KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 214: ĐÍCH THÂN ANH SẼ LÀM GIÚP EM

Mang thai, Thiên Thiên mang thai rồi …

6 tuần. Vậy đó là lần Ân Thiên Thiên dùng hết tất cả can đảm của mình để chấp nhận anh, cũng là lần đầu tiên của bọn họ sau khi trở thành vợ chồng chính thức. Đó là đứa bé của hai người họ, đứa trẻ mang dòng máu của hai người…

Cảnh Liêm Uy ngẩng đầu, âu yếm nhìn Ân Thiên Thiên.

Thiên Thiên thích trẻ con, anh biết, anh cũng rất thích trẻ con. Mà lúc này, cuối cùng anh cũng có đứa nhỏ của riêng mình.

Cảnh Liêm Uy đưa phiếu kết quả đến trước mặt Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng: “Thiên Thiên, đây là con của chúng ta.”

Ân Thiên Thiên ngơ ngác nhìn vào tờ phiếu, rồi vô thức liếc nhìn mấy dòng ghi chép trên đó. Đứa bé rất khỏe mạnh. Từ hình ảnh siêu âm chỉ thấy được nó giống như cục thịt nhỏ, thậm chí còn không nhìn rõ hình dạng, nhưng liếc một cái thôi cũng biết đây là con của bọn họ đang từng ngày từng ngày lớn lên…

Một vài giọt nước bất giác rơi xuống, ướt nhẹp tờ phiếu kết quả.

Cảnh Liêm Uy nhíu mày, muốn nói vài lời nhưng lại không kiềm chế được quay đầu ho vài tiếng.

“Thiên Thiên…” anh khẽ gọi, giọng nói mang vài phần ưu thương.

Ân Thiên Thiên cuối cùng cũng hoàn hồn, không nói lời nào, ngước mắt nhìn người đàn ông đang đứng trước mặt.

Ân Thiên Tuấn đứng bên cạnh Ân Thiên Thiên, hai tay nắm chặt.

Anh ta biết rõ nỗi sợ của Ân Thiên Thiên. Sau khi chuyện năm đó xảy ra, toàn bộ đàn ông trong Ân gia đều không thể lại gần cô, kể cả anh ta. Phải mất một năm Thiên Thiên mới có thể thân thiết với anh ta. Vậy mà, Ân Thiên Thiên kết hôn với Cảnh Liêm Uy mới nửa năm mà đã có thai? Anh ta sao có thể không tức giận được đây? Nhưng điều khiến anh ta căm tức hơn lại là quan hệ của hai người họ, chứ không phải chuyện này.

Bọn họ ly hôn rồi!

Vậy Ân Thiên Thiên phải làm sao đây?

Mẹ đơn thân sao?

Chỉ cần nghĩ đến việc Cảnh Liêm Uy là người gây ra tất cả mọi chuyện, nắm đấm của Ân Thiên Tuấn lại siết chặt! Ánh mắt anh ta nhìn Cảnh Liêm Uy tràn ngập thù hằn, không có cách nào bình tĩnh nổi.

Ân Thiên Thiên nhận lấy tờ phiếu kết quả, hít một hơi sâu, không nói lời nào liền xoay người rời đi. Cảnh Liêm Uy nắm lấy tay cô, nhưng giây tiếp theo lại bị Trình Thiên Kiều ngăn lại.

Cảnh Liêm Uy nhìn Trình Thiên Kiều, rồi nói với Ân Thiên Thiên: “Thiên Thiên, đây là con của chúng ta.”

Ân Thiên Thiên dừng bước, nhẹ nhàng đáp: “Cảnh Liêm Uy, đây không phải là con của chúng ta, nó là con của tôi”

Câu nói đơn giản gãy gọn nhưng lại khiến Cảnh Liêm Uy choáng váng.

Con của cô?

Vậy là ý gì? Nếu không có anh, liệu cô có thể có đứa con này sao?

Cảnh Liêm Uy cảm thấy tức giận, nhưng nơi này có quá nhiều người ngăn cản, anh chẳng thể làm được gì ngoài việc đứng trước mặt Ân Thiên Thiên, càng không thể đưa tay chạm vào cô.

“Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy gằn giọng: “Anh là ba của đứa nhỏ”

Ân Thiên Thiên toàn thân run rẩy, cuối cùng không kìm chế được nữa mà quay người lại.

Bốp!

Thanh âm chua chát vang vọng thu hút sự chú ý của tất cả bác sĩ và y tá khoa phụ sản. Bác sĩ Cảnh bị người khác tát là việc ngàn năm khó gặp, nhưng họ cũng không dám bàn tán gì, chỉ liếc nhìn qua loa rồi quay đi chỗ khác.

Cái tát làm Cảnh Liêm Uy ngơ ngác, một lúc sau mới bình tĩnh lại, bối rối nhìn Ân Thiên Thiên.

“Cảnh Liêm Uy, nhớ cho kỹ, đứa bé này là con của Ân Thiên Thiên tôi, con của một mình tôi! Hai chúng ta chẳng ta quan hệ gì cả, chúng ta ly hôn rồi. Cách đây không lâu anh cũng đã nhận được giấy ly hôn rồi đúng không? Thậm chí chính miệng Nhà họ Cảnh các người đã nói muốn đuổi tôi đi mà? Tôi mang thai, anh dựa vào cái gì mà dám nói đây là con của anh? Mà con của anh thì sao? Đứa nhỏ hiện giờ đang ở trong bụng của tôi! Anh muốn đứa nhỏ sao? Được”. Dứt lời, Ân Thiên Thiên bước về phía, khẽ nâng bụng lên, nói: “Mổ bụng tôi ra mà lấy này!”

Những lời này của Ân Thiên Thiên khiến ai nấy đều khiếp sợ. Ân Thiên Tuấn vội giơ tay giữ lấy cô, chỉ sợ cô sẽ làm điều gì đó ngu ngốc.

Cảnh Liêm Uy bàng hoàng nhìn cô, niềm vui khi được làm cha biến mất, chỉ còn lại hoảng sợ. Bộ dạng lúc này của Ân Thiên Thiên vô cùng đáng sợ…

“Cảnh Liêm Uy, tôi nói cho anh biết, cho dù Nhà họ Cảnh các người muốn làm gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ không giữ đứa bé này!” Sợ Cảnh Liêm Uy không tin, cô liền quay về phía y tá khoa phụ sản, hỏi: “Hiện tại có thể làm thủ tục phá thai không?”

Xung quanh yên tĩnh không tiếng động, mà vị y tá kia cũng hóa đá luôn rồi.

Cả bệnh viện Nam Tự đều biết Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy là vợ chồng, cho dù đã ly hôn nhưng ly hôn rồi cũng có thể tái hôn mà? Hơn nữa họ còn có con, giờ mà phá thai, có gì đó sai sai chăng?

Y tá không dám mở miệng, chỉ có thể im lặng nhìn Ân Thiên Thiên, dáng vẻ vô cùng khó xử.

Ai dám phá thai đứa con của bác sĩ Cảnh, cháu đích tôn của nhà họ Cảnh cơ chứ?

Người đầu tiên không tha cho họ chính là bà cụ Cảnh!

Cảnh Liêm Uy rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, đôi mắt hằn lên tơ máu, tiến lên phía trước nắm lấy tay Ân Thiên Thiên. Lúc này, Trình Thiên Kiều cùng Ân Thiên Tuấn cũng không hề ngăn cản anh. Cả hai người họ cần “từ từ” thảo luận việc giữa hay bỏ đứa nhỏ này.

“Ân Thiên Thiên, em có biết em đang làm gì không?”. Cảnh Liêm Uy trầm giọng, cả người khó chịu, nhất là nơi trái tim. Ân Thiên Thiên không muốn đứa nhỏ này sao? Điều này quá mức đau thương, đến mức anh muốn nôn ra máu: “Em có biết em đang nói gì không?”

Ân Thiên Thiên muốn giằng tay Cảnh Liêm Uy ra nhưng vô ích. Cho dù anh có đang ốm nhưng cô cũng không thể nào đọ sức nổi, chỉ có thể hằn học nhìn anh: “Tôi biết rõ tôi đang làm gì. Tôi biết rõ mình mang thai 6 tuần rồi, nhưng tôi không muốn đứa nhỏ này, tôi không muốn nó xuất hiện trên thế giới này!”

“Ân Thiên Thiên!” Cảnh Liêm Uy gằn giọng, cảm giác như mọi thứ xung quanh đang bốc cháy.

“Cảnh Liêm Uy, anh dựa vào cái gì mà muốn sinh đứa nhỏ ra, dựa vào cái gì mà muốn một cô gái 23 tuổi như tôi phải làm mẹ đơn thân?” Ân Thiên Thiên không hề do dự nhìn thẳng vào đôi mắt giận dữ của Cảnh Liêm Uy, cắt đứt lời anh: “Chúng ta ly hôn rồi, ly hôn rồi! Anh có biết ly hôn nghĩa là gì không hả? Nghĩa là tôi và anh từ nay không còn có bất kì điểm chung nào, không còn bất kì mối liên hệ gì nữa. Anh có thể tha hồ làm những gì mà anh muốn, muốn dắt bao nhiêu phụ nữ về nhà “mây mưa” cũng được. Tôi cũng có thể tùy tiện tiệc tùng qua đêm với bất kì người đàn ông nào mà chả phải sợ người khác chỉ trỏ bàn tán cả. Anh sống cuộc sống của anh, tôi sống cuộc sống của tôi. Anh có hiểu không hả?”

Ân Thiên Thiên càng nói càng khiến cho sắc mặt Cảnh Liêm Uy u ám, cổ tay Ân Thiên Thiên cũng vì thế mà bị siết chặt.

“Cảnh Liêm Uy, tôi không muốn nói với anh một câu nào nữa. Anh muốn có con chứ gì? Được. Ngoài đường có rất nhiều phụ nữ, tôi tin là kiểu gì cũng có người đồng ý sinh con cho anh. Sao cứ phải bắt ép một người phụ nữ không muốn mang trong mình giọt máu của anh như tôi cơ chứ?” Ân Thiên Thiên điên rồi, nói ra những lời này mà không hề do dự. Nhưng cũng có thể, đây mới chính là lí do nên mới nói như thế. “Cảnh Liêm Uy, tôi mới 23 tuổi, không phải 32 tuổi. Cuộc đời tôi còn rất dài. Hôm qua chúng ta ly hôn, hôm nay lại mang thai. Anh nói xem, ông trời đang đùa cợt chúng ta đúng không? Tôi thừa nhận, trước đó tôi rất mong chờ đứa nhỏ này, mong chờ sự xuất hiện của nó. Nhưng lúc đó là do bà nội yêu cầu, tôi thì mắc kẹt ở đó. Nhưng giờ thì tôi tự do rồi, tôi không có gia đình cũng không có chồng. Điều duy nhất mà tôi mong muốn là sống một cuộc sống yên ổn. Tại sao anh cứ bắt tôi phải làm một bà mẹ đơn thân để sinh con cho anh cơ chứ?”

Càng ngày sắc mặt Cảnh Liêm Uy càng tối sầm đi, giống như bầu trời chuẩn bị đón cơn phong ba bão táp vậy.

Ân Thiên Thiên hít một hơi sâu, không thèm để ý đến anh nữa, xoay người hỏi lại lần nữa: “Liệu hôm nay, ngay bây giờ, ngay lúc này có thể tiến hành phá thai hay không? Nếu mấy người không làm được, tôi sẽ đi chỗ khác!”

“Ân Thiên Thiên” Cảnh Liêm Uy cảm giác ruột gan mình sắp nổ tung rồi, anh đưa tay kéo cô lại, gằn từng chữ từng chữ một: “Nếu như em không muốn có đứa con này, nếu như hôm nay em thực sự muốn phá thai, nếu như em chắc chắn rằng sau này sẽ không hối hận!”

“Tôi…” Ân Thiên Thiên muốn nói nhưng lại bị Cảnh Liêm Uy cắt ngang.

“Nếu như em thực sự muốn như vậy, thì ngay bây giờ anh sẽ đưa em vào phòng phẫu thuật, đích thân anh sẽ giúp em phá nó đi!” Cảnh Liêm Uy nhấn mạnh từng chữ một, thậm chí không đợi cô trả lời liền kéo cô vào phòng phẫu thuật. Đám người Ân Thiên Tuấn muốn chạy đến nhưng bị y tá ngăn lại.

Nực cười, bệnh viện này chính là địa bàn của Cảnh Liêm Uy đấy biết chưa!

Khoa phụ sản bệnh viện Nam Tự vẫn rất nhộn nhịp dù đêm xuống.

Cả bệnh viện đều biết Cảnh Liêm Uy, nên khi thấy anh kéo vợ cũ là Ân Thiên Thiên vào đây, mọi người dù có chút sững sờ nhưng cũng không mời bọn họ ra ngoài.

“Cút hết ra ngoài cho tôi!” – Cảnh Liêm Uy hét lên một tiếng, tất cả mọi người trong phòng phẫu thuật đều bị đuổi ra ngoài.

Không ai dám nói tiếng nói, ngay cả những người vừa hoàn thành ca phẫu thuật cũng nhanh nhanh chóng chóng đi ra. Cả căn phòng phảng phất mùi máu tanh. Ân Thiên Thiên không kìm chế được, đẩy Cảnh Liêm Uy sang một bên rồi bắt đầu nôn, nhưng lúc nãy đã nôn một trận rồi, giờ chỉ có thể nôn khan.

Cảnh Liêm Uy lạnh lùng nhìn Ân Thiên Thiên, trong lòng như thể có ngọn lửa đang bùng cháy.

Không cần con của anh, lại còn muốn anh đem vô số phụ nữ về nhà ân ái, đã thế lại còn muốn cùng với người đàn ông khác tiệc tùng thâu đêm!

Ân Thiên Thiên, gan to thật đấy!

Mới ly hôn có hai ngày đã nghĩ đến mức độ này rồi!

Cảnh Liêm Uy tức đến nỗi muốn đánh cho Ân Thiên Thiên một trận!

Cảnh Liêm Uy cố kìm nén cơn giận trong lòng rồi gọi người vào dọn dẹp sạch sẽ phòng phẫu thuật, sạch đến nỗi mùi máu phảng phất lúc trước cũng không còn. Lúc này, anh bước đến trước mặt Ân Thiên Thiên, lạnh lùng hỏi: “Không phải muốn phá thai sao? Nằm xuống, đích thân anh sẽ làm giúp em! Đảm bảo cơ thể em sẽ không bị thương một chút nào!”

Ân Thiên Thiên quay đầu lườm anh, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía bàn phẫu thuật cách đó không xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi