KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 213: CÔ ĐÃ MANG THAI 6 TUẦN RỒI

Thành phố T chìm trong lạnh giá. Bước vào mùa đông không khí vốn đã rét buốt rồi, nhưng đối với những người sợ lạnh như Ân Thiên Thiên thì càng đáng sợ hơn nữa.

Ân Thiên Thiên không kịp mang thêm áo khoác, chỉ mặc mỗi một bộ váy dài rồi chạy ra ngoài. Khó khăn lắm mới đến thành phố M, ngay cả tiền cũng không thèm trả liền chạy về phía trước. May mà bảo vệ nhận ra cô, thay cô trả tiền xe, không thì tài xế taxi kia chắc chắn sẽ đuổi theo cô đòi tiền rồi.

Ân Thiên Thiên dừng lại trước cửa nhà, nhìn vào bảng khóa điện tử, không hề do dự ấn mật khẩu trước kia, ngay sau đó cửa lập tức mở ra.

Trong phòng không bật đèn, thậm chí cửa sổ cũng không hề đóng. Gió buốt cứ thế ùa vào trong phòng.

Ân Thiên Thiên cứ đứng như vậy, phải mất một lúc lâu sau cô mới thích nghi được với bóng tối. Cảm giác lo lắng trong lòng khiến cô quên mất việc phải bật đèn. Cô ngập ngừng gọi tên Cảnh Liêm Uy: “Cảnh Liêm Uy? Anh có đó không Cảnh Liêm Uy?”

Bước từng bước trong phòng, cách bài trí vẫn không hề thay đổi, khiến cô cảm thấy quen thuộc. Dù không bật đèn, dù bóng tối bao trùm, Ân Thiên Thiên vẫn không hề va phải bất kì vật cản nào. Cô cẩn thận tìm kiếm từng chút từng chút một sự tồn tại của Cảnh Liêm Uy trong căn phòng này, giọng nói cũng vì thế mà trở nên run rẩy.

Cô không chắc rằng Cảnh Liêm Uy có ở chỗ này hay không. Thậm chí ngay cả khi cô bước vào cô cũng không cảm nhận được hơi ấm con người ở đây. Cô thậm chí còn ngốc nghếch cho rằng, Cảnh Liêm Uy vẫn còn chút lưu luyến mà trở lại đây, Nhưng khi thấy bóng tối bao phủ căn phòng, trái tim cô dâng lên cảm giác hụt hẫng.

Cảnh Liêm Uy, nếu như anh không ở đây, vậy thì anh đang ở nơi nào?

Đôi môi Ân Thiên Thiên mím chặt, đôi khi cất tiếng gọi tên anh trong vô thức, âm thanh phảng phất nỗi tuyệt vọng …

Cảnh Liêm Uy nằm trên sàn nhà, đầu óc quay cuồng, lông mày nhíu chặt, cơ thể mệt mỏi nặng nề như thể thân xác đi mượn. Nhưng trong cơn mơ hồ, anh nghe thấy giọng nói của Ân Thiên Thiên văng vẳng đâu đây!

Cảnh Liêm Uy dùng hết sức mình để ngồi dậy, nhưng dù có dồn bao nhiêu sức lực thì cơ thể vẫn không nhúc nhích được chút nào. Cổ họng vô cùng khó chịu khiến anh bất giác ho khan …

“Khụ .. khụ…” Tiếng ho vang vọng khắp căn phòng.

Ân Thiên Thiên đứng bên ngoài nghe thấy âm thanh liền lập tức quay đầu lại rồi tức tốc chạy đến.

Cảnh Liêm Uy nằm giữa bàn và ghế sofa, bộ dạng nhếch nhác chưa từng có. Ân Thiên Thiên đưa tay đỡ anh dậy, lòng bàn tay bỗng có cảm giác dinh dính, không khí xung quanh phảng phất mùi máu tanh. Ân Thiên Thiên cố gắng kìm nén cảm giác buồn nôn, cố hết sức dìu Cảnh Liêm Uy nằm lên sofa.

Ngay lúc đó, bốn người đàn ông đuổi theo cô cũng có mặt.

Khi Đổng Khánh bật đèn lên liền trông thấy Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế sofa trông chừng Cảnh Liêm Uy, chân mày nhíu chặt như đang cố chịu đựng điều gì. Cảnh Liêm Uy hơi hé mắt nhìn cô, trên trán anh còn lưu lại vệt máu. Trời lạnh, miệng vết thương cũng khép lại nhanh hơn. Khẽ ho vài tiếng. Mọi người nhìn sơ qua cũng có thể thấy được bệnh của anh không hề nhẹ chút nào …

“Thiên Thiên …” Cảnh Liêm Uy khẽ gọi, nhưng chẳng thể làm được gì ngoài việc quan sát từng hành động của cô.

Ân Thiên Thiên chau mày, dù rất muốn sát lại bên anh, nhưng không hiểu sao chân không thể di chuyển dù chỉ một bước. Cảm giác buồn nôn trong miệng ngày càng rõ rệt khiến cô không thể động đậy được, chỉ có thể nhìn anh.

Trình Thiên Kiều nhanh chóng tiến lên phía trước, đặt tay lên trán Cảnh Liêm Uy, trầm giọng nói: “Sốt cao!”. Đổng Khánh khẽ giật khóe miệng, khinh thường liếc nhiền Cảnh Liêm Uy.

Chẳng lẽ đây là trường hợp bác sĩ không thể tự chữa bệnh trong truyền thuyết sao?

Một chút cảm vặt cũng có thể khiến cho bác sĩ Cảnh nức tiếng thành T ốm liệt giường?

Nhưng mà lúc này, cho dù trong lòng nghĩ gì thì người bệnh cũng đang ở trước mặt, một đám thanh niên trai tráng không thể không ra tay giúp đỡ. Trình Thiên Kiều cùng Hướng Thực dìu Cảnh Liêm Uy xuống dưới rồi đưa lên xe của Ân Thiên Tuấn. Ân Thiên Tuấn nghiêm mặt, lái xe đến bệnh viện Nam Tự. Ân Thiên Thiên không thể chịu được mùi lạ kia nên đi cùng xe với Trình Thiên Kiều. Đổng Khánh và Hướng Thực cũng nhanh chóng đi theo sau.

Trên đường đi dường như tất cả mọi người đều quên việc báo tin cho người của Nhà họ Cảnh.

BỆNH VIỆN NAM TỰ

Việc Cảnh Liêm Uy nhập viện dường như khiến cho cả bệnh viện phải hoảng sợ. Bác sĩ Dương của Khoa Cấp cứu nhanh chóng có mặt, thao tác qua loa cũng đoán được tình hình, cằn nhằn vài câu rồi đưa Cảnh Liêm Uy đi. Ân Thiên Thiên trong người không ổn, lại thêm mùi khử trùng của bệnh viện khiến cơ thể càng thêm khó chịu, vội vàng chạy ra một góc nôn mửa.

Điều này khiến mọi người bỗng chốc hoang mang.

Ân Thiên Thiên nôn đến độ xây xẩm mặt mày, cả người lạnh toát.

Đào Ninh cùng Trần Vũ nghe tin liền chạy đến, nhưng khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên thì ngạc nhiên tột độ. Đặc biệt là Đào Ninh, mặt mày trắng bệch.

Trình Thiên Kiều chạm rãi đi đến bên cạnh Ân Thiên Thiên và đưa cho cô chai nước. Nhưng trước đó Trình Thiên Kiều dìu Cảnh Liêm Uy, trên tay vẫn còn lưu lại vài vệt máu. Mùi máu tanh nhàn nhạt xộc lên mũi khiến Ân Thiên Thiên chưa kịp uống nước lại tiếp tục buồn nôn. Chứng kiến cảnh này, Đào Ninh bất giác lùi về phía sau.

Bác sĩ Dương cũng thấy rõ tình hình, cẩn thận quan sát Ân Thiên Thiên rồi lại nhìn Đào Ninh.

“Thiên Thiên, em không khỏe sao? Có phải do hôm nay ăn nhiều quá rồi không?” Ân Thiên Tuấn đứng bên cạnh cô lo lắng không thôi, cũng không hề để tâm đ ến mùi nôn nồng nặc của Ân Thiên Thiên, quan tâm hỏi han “Chúng ta đi khám xem sao nhé?”

Ân Thiên Thiên xua tay, lúc này đây cô nôn đến mức không thể thốt lên lời nào. Bữa tối ăn được bao nhiêu đều nôn ra hết mà vẫn không thể ngừng lại được, thậm chí còn đẩy Trình Thiên Kiều đang đứng ở bên cạnh ra chỗ khác.

Trình Thiên Kiều cảm thấy bản thân bị ghét bỏ bèn ngoan ngoãn đứng sang một bên không nói lời nào. Hướng Thực ở bên này cũng im lặng không dám di chuyển dù chỉ một chút.

Trần Vũ khập khiễng bước lên, hai mắt nhìm chằm chằm vào cô, mặt trắng bệch ấp úng hỏi: “Chị Thiên Thiên, chị … có thai rồi đúng không?”

Chỉ một câu nói thôi nhưng lại giống như sấm sét giữa trời quang khiến ai nấy cũng phải bàng hoàng.

Ân Thiên Tuấn, Trình Thiên Kiều, Hướng Thực đều không thể tin nổi nhìn về phía Ân Thiên Thiên. Mà Ân Thiên Thiên cũng ngạc nhiên không kém. Nhưng cô vẫn không thể ngừng nôn, nôn đến mức dạ dày trống rỗng. Đào Ninh mặt mũi nhợt nhạt nhìn cô một hồi lâu rồi mở miệng: “Thiên Thiên, chu kì của cậu chậm bao lâu rồi?”

Ân Thiên Thiên dựa vào tường th ở dốc, trong đầu nhanh chóng tính toán.

“Hình như … chậm mất một tuần rồi” Ân Thiên Thiên khẽ nói, rồi lại ngạc nhiên nhìn Đào Ninh. Cô vốn cho rằng dạo này tâm trạng không tốt nên mới chu kì mới chậm như thế. Trước kia cô cũng từng trải qua tình trạng tương tự, nhưng Đào Ninh cũng đang mang thai, câu hỏi như vậy làm cô cảm thấy hoang mang: “Đợt trước cũng như thế này mà…”

Ân Thiên Tuấn ôm lấy vai Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng an ủi: “Đừng sợ, chúng ta đang ở bệnh viện, khám một chút là biết kết quả thôi. Cũng có thể là do hôm nay em ăn nhiều quá, hoặc là đau dạ dày gì đó thì sao?”

Ân Thiên Tuấn khẽ nói nhưng lại không hề biết bản thân đang run rẩy.

Mọi người rất muốn tin lời Ân Thiên Tuấn, nhưng nhớ lại khi nãy chứng kiến cảnh Ân Thiên Thiên nôn đến xây xẩm mặt mày như vậy, sự tin tưởng này cũng quá miễn cưỡng rồi.

“Thiên Thiên, chúng ta đi khám thôi”. Bác sĩ Dương liếc nhìn mọi người xung quanh rồi khẽ mở miệng, sau đó đưa Ân Thiên Thiên đi. Y tá khoa ngoại đứng đứng cách đó không xa thấy khung cảnh này liền nhanh chóng chạy vào phòng khám, bộ dạng có vẻ vô cùng hào hứng.

Trong phòng chẩn đoán, bác sĩ Dương nhẹ nhàng hỏi về tình hình gần đây của Ân Thiên Thiên, im lặng một lúc rồi đưa Ân Thiên Thiên đến khoa phụ sản kiểm tra tổng thể.

Ân Thiên Thiên ngây ngốc nhìn tờ phiếu kết quả trong tay.

Cô vừa mới ly hôn, giờ lại đột nhiên … có thai?

Ông trời đang trêu đùa cô sao?

Ân Thiên Thiên đầu óc mơ màng không nhận ra y tá đưa cô đến khoa phụ sản chính là y tá của khoa ngoại. Mà ngay khi Ân Thiên Thiên rời đi, bác sĩ Dương cũng nhanh chóng gọi điện thoại.

KHOA PHỤ SẢN

Ân Thiên Thiên đứng bên ngoài yên lặng đợi kết quả, đám người Ân Thiên Tuấn cũng sốt ruột chờ đợi. Thỉnh thoảng, bọn họ lại lén nhìn cái bụng bằng phẳng của Ân Thiên Thiên, rồi lại quay đi trong sự khó tin tột độ.

Chẳng lẽ có thai thật sao?

Ai mà dám tin chuyện này cơ chứ…

Đào Ninh đứng cách đó không xa, sắc mặt trắng bệch, mím chặt môi nhìn Ân Thiên Thiên. Đổng Khánh bước đến chỗ cô, khinh khỉnh nhìn rồi nói: “Đào Ninh, tốt nhất là cô đừng áp đặt suy nghĩ của cô lên người cô ấy, nếu không tôi sẽ không để cô yên đâu”.

Dứt lời, Đổng Khánh liền rời đi, Đào Ninh đứng đó chỉ biết giận dữ nhìn theo.

Thời gian chờ đợi tuy ngắn ngủi nhưng đối với bọn họ như kéo dài cả một kiếp người…

Ân Thiên Thiên ngồi trên ghế thấp thỏm không yên đợi kết quả.

Ân Thiên Tuấn cởi áo khoác lên người cô. Tất cả mọi người chờ đợi trong bầu khí nặng nề.

Phải một lúc lâu sau, cửa khoa phụ sản cuối cùng cũng mở, Ân Thiên Thiên ngay lập tức đứng bật dậy nhìn y tá, cũng chẳng thèm để ý áo khoác trên người rơi xuống đất.

“Ân Thiên Thiên” Y tá nhìn tờ phiếu trong tay, nhẹ nhàng hỏi: “Ai là Ân Thiên Thiên?”

Ân Thiên Thiên bước đến trước mặt vị y tá, cổ họng như nghẹn lại không thể cất lời.

Y tá nhìn Ân Thiên Thiên, lật lật sổ khám bệnh trong tay, nói: “Ân Thiên Thiên, cô mang thai 6 tuần rồi…”

Ân Thiên Thiên, cô mang thai 6 tuần rồi.

Những lời này đối với bọn họ như sét đánh ngang tai.

Cũng vào lúc đó, không ai chú ý rằng thang máy gần đó vang lên một tiếng “ting”.

Mang thai… 6 tuần?

Ân Thiên Thiên ngây ngốc đứng yên không nhúc nhích, cũng không thể nào bình tĩnh được. Y tá nói những gì cô cũng chẳng lọt tai được lấy một chữ, điều duy nhất đọng lại trong đầu cô bây giờ chỉ có duy nhất câu “mang thai 6 tuần”.

6 tuần

Vậy là, lần đầu tiên…

Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên cũng không nói lời nào. Y tá đưa cho cô phiếu kết quả nhưng Ân Tiêu Tiếu cũng không nhận. Mọi người phía sau cũng bàng hoàng không kém, mãi cho đến khi có một đôi tay mảnh khảnh tiến đến tiếp nhận tờ phiếu, sau đó là một thanh âm kèm theo tiếng ho quen thuộc vang lên: “Khụ khụ …. Cảm ơn…”

Y tá gật đầu với Cảnh Liêm Uy, sau đó rời đi làm việc của mình.

Ân Thiên Thiên ngây ngốc đứng trân trân một chỗ không biết phải làm sao. Mà Cảnh Liêm Uy run rẩy nhìn phiếu kết quả trước mặt, nhìn đốm nhỏ mơ hồ trên đó, khóe miệng vô thức mỉm cười, rồi lại đưa tay che miệng để ngăn bản thân không ho vào người Ân Tiếu, nhưng lại không hề che giấu sự dịu dàng tràn ngập đôi mắt.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi