KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 434: TÌM THẤY MẠC TẢ

Gió biển thổi dữ dội, đêm nay định sẵn là một đêm mất ngủ!

Diêu Noãn từ trên vách đá xông xuống bờ biển, nhìn từng người cảnh sát hình sự đang trục vớt Mạc Tả ở trong nước biển, đôi mắt mở to to không bỏ qua một chút vết tích nào, nhìn những cảnh sát hình sự xuống nước, nhưng vì không chịu đựng được sự lạnh lẽo của nước biển và cả sự khó tìm của mặt biển sâu đêm khuya mà lũ lượt lên bờ…

Tuy Trình Chính và Trình Thiên Kiều đều rất muốn cứu Mạc Tả lên nhưng không thể nào dùng vận may của nhiều người như vậy để đánh cược, cuối cùng cũng không thể không ra lệnh bảo người ở trong biển đi lên.

Diêu Noãn cắn chặt đôi môi của mình để mình không suy sụp ra tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào từng người cảnh sát đi lên, sự trông đợi trong đôi mắt đó khiến cho mọi người nhịn không được mà rũ mắt xuống, không nỡ nhìn thẳng…

Thực ra, dưới ánh mắt nhìn chuyên nghiệp của họ, Mạc Tả gần như là đã chết không còn nghi ngờ gì nữa rồi…

Ân Thiên Thiên cũng nhìn tất cả mọi thứ ở trước mắt, căn bản là không dám tưởng tượng, người đàn ông đó rốt cuộc là có nghị lực lớn đến thế nào mà có thể giữ được một trái tim chân thành cho dù đã sống trong một bang phái như vậy tận 10 năm, Ân Thiên Thiên đau lòng mà nhìn Diêu Noãn, cô mím chặt đôi môi của mình không có nói gì, Cảnh Liêm Uy đưa tay nắm chặt lấy tay cô, Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân đem theo một đống người đi tới vào lúc này…

“Cậu ba.” Cát Thành Phong kêu một tiếng, lập tức vẫy tay bảo đội trục vớt chuyên nghiệp đằng sau xuống nước bắt đầu tìm người!

Thanh âm thình thịch thình thịch truyền đến, Diêu Noãn giống như là nhìn thấy hy vọng, cô tha thiết mà đứng đợi ở một bên.

Ân Thiên Thiên theo bản năng tiến lên trước túm lấy Cảnh Liêm Uy, đột nhiên cảm nhận được sự ướt đẫm trên cánh tay anh, ánh mắt di chuyển xuống dưới thì nhìn thấy phần áo sơ mi ở chỗ vết thương được băng bó qua loa trước đó đã bị máu tươi thấm đẫm rồi, cô vội vàng kéo anh qua một bên băng bó vết thương, đồng thời Thừa Phó Lân cũng mang quần áo đến cho anh.

Tất cả mọi người đều ở lại đây, không có ai rời khỏi.

Bọn họ đều đang đợi, đợi một kết quả!

Bọn họ không tin, một con người vẫn không quên nguyện vọng ban đầu, một con người đã dũng cảm sống, không tin thượng đế thật sự sẽ tàn nhẫn như vậy!

Ai cũng nói vận khí của người thích cười đều không tệ! Mạc Tả rất thích cười, tuy là một nụ cười rất hư hỏng, nhưng suy cho cùng thì cũng là cười!

Lúc này cho dù Ân Thiên Thiên có lo lắng cho tình hình của Cảnh Nhan Hi nhưng cũng không thể nào rời khỏi chỗ này!

Mười phút qua đi…

20 phút qua đi rồi…

Thời gian ở trong nước biển càng lâu thì đối với Mạc Tả mà nói càng nguy hiểm!

Tất cả mọi người đều biết, đều nín thở chờ đợi…

Nhìn thấy từng người của đội trục vớt từ dưới biển đi lên đều lắc đầu, ngay cả Ân Thiên Thiên cũng nhịn không được mà cảm thấy tuyệt vọng rồi!

Cát Thành Phong đứng tại chỗ đếm những người mà mình đưa tới, nhưng lại phát hiện thiếu đi một người, tình hình như vậy lại khiến cho bầu không khí trở nên căng thẳng, không lẽ cứu người không thành lại còn làm liên luỵ thêm một người nữa sao?

Không có ai nói chuyện, tất cả mọi người đều đợi mặt trời mọc lên sẽ xuống nước tìm lần nữa, chỉ là lúc đó nếu tìm được thì cũng chỉ có thể là thi thể thôi, ai nấy đều nhịn không được mà thở dài, ai cũng không muốn nhìn thấy kết cục như vậy…

Mắt trơ trơ nhìn thấy một số đội viên cảnh sát hình sự bắt đầu rút, nhưng đám người bọn họ thì không có ai rời khỏi cả!

Trình Chính phải về để xử lý một số thủ tục, mà Trình Thiên Kiều thì càng không thể ở lại lâu! Một kế hoạch ‘sơn ca’ đã mai phục suốt 10 năm đã hoàn toàn xóa sổ tổ chức buôn bán nội tạng quốc tế lớn nhất hiện nay, chưa kể còn làm tan rã băng nhóm do Thương Đầu cầm đầu, cái thành quả như vậy thật đáng kinh ngạc!

Một đống thủ tục công việc, nhưng bây giờ cũng không thể sánh bằng người đó…

Ánh sáng trong đôi con ngươi của Diêu Noãn chưa hề biến mất, chỉ yên lặng nhìn mặt biển yên tĩnh không sóng mà chờ đợi.

Cô tin…

Tin anh ấy nhất định sẽ trở về…

Anh ấy đã từng nói qua, anh ấy sẽ ỷ lại vào cô cả đời…

Nước mắt có làm thế nào cũng không nhịn được mà rơi xuống, đôi mắt của Diêu Noãn không dám chớp lấy một cái, sợ sẽ bỏ lỡ qua hình bóng của anh…

Đột nhiên, mặt biển tĩnh lặng bị phá vỡ, một thành viên của đội trục vớt thò đầu lên, hy vọng vốn vừa trỗi dậy gần như ngay lập tức bị dập tắt đi, nhưng người đó lại vươn tay lên chỉ xuống bên dưới, rồi lại lập tức vùi đầu vào trong lại, toàn bộ đội viên đằng sau lưng của Cát Thành Phong hưng phấn không ngớt, không kịp thay quần áo mà đã nhanh chóng lặn xuống rồi…

Bọn họ biết, đã tìm thấy người rồi!

Ngay lập tức, đám người gần như là sôi sục, nhưng cũng đè nén!

Rốt cuộc sẽ là người lên, hay là thi thể đây?

Rõ ràng là thời gian chờ đợi rất ngắn ngủi nhưng lại trở nên dài đằng đẵng, cái cảm xúc khi chờ đợi này còn rõ ràng hơn là khi nãy không biết có tìm thấy được hay không nữa, cũng càng đè nén trái tim của người ta hơn.

Diêu Noãn đứng dậy nhìn thẳng vào mặt biển, khi mặt biển có chút động tĩnh nhỏ, cái cơ thể gầy gò yếu đuối đó liền chạy về hướng của bọn họ, trong tiếng khóc nghẹn có kèm theo những tiếng cười…

Có người tháo ống thở ra, lớn tiếng kêu: “Kêu xe cấp cứu chờ đi, còn thở!”

Một tiếng hét vang vọng khắp bầu trời, đường chân trời bên bờ biển dường như đã lờ mờ lộ ra một tia sáng ấm áp …

Trên con đường bị bỏ hoang vào nửa đêm, có đến mấy chiếc xe theo sát nhau, tất cả mọi người đều đang chạy thẳng đến bệnh viện.

Vừa đến bệnh viện, Điền Vinh đã đợi sẵn ở đó rồi, còn chưa kịp xem cho Cảnh Liêm Uy thì đã bị Mạc Tả được đẩy vào làm gián đoạn rồi, anh ta quay người xông vào trong phòng phẫu thuật, bệnh viện Nam Tự hỗn loạn một cách có trật tự.

Đến được bệnh viện Ân Thiên Thiên mới khẽ yên tâm một chút, cô quay người kéo lấy Cảnh Liêm Uy đến chỗ của bác sĩ Dương.

Lúc nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên xuất hiện trước mặt của mình, bác sĩ Dương theo bản năng nhìn Ân Thiên Thiên một cái, mỗi lần đến đây, người bị thương luôn là Ân Thiên Thiên, trong mắt bà thì thật sự là không mấy tin việc Cảnh Liêm Uy sẽ bị thương gì đó.

“Sao thế? Hai người lại ‘đánh trận’ à?” Bác sĩ Dương nói đùa, nhìn bọn họ mà nhịn không được nhếch khoé môi lên: “Không thể tạm dừng sao, không phải tôi thấy người nhà họ Cảnh đều đứng ra xếp hàng rồi sao?”

Ân Thiên Thiên vội vàng tiến lên trước đẩy Cảnh Liêm Uy ra, trong mắt toàn là sự lo lắng nói: “Bác sĩ Dương, bác mau xem giúp cho anh ấy đi, cánh tay anh ấy bị trúng đạn rồi…”

Một câu nói, bác sĩ Dương cũng nhịn không được mà trở nên nghiêm túc lên, vội vàng lại túm lấy áo của Cảnh Liêm Uy rồi vén lên trên, quả nhiên là nhìn thấy áo sơ mi đều đã bị máu nhuộm đỏ rồi, mi tâm bà cau lại thật chặt.

Một tay ôm lấy eo của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ giọng nói: “Chỉ là vết thương chưa được xử lý tốt thôi, viên đạn cũng đã lấy ra rồi, không có gì lớn đâu.”

Nói đùa, bản thân anh là một bác sĩ ngoại khoa, đương nhiên là không thể để viên đạn trong cơ thể mình được rồi, cho nên khi Mạc Tả và Thương Đầu đang căng thẳng thì anh đã nhịn đau mà lấy viên đạn ra rồi, chỉ là điều kiện nghèo nàn không thể nào tự băng bó cho mình được, cho nên mới dẫn đến cảm giác chảy máu không ngừng trên đường đi…

Ân Thiên Thiên mím môi không nói gì, anh mắt chỉ nhìn thẳng vào trên cánh tay của Cảnh Liêm Uy.

Cả đời này cô đều sẽ nhớ, Cảnh Liêm Uy đã không hề do dự mà đứng trước mặt cô, đỡ cho cô một phát đạn như thế nào!

Bác sĩ Dương vội vàng đi chuẩn bị dụng cụ, mà Cảnh Liêm Uy thấy Ân Thiên Thiên không nói chuyện nên nhịn không được mà đưa tay nâng cằm của cô lên, đôi mắt đẫm nước đó lập tức làm tan chảy trái tim của anh, vầng trán nhẹ nhàng áp lên trán cô, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, anh không sao đâu, bây giờ không phải là đang khoẻ mạnh đứng ở đây sao? Hửm?”

Ngước mắt lên nhìn Cảnh Liêm Uy, không thể không nói, trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tâm lý của cô thật sự đã chịu đựng một áp lực khủng khiếp!

Cảm giác sợ hãi vì bị bắt cóc, sự hoảng loạn khi đối diện với vội phạm truy nã, sự kinh tâm trong trận đánh súng, còn có sự sống chết không rõ của Mạc Tả….

Ngày hôm nay, cô cảm giác như mình đã chạy như bay trong cảnh tượng của một bộ phim điện ảnh vậy, trái tim chưa hề an ổn qua!

Cô sợ, sợ Cảnh Liêm Uy xảy ra chuyện, sợ Cảnh Nhan Hi xảy ra chuyện, cũng sợ bản thân mình xảy ra chuyện.

Nước mắt trong đôi con ngươi nhịn không được mà điên cuồng rơi xuống, Ân Thiên Thiên nhìn thẳng vào anh, nhưng một câu cũng không nói nên lời.

Cảnh Liêm Uy rất hài lòng khi nhìn thấy sự tín nhiệm hoàn toàn giống như những lúc ban đầu trong đôi mắt của Ân Thiên Thiên, cả trái tim anh cảm thấy ấm áp, lúc ban đầu Ân Thiên Thiên yêu anh chính là như vậy, hoàn toàn tin tưởng, yêu anh hệt như con thiêu thân bay vào lửa, chỉ là có lẽ sau này anh đã làm quá nhiều chuyện khiến cho cô thất vọng, dần dần trái tim của Ân Thiên Thiên trở nên phòng bị, kháng cự sự tiến gần của anh…

Mà bây giờ, anh cuối cùng cũng tìm được cô trở về rồi.

Khẽ khom người xuống, Cảnh Liêm Uy say mê mà nhắm đôi mắt mình lại, nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi của cô, một chút rồi lại một chút, dịu dàng mà bịn rịn.

Ánh nắng mặt trời từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào, soi rọi trên cơ thể nhếch nhác của hai con người, nhưng lại đẹp đẽ hệt như là tranh vẽ…

“Thiên Thiên…” Nhẹ nhàng hôn lấy môi cô, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng gọi, trong thanh âm mang theo một sự vui sướng không thể tin được: “Thiên Thiên, anh yêu em, cho nên trong mắt của anh, trên đời này không có bất kỳ thứ gì quan trọng hơn em cả, cho dù là tính mạng của anh.”

Một câu nói, khiến cho Ân Thiên Thiên nước mắt rơi như mưa.

Cô biết, cô luôn biết, biết Cảnh Liêm Uy yêu cô, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa hề biết, anh cũng giống như cô, rễ tình đã đâm sâu từ rất lâu rồi.

Bàn tay nhỏ túm lấy vạt áo của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên khóc giống như là một đứa trẻ vậy, cho dù trước mắt đã mờ mịt vô cùng, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên nhìn anh, trong mắt toàn là sự ỷ lại, toàn là sự tín nhiệm…

Ân Thiên Thiên cô may mắn đến thế nào, mà đời này lại gặp được một Cảnh Liêm Uy chứ?

Có lẽ, anh không phải là hoàn mỹ nhất, nhưng là người đàn ông mà cô muốn cùng trải qua một đời nhất, trùng hợp là người đàn ông này cũng có suy nghĩ như vậy, đời người đẹp nhất, cũng chẳng qua chỉ vậy thôi…

“E hèm!” Ngượng ngùng ho hai tiếng, bác sĩ Dương tuy rất không muốn quấy rẩy bọn họ những vẫn phải đi tới, thân làm một bác sĩ, bà xem trọng bệnh nhân nhất, chỉ là ánh mắt khi nhìn hai người trẻ tuổi này vẫn nhịn không được mà ngập tràn ý cười.

Cảnh Liêm Uy cởi áo của mình ra và yên lặng nằm trên giường bệnh, bác sĩ Dương ngồi ở một bên rửa vết thương cho anh, Ân Thiên Thiên đứng ở bên cạnh nhìn anh mà không chớp mắt, bờ môi mím chặt.

Đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ của Ân Thiên Thiên, Cảnh Liêm Uy nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, trong phòng làm việc của anh có một bộ quần áo dự phòng, em lấy đến đây giúp anh một chút, được không?”

Ân Thiên Thiên muốn lắc đầu, cô muốn nhìn anh khoẻ lại, nhưng không muốn làm phật ý của Cảnh Liêm Uy, nên nhanh chóng quay đầu lại mà ra ngoài…

“Yo, bây giờ biết thương bà xã rồi hả?” Bác sĩ Dương nói đùa, trong ánh mắt toàn là trêu ghẹo, nam thần Nam Tự mà bị người ta cướp đi như vậy rồi, có bao nhiêu y tá bác sĩ phải thương tâm a: “Tôi nhớ năm đó hai người náo loạn hơi bị dữ dội à…”

Sắc mặt Cảnh Liêm Uy trắng bệch, chảy quá nhiều máu lại cộng thêm hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, anh đã sớm mệt lắm rồi, nhưng chỉ cần Ân Thiên Thiên ở bên cạnh, anh liền không cảm thấy gì nữa, nghe bác sĩ Dương nói như vậy, anh cũng chỉ nói một câu: “Ừm, bà xã tôi là để cho tôi thương mà, tôi phải bảo vệ cô ấy…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi