lại thành vầng trăng khuyết, khẽ nói: “Mắt của chị cũng đẹp…”

Ân Thiên Thiên hơi ngây ra một chút, sau đó không nhịn được mà bật cười.

Tiểu gia hỏa này mai sau lớn lên sẽ tạo lên cơ đồ.

Tướng mạo chắc không cần nói, ngay cả cái miệng nhỏ cũng ngọt như vậy…

Gió đêm mùa thu có chút lạnh, ở đây lại là vùng hoang vu, Ân Thiên Thiên lấy áo của mình khoác cẩn thận cho Lâm Vũ Văn, mỉm cười nói: “Thật sao? Vậy nếu sau này chị sinh một cô con gái, sẽ để bé gả cho em có được không?”

Mắt của Lâm Vũ Văn dại ra, mặt mày đỏ bừng không nói chuyện.

Thấy bộ dạng xấu hổ của Lâm Vũ Văn, Ân Thiên Thiên không nhịn được mà mỉm cười.

Nếu như sau này cực phẩm như Lâm Vũ Văn bị cô thu làm người trong nhà, vậy đời sau nói không chừng cực kỳ xinh đẹp nha…

Ánh trăng không phải là quá sáng, chỉ nhàn nhạt như ẩn như hiện, Ân Thiên Thiên giống như đang dắt con trai của mình, từng bước từng bước dẫn cậu nhóc đi trên con đường nhỏ, từ lúc hoàng hôn buông xuống đến bây giờ, cả đường bọn họ đi đều không gặp được ai cả…

Lâm Vũ Văn cũng hiểu chuyện, dù có đói có khát cũng không nháo, chỉ ngoan ngoãn nói chuyện cùng Ân Thiên Thiên, bản chất tự nhiên thôi thúc cậu nhóc dính lấy Ân Thiên Thiên.

Lúc đó tiếng cười nói tràn ngập khắp con đường nhỏ trong rừng cây.

Đi được khoảng ba tiếng, Lâm Vũ Văn cuối cùng cũng không cố được nữa, lông mày nhíu chặt lại, đáng thương nhìn Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên đưa tay lau mồ hôi trên trán cho cậu bé, ở đây trước không có làng sau không có cửa hàng, cuối cùng Ân Thiên Thiên cũng chỉ có thể cõng Lâm Vũ Văn đi.

“Chị, xin lỗi…” Lâm Vũ Văn nằm bò trên lưng Ân Thiên Thiên khẽ khàng xin lỗi, trong con ngươi màu xanh đen đó cũng ngập tràn ý xin lỗi.

“Đồ ngốc, nhắm mắt lại ngủ một lát đi, đợi khi em tỉnh lại thì chúng ta sẽ về đến nhà.” Ân Thiên Thiên khẽ trả lời, trên mặt vẫn là thần sắc ung dung, thế nhưng đợi đến khi Lâm Vũ Văn không gắng được mà thiếp đi thì cô khẽ cau mày.

Đi bộ lâu như vậy trên đôi giày cao gót quả nhiên là một loại thử thách, càng huống chi Ân Thiên Thiên còn phải cõng thêm một đứa bé, cộng thêm ban ngày bị kinh sợ, bản thân cô bây giờ cũng có chút không chịu được, thế nhưng Lâm Vũ Văn còn ở bên cạnh cô, cô biết mình không thể ngã xuống vào lúc này, bởi vì cô là chỗ dựa của Lâm Vũ Văn, nếu như cô gục ngã, vậy thì hai người bọn họ có lẽ thật sự ngủ lại một đêm ở nơi hoang vắng này…

Đi chầm chậm, Ân Thiên Thiên ngay cả hô hấp cũng có chút không ổn định, nhưng cả đoạn đường họ đi lại không gặp được ai cả!

Bỗng nhiên, khi phía trước xuất hiện ánh đèn xe, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy mắt mình nóng lên.

“Vũ Văn, Vũ Văn, mau tỉnh lại…” Ân Thiên Thiên đứng bên người gọi Lâm Vũ Văn, nhưng cậu nhóc trên lưng gọi thế nào cũng không tỉnh lại, chỉ nắm chặt áo của cô không buông: “Vũ Văn? Vũ Văn, mau tỉnh lại…”

Dừng lại, Ân Thiên Thiên cẩn thận cảm nhận sự thay đổi của cậu nhóc trên lưng, lúc này mới phát hiện cơ thể của cậu bé nóng đến mức dọa người!

Lâm Vũ Văn sốt cao rồi, hơn nữa không biết bị từ khi nào!

Mặt mày Ân Thiên Thiên tái đi, thấy chiếc xe jeep cách họ không xa thì cô trực tiếp cõng Lâm Vũ Văn đứng ra giữa đường…

Chiếc xe chạy với tốc độ rất nhanh, cả đường đường bụi bay mù mịt, sau đó một chiếc phanh chói tai vang lên trong đêm tối..

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi