KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Kết hôn! Anh dám không?

CHƯƠNG 304: HÔM ẤY LÀ HÔM NÀO
Giọt nước mắt nhỏ xuống gối của cô bât cẩn chảy qua cánh tay của anh, khiến cho anh ôm cô chặt hơn.
Thiên Thiên, Thiên Thiên…
Cô hiểu không?
Cô lặng thinh nghẹn ngào, lặng thinh mỉm cười.
Cô càng khóc nức nở, nụ cười khóe môi cô càng trở nên tươi tắn hơn, dựa như bông hoa anh túc mang theo hương vị độc trí mạng.
Cô ấy, chính là thuốc độc của anh trong cuộc đời này, không dám đụng, không nỡ vứt đi.
“Ngoại trừ em ra, anh không muốn ở bên bất cứ người phụ nữ nào khác nữa cả, em có hiểu ý của anh không?”
Sao cô lại không hiểu được kia chứ, sao có thể không hiểu đây?
Người đàn ông này đang nhắc nhở cô một cách uyển chuyển, đừng có mà nằm mơ được tái hôn nữa, Cảnh Liêm Uyên anh không đời nào đồng ý!
Nghĩa là thế đấy!
Một hồi lâu sau, hai người đều im thin thít…
“Anh ra ngoài trước đi, em muốn nghỉ ngơi thêm một lúc.” Ân Thiên Thiên nhỏ nhẹ nói, nhưng lại tỏ ý tiễn khách
Cơ thể Cảnh Liêm Uy cứng đờ, anh nhẹ nhàng hôn phớt lên trán cô, cuối cùng cũng đứng dậy đi ra ngoài, chỉ có điều lúc kề người lên cánh cửa, người phụ nữ ấy cuộn người khóc nức nở, anh nghe thấy mà nhíu mày.
Một người thông minh, gian xảo như Ân Thiên Thiên sao lại không hiểu ý của anh cho được.
Nhưng mà, anh chính là người như vậy đấy, anh không nỡ để cho cô phải chịu khổ! Nếu như bây giờ anh và cô tái hôn, vậy thì đến lúc Tô Nương xuất hiện, cô ấy phải tự tách mình ra thế nào đây? Anh không dám tưởng tượng đến lúc gặp phải hoàn cảnh khó khăn đủ bề ấy, Ân Thiên Thiên sẽ khó xử đến mức nào, cũng không dám tưởng tượng nếu như mình và cô ấy tái hôn, sẽ lại mang đến bao nhiêu đau đớn cho cô nấy nữa? Đương nhiên anh cũng biết đứa trẻ trong bụng Ân Thiên Thiên là một vấn đề lớn, nếu như không có đứa trẻ gắn kết hai người bọn họ, đến lúc tất thảy mọi việc bùng nổ, biết đâu chừng bọn họ sẽ chia xa đôi ngã thật.
Nhưng mà, anh không muốn như thế!
Nhất là lúc anh hiểu được được tâm tư nguyện vọng của mình một cách rõ ràng, anh ngàn lần vạn lần không muốn thế!
Tiếng nức nở trong phòng ngủ vang vọng bên tai, trong lòng anh đau như dao cắt! Rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa mà sải chân đi vào trong, anh quỳ bên giường, ôm người phụ nữ đang nén tiếng khóc nghẹn ấy vào trong lồ ng ngực mình thật chặt.
“Thiên Thiên, Thiên Thiên ơi…” Cảnh Liêm Uy dịu dàng dỗ dành, lòng anh xót xa quá đỗi: “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa nhé em…”
Cô vừa khóc, anh chỉ cảm thấy lòng mình như muốn vỡ vụ vậy.
“Thiên Thiên, em có còn nhớ trước đó anh đã nói gì với em không?” Cảnh Liêm Uy giơ tay nâng gương mặt vằn vện nước mắt của cô lên, rồi nói khe khẽ: “Cảnh Liêm Uy anh đây đã từng nói, chỉ cần đợi ngày đó đến, em vẫn còn yêu anh, thì chúng tái hôn ngay.”
Câu nói này đã khơi gợi ký ức của Ân Thiên Thiên lên, vào cái ngày bị cúp điện, chẳng phải bọn họ đã nói chuyện xong xuôi với nhau rồi sao?
Trong nháy mắt, dường như Ân Thiên Thiên quên cả việc khóc, chỉ ngẩn ngơ nhìn Cảnh Liêm Uy.
Ngày đó à?
Ân Thiên Thiên không cầm lòng nổi, cô nín khóc, ngổi dậy nhìn anh rồi hỏi: “Cảnh Liêm Uy, ngày đó là ngày nào?”
Cảnh Liêm Uy nở nụ cười đắng chát, đôi mắt phượng thoáng có vẻ bí ẩn, rồi thì thầm đáp lại cô: “Đến ngày đó thì em sẽ biết ngay thôi.”
Ân Thiên Thiên lại không chịu bỏ qua, cô không biết tất cả mọi chuyện sau lưng, cũng không rốt cuộc Cảnh Liêm Uy đang gánh vác chuyện gì, cô chỉ biết rằng mình muốn sống với anh cả đời, cho dù anh đã từng cô tổn thương vô số lần, cô vẫn muốn ở bên anh, có vài mối tình cảm thấm sâm vào tận xương cốt, có một vài chuyện không thể nào hiểu nổi, huống hồ chi thứ mờ mịt như tình yêu đây? Tình yêu cũng giống như lý trí vậy, không thể dựa dẫm nổi.
“Ngày đó là ngày nào? Cảnh Liêm Uy, cho dù anh có muốn em đợi, ít nhất anh cũng nói cho biết ngày tháng chứ, có được không?” Ân Thiên Thiên tức giận, cô tung tấm mền ra, đi chân trần đạp lên tấm thảm, những vệt nước mắt trên gương mặt cô còn chưa kịp khô, bây giờ trông cô giống hệt như một chú mèo đang kích động vậy, cô nhìn anh, gai nhọn dựng khắp toàn thân: “Em có thể không quan tâm việc anh đang làm gì, không hỏi anh đang làm gì, thậm chí không xen vào chuyện anh đang làm, em sẽ bịt mắt, che tai chờ đợi ngày đó đến! Nhưng mà ít nhất anh phải nói cho em biết ngày đó là ngày nào chứ! Em không muốn chờ đợi trong mông lung thế này đâu!”
Đôi mắt phượng của anh nhìn Ân Thiên Thiên chăm chú, rốt cuộc Cảnh Liêm Uy cảm thấy xót xa không thôi, anh ôm cô vào lòng thật chặt, để cho cô nghe thấy tiếng tim mình đập: “Đợi đến này con chào đời, nếu như đến lúc đó còn chưa có chuyện gì xảy ra, vậy thì anh sẽ buông bỏ mọi thứ để ở lại với em và con, chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau…”
Chỉ một câu nói đơn giản, Ân Thiên Thiên lại khóc như mưa!
Ngày con chào đời…
Đến lúc đó, có phải cô sẽ có hạnh phúc bình yên hay không?
Nắm tay bé nhỏ của cô đấm vào lồ ng ngực anh, tỏ ý bất mãn, nhưng lòng cô lại dạt dào niềm vui.
Nhận được câu nói này của anh, chính là điều khiến cho Ân Thiên Thiên hài lòng nhất
Đến ngày ấy, Cảm Liêm Uy có thể buông bỏ hết mọi thứ để ở bên cô và con!
Cô là một người phụ nữ hết sức bình thường, không ham mê quyền cao chức trọng, không muốn kiếm nhiều tiền đến nỗi dùng không hết, cô chỉ muốn có một gia đình đơn giản, một người chồng yêu thương cô, và cô cũng yêu anh say đắm, cùng với kết tinh tình yêu của bọn họ, chỉ có điều trước nay cô đều không biết, thế giới này cứ thường nhưu thế, những thứ tưởng chừng như càng đơn giản thì lại càng khó trở thành hiện thực.
Cảnh Liêm Uy hít một hơi thật sâu rồi ôm Ân Thiên Thiên vào lòng mình, sau khi nói xong câu đấy, anh cảm thấy người mình nhẹ nhõm hẳn! Cô đã muốn thì anh cho là được rồi.
Đàn ông mà, đàn ông là vậy đấy, không hiểu hôn nhân có ý nghĩa gì với người phụ nữ, cũng không biết rằng với người phụ nữ, tình yêu khắc ghi vào xương cốt là loại thuốc độc không cai sao cho được, càng không hiểu, thực chất tất cả phụ nữ trên cuộc đời này đều rất mực đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần một tờ giấy đăng ký kết hôn, một người chồng là đủ.
Bản tin thời sự mấy ngày nay đều đăng tin về nhà họ Cảnh.
Nhà họ Cảnh có lịch sử trăm năm lại bị mang ra làm đề tài bàn tán một lần nữa, cho dù có xem bao nhiêu lần đi chăng nữa, Ân Thiên Thiên cũng rất chấn động vì sóng gió của nhà họ Cảnh, gần như đây là cảm xúc chung của mọi người khi đọc tin về sóng gió trong nhà họ Cảnh. Rõ ràng tin tức về Cảnh Liêm Uy và nhà họ Cảnh đầy rẫy trên mạng và trên truyền hình, nhưng dường như cả hai bên đều không quan tâm đ ến, ai sống đời của người nấy vậy, đến cả người hay bị đưa tin như Cảnh Liêm Bình, gần đây cũng ngoan ngoãn hơn nhiều.
Phóng viên không thể vào nhà họ Cảnh được, tập đoàn Cảnh thị cũng không cho bọn họ vào, cuối cùng bọn họ đành đặt mục tiêu vào Cảnh Liêm Uy, nhưng dường như cậu ấm này đã biến mất trong không trung vậy, từ lúc đi vào chung cư của Ân Thiên Thiên bèn không bước chân ra nữa, ngặt nỗi Ân Thiên Tuấn quá mức nghiêm khắc, nên không có ai dám xông vào!
Nhất thời, tại sao Cảnh Liêm Uy lạ trở mặt với nhà họ Cảnh, các loại suy đoán dậy vang khắp cả thành phố T.
Ngày hôm ấy, rốt cuộc Cảnh Liêm Uy cũng đi ra ngoài, trước lúc ra khỏi cửa, Ân Thiên Thiên còn nhìn anh với vẻ ngạc nhiên.
Nụ cười tủm tỉm trên môi, Cảnh Liêm Uy bước đến bên cạnh Ân Thiên Thiên, đặt nụ hôn phớt lên trên cặp môi mơn mởn của cô: “Ngoan ngoãn đợi anh về, chồng đi tìm việc đây, không thể để người ta nghĩ rằng anh bám váy vợ, đến vợ con cũng không nuổi nổi được.” Ân Thiên Thiên đỏ bừng cả mặt trong nháy mắt.
Sau cái ngày họ ‘chuyện trò’ với nhau, dường như Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đã quay trở về với cuộc sống như hồi ở thành phố M, con gái của dì Lưu bị té gãy chân, đã lâu rồi dì chưa quay lại làm, may là không phải cái gì Cảnh Liêm Uy cũng không biết làm, trong nhà chỉ còn hai người bọn họ, Ân Thiên Thiên chỉ cảm thấy càng lúc anh càng vô liêm sỉ!
Không cần phải nói ra khỏi miệng, bọn họ cũng biết, hai người đều trông ngóng ngày vượt cạn của cô.
Lúc đứa trẻ chào đời cũng là thời khắc cuộc sống mới của họ bắt đầu.

‘Phòng Thao Thiết’ số 0
Giám đốc Hoàng đích thân hầu hạ bên cạnh, trước mặt Cảnh Liêm Uy có đặt hai chiếc laptop, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân cũng nhanh chóng bắt kịp tốc độ của Cảnh Liêm Uy, phối hợp với anh xử lý hết mọi chuyện, đột nhiên có một giọng êm ả vang lên trong tai nghe của giám đốc Hoàng, anh ta nhẹ nhàng ừm một tiếng rồi tắt máy.
Giám đốc Hoàng quay đầu lại, nhìn Cảnh Liêm Uy rồi nhẹ nhàng nói: “Cậu ba, cậu Ân sắp đến rồi.”
Lúc anh ta nói câu này, cũng vừa đúng lúc Cảnh Liêm Uy xử lý xong phương án cuối cùng, anh gật đầu kêu giám đốc Hoàng đích thân ra cửa tiếp đón, còn Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân lại nhanh nhẹn dọn dẹp hết đồ đạc trong phòng, chẳng mấy chốc gian phòng đã trở nên mới mẻ và rực rỡ, hoàn toàn không còn lưu lại chút vết tích nào của ban nãy nữa.
Mười phút sau, giám đốc Hoàng đưa Ân Thiên Tuấn vào đến cửa, chiếc bàn ăn trong phòng đã được sắp đầy các món phong phú.
Giám đốc Hoàng khẽ gật đầu với Cảnh Liêm Uy rồi đi ra đóng cửa lại, im lặng canh chừng bên ngoài.
Ân Thiên Tuấn ngồi vào chỗ, lúc nhìn Cảnh Liêm Uy, ánh mắt anh ta có vẻ lạnh lùng.
Từ lúc ban đầu, anh ta đã rất không thích Cảnh Liêm Uy rồi.
Cảnh Liêm Uy ngoan ngoãn rót một ly trà cho Ân Thiên Tuấn, trước nay chưa từng nhìn thấy anh khiêm tốn đến mức này, sau khi đưa trà cho Ân Thiên Tuấn, anh mới nhỏ nhẹ nói: “Em xin lỗi vì lần đó đã làm Thiên Thiên bị thương, em cũng đã nói chuyện với cô ấy rồi, đợi đến khi đứa trẻ ra đời thì bọn em sẽ tái hôn.”
Tái hôn?
Vừa nghe thấy hai chữ này, sắc mặt Ân Thiên Tuấn càng sa sầm hơn, nhưng trong lòng anh ta vẫn hiểu đây là tin tốt.
“Tại sao phải đợi đến khi đứa trẻ ra đời?” Ân Thiên Tuấn cầm lòng không đậu, phải quay sang hỏi lại, giọng nói của anh tràn trề vẻ tức giận: “Lẽ nào Cảnh Liêm Uy cậu muốn đợi xem đứa trẻ này là nam hay nữ, rồi mới quyết định tái hôn à?”
Lần này đến lượt Cảnh Liêm Uy không khỏi sững sờ, nhưng anh nhanh chóng bình tĩnh lại: “Không phải vậy đâu, bây giờ em đang ở trên đầu sóng mũi gió, Thiên Thiên đã có thai hơn sáu tháng rồi, cô ấy không thể gặp bất kỳ chuyện bất trắc nào được, chỉ có thể đợi đến khi trời yên biển lặng, cô ấy mới có thể bình an mà thôi.
Tái hôn với Ân Thiên Thiên trong lúc sóng to gió lớn? Có phải là chuyện ngu ngốc quá hay không?
Làm vậy không phải để tất thảy mọi người chỉ trích Ân Thiên Thiên, nói rằng Cảnh Liêm Uy đoạn tuyệt với nhà họ Cảnh là vì hồng nhan họa thủy ư?
Đến lúc đó biết đâu Cảnh Liêm Uy sẽ được tẩy trắng, còn cô lại bị hắt nước bẩn đầy người!
Không thể không nói rằng, ban đầu Cảnh Liêm Uy hứa rằng sau khi đứa trẻ ra đời mới tái hôn là vì lo lắng chuyện này, anh đã quyết định bạn đời của mình là cô, vậy thì phải cố gắng bảo vệ cô, không để cô bị tổn thương một chút nào, trước đây Mộc Yên Nhiên đã là một thiếu sót lớn rồi, bây giờ chắc chắn anh sẽ không giẫm vào vết xe đổ này nữa.
Nghe Cảnh Liêm Uy trả lời như thế, sắc mặt Ân Thiên Tuấn mới tươi tắn hơn một chút, sau khi dặn dò ổn thỏa hết mọi chuyện bằng sắc mặt sa sầm, Ân Thiên Tuấn mới đi về, không hề đụng đến một chút thức ăn nào trên bàn! Cảnh Liêm Uy cũng không để bụng, lúc giám đốc Hoàng đi vào nói chuẩn bị đặt thức ăn cho Ân Thiên Thiên, điện thoại của Cảnh Liêm Uy lại đổ chuông.
Một số điện thoại lạ, nhưng lại khiến cho Cảnh Liêm Uy có cảm giác thấp thỏm bất an.
“Xin chào, tôi là Cảnh Liêm Uy.” Anh nhẹ nhàng bắt máy, giọng nói vẫn đầy khí phách như trước kia.
“Ha ha…” Một tràng cười quen thuộc vang lên, giám đốc Hoàng thấy người Cảnh Liêm Uy cứng đờ, thậm chí đôi mắt phượng của anh vằn vện tia máu: “Cảnh Liêm Uy, cậu nói xem, khi nào chúng ta gặp nhau thì được đây?”
Người ở đầu dây bên kia là Tô Nương, giọng nói thư thả. 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi