KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 481: LỜI NÓI DAO ĐỘNG

Bọc sandwich cho Cảnh Nhan Hi rồi đưa cho cô nhóc, để một lát cô nhóc có thể ngồi trên xe ăn một lát, Ân Thiên Thiên thản nhiên uống một ly sữa rồi dẫn cô nhóc ra ngoài đi dạo, Cảnh Liêm Uy không khỏi cau mày nhìn theo bóng lưng cô, lúc này anh thực sự không nhịn được nữa.

Ngay sau khi cả gia đình đi ra ngoài, họ mới phát hiện dường như mình không đọc tin tức.

Sáng nay thành phố T vô cùng hỗn loạn, người nhà họ Cảnh trước nay không xem tin tức lần này cũng không kịp xem, thế là đã bị các phóng viên chặn ngay khi vừa ra khỏi nhà.

Cảnh Liêm Uy đưa ba người rời khỏi M thành, vừa lấy điện thoại di động ra, mới phát hiện là đã tắt máy, sau khi mở máy thì điện thoại rung lên, đang định xem chuyện gì xảy ra thì rất nhiều phóng viên đột nhiên xuất hiện xung quanh họ, những tia sáng mạnh chiếu thẳng vào họ…

— Anh Cảnh, có người nói anh đưa bọn trẻ nhà họ Ân về nhà, có thật vậy không?

— Anh Cảnh, có người nói đứa con nhà họ Ân thực sự là con ngoài giá thú của anh, có đúng vậy không?

— Anh Cảnh, tôi muốn hỏi, Ân Khiết có phải là con gái của anh không?

Sự điên cuồng không thể giải thích được cứ thế ập xuống mà không hề báo trước.

Ân Thiên Thiên ôm chặt Cảnh Nhan Hi trong tay, ấn chặt cái đầu nhỏ của cô nhóc vào lòng để tránh cô nhóc bị lộ trước ống kính. Ân Khiết cũng bị cô dùng thân thể che lại, không lộ nỗi một khe hở để phóng viên có thể chui vào, Cảnh Liêm Uy thì trực tiếp chặn ánh mắt tìm kiếm của mọi người.

Cát Thành Phong cả ngày không liên lạc được với điện thoại của Cảnh Liêm Uy, cũng vội vàng chạy tới, lập tức bảo người tách đám phóng viên ở phía trước ra, lông mày nhíu chặt, vừa nhìn đã biết chuyện bên ngoài không mấy lạc quan.

Lông mày nhíu lại, Cảnh Liêm Uy đứng yên nhìn ánh đèn nhấp nháy trước mặt mà không nói lời nào.

— Cậu ba Cảnh, anh vui lòng trả lời câu hỏi của chúng tôi được không? Ân Khiết có phải là con gái của anh không?

— Cậu ba Cảnh, có người từng nghi ngờ vị thiếu gia giàu có ngoại tình với Ân Nhạc Vy là anh, có đúng vậy không?

Từng người một, càng ngày càng nhiều suy đoán táo bạo, người nghe được gân xanh cũng nổi lên!

Lúc này những người yếu thế quen thuộc với Cảnh Liêm Uy đều biết anh đã nổi cơn tam bành, nhưng đám phóng viên vẫn đang ngo ngoe những lời đàm tiếu như vậy, họ không hề động lòng, Cát Thành Phong thận trọng lùi lại một bước, ngoan ngoãn bảo vệ Ân Thiên Thiên và hai đứa trẻ vô tội, ánh mắt nhìn vào ánh mắt của Ân Khiết đang ẩn nấp phía sau, anh không khỏi mỉm cười với cô nhóc.

Ân Khiết nghiêng đầu nhìn anh, nhưng bên tai vẫn nghe lời của phóng viên nói.

Nó là con gái ngoài giá thú của Cảnh Liêm Uy sao? Nó tuy còn nhỏ nhưng cũng biết ý nghĩa của con gái ngoài giá thú là gì, vậy nó là con gái của Cảnh Liêm Uy sao?

Nó cũng có thể có cha có mẹ như Cảnh Nhan Hi?

Trong lúc cô nhóc suy nghĩ, các phóng viên phía sau vẫn tiếp tục hỏi, hệt như cuồng phong mưa rào.

— Cậu ba Cảnh, anh có chịu trách nhiệm về hành động của mình không?

— Cậu ba Cảnh, loại hành vi tát vào mặt mình này, anh có hối hận không?

— Cậu ba Cảnh, có phải cậu đã sớm ở cùng với cô hai nhà họ Ân không…

“Bịch!” Một tiếng vang lớn, lời nói hỗn loạn của phóng viên còn chưa nói hết, Cảnh Liêm Uy còn chưa phát điên, Ân Thiên Thiên đã phát điên, bước tới, đưa Cảnh Nhan Hi vào vòng tay Cát Thành Phong, vươn tay đẩy Ân Khiết qua, Ân Thiên Thiên đứng trước mặt mọi người, duỗi tay chặn camera đối diện với con và chồng mình, người quay phim không đứng vững, túi xách trên tay rơi rất mạnh, phát ra tiếng động.

Đột nhiên, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn về nhân vật từng ở thành phố T gió nổi mây phun.

Một số phóng viên thậm chí còn chế nhạo Ân Thiên Thiên, cứ nghĩ cô sẽ trở nên thông minh hơn, nhưng cô vẫn cứ không thể giữ được bình tĩnh, không phải sao? Vừa bước ra đã đắc tội với phóng viên, đây là điều mà những người thông minh sẽ làm sao? Tất cả bọn họ đều nhìn cô, có vẻ như đang đợi cô xuất hiện để tạo ra một tin tức lớn có thể đăng mấy ngày…

1.Đối mặt với nhiều máy quay như vậy, Ân Thiên Thiên cũng không run, chỉ mỉm cười trước máy quay và nói: “Tôi không biết có bao nhiêu máy quay hay đài truyền hình đang phát sóng trực tiếp ở đây, nhưng tôi biết chỉ cần tình hình ngày hôm nay tuôn ra một chút, thì chiều nay sẽ có một bức thư kiện trên bàn làm việc của sếp các người.”

Chỉ một câu, những người tại hiện trường không khỏi trầm mặc, một số phóng viên lấy lại được tinh thần không khỏi hơi hơi buông ống kính và micro xuống.

Ân Thiên Thiên cười rạng rỡ hơn, nói thêm: “Cho dù đó là đơn kiện của nhà họ Cảnh hay đơn kiện của cá nhân tôi, nó sẽ luôn xuất hiện một chữ cái mà nó vẫn luôn xuất hiện…”

Đúng vậy, tại sao họ lại quên nhà họ Cảnh chứ?

Gia tộc đã luôn bày tỏ sự ủng hộ công khai thật nhiều với Ân Thiên Thiên, nhà họ Cảnh cũng đã nói họ không muốn nhìn thấy cuộc sống riêng tư của mình bị phơi bày trên các phương tiện truyền thông, và những gì họ đang làm bây giờ là đang công khai phản đối nhà họ Cảnh…

Ngay lập tức, một số phương tiện truyền thông nhát gan đã giao tất cả máy ghi âm và ghi hình cho những người đang canh gác, xám xịt quay người rời đi, cũng có một số ít người gan dạ, hoặc là chưa định hình được rõ ràng, vẫn đang đứng ở nơi đó.

Ân Thiên Thiên cũng không vội, chỉ đứng đó nhẹ nhàng nói: “Dù sao thì gần đây tôi cũng phải chạy đến toà án, vừa hay là chuyện giữa tôi và Ân Nhạc Vy, vụ việc phỉ báng vẫn chưa được giải quyết, đúng lúc chúng ta có thể cùng nhau dọn dẹp nó, để các người khỏi nghĩ những gì chúng tôi đang nói là đang đùa.”

Sau khi nói xong, Ân Thiên Thiên không khỏi dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn tất cả những người ở hiện trường.

Nói thật ra, cô không quan tâm mình có bị người khác bàn tán hay không, chỉ cần cơn tức giận của cô chạm đến đỉnh điểm, cô sẽ không quan tâm đến điều gì khác nữa, nhưng hôm nay đám phóng viên này có hơi quá đáng, vừa đi ra khỏi M thành đã bị bao vây, nếu Cát Thành Phong không đến kịp thời, ai biết họ sẽ hỏi ra những câu hỏi kỳ lạ gì nữa, mà những câu hỏi này còn ảnh hưởng rất lớn đến danh dự của trẻ em và người lớn, chứ đâu phải là không ảnh hưởng gì đâu?

Ít nhất, trong lòng của Ân Khiết không tránh được khỏi có chút gợn sóng.

Cô không phải là người thích dùng quyền lực để chèn ép người khác, nhưng có những người cứ mãi dùng chiêu này, khiến cô không thể nào nhịn được nữa.

Giờ đây, Ân Thiên Thiên đã học được rất nhiều điều, sự tồn tại của phóng viên đôi khi thực sự rất không nên, nếu muốn tồn tại, bọn họ phải ra sức mò mẫm lịch sử bí mật về cuộc đời người khác, thậm chí còn liều mạng vứt bỏ ranh giới cuối cùng của đạo đức, nhưng trên thực tế, nếu biết cách thuần thục, bạn sẽ có thể dễ dàng khuất phục bọn họ, 5 năm sau Ân Thiên Thiên đã hiểu được điều này.

Nhìn qua, một vài phóng viên thâm niên dường như đã hiểu được tin tức mà Ân ThiênThiên đưa ra, tuy rằng có chút khó tin, nhưng bọn họ cũng có chút nhảy cẫng.

Thứ họ muốn chỉ là tin tức, không phải là đắc tội với nhà họ Cảnh thành phố T, cuối cùng dẫn đến mình không lăn lộn ngoài đời nỗi.

Ai cũng muốn bảo vệ mình không phải sao?

Nhìn camera quay về phía mình, Ân Thiên Thiên không khỏi thở dài, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh nói: “Tôi tin là tất cả các anh các chị đều biết, khi Ân Nhạc Vy nói như vậy trước truyền thông, phản ứng đầu tiên, tôi sẽ thực hiện các biện pháp pháp lý tương ứng để bảo vệ quyền lợi của chính mình, cũng là bảo vệ gia đình của tôi, mỗi người trên thế giới này đều có giới hạn của riêng mình, nếu Ân Nhạc Vy dám giẫm lên, thì đương nhiên sẽ phải trả giá!”

Đừng nghĩ cô sẽ luôn tốt bụng, cũng đừng nghĩ cô sẽ dễ dàng buông tha cho những người đã làm tổn thương cô.

Việc Ân Nhạc Vy xuống tay với cô không phải lần một lần hai, thậm chí lần này cô còn không nói bất cứ điều gì, không phải là vì muốn xem giữa cô và Cảnh Liêm Uy xảy ra mâu thuẫn sao?

— Thưa mợ ba, ý cô là sau này dù cô Ân Nhạc Vy có rút lại những lời nói của mình thì cô vẫn sẽ tiếp tục đúng không?

Một phóng viên to gan không nhịn được mà hỏi.

Những người trong nghề phóng viên của họ biết quá nhiều điều, và gia đình Ân ở thành phố T là một chủ đề lâu dài. Từ chủ nhà Ân Bách Phú đến Lý Mẫn, thậm chí là con gái lớn của nhà họ Ân, Ân Tinh, người sau này trở về nhà họ Ân, không ai là người đơn giản, điều duy nhất sáng giá trong gia đình đó có lẽ chỉ có một Ân Thiên Tuấn và một Ân Thành Vũ, cô con gái khó khăn lắm mới được gả vào một gia đình giàu có cuối cùng lại phát hiện không phải người nhà họ Ân, thậm chí còn vỡ lẽ ra cuộc sống của Ân Thiên Thiên trong nhà họ Ân cực khổ đến nhường nào…

Ân Thiên Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi sẽ truy cứu đến cùng, đây không phải là vấn đề liệu cô ta có rút lại lời nói của mình hay không, mà là cô ta không hề cho tôi một câu trả lời rõ ràng hay một lời xin lỗi chân thành, Ân Thiên Thiên tôi sẽ không bao giờ từ bỏ!”

— mợ ba, ý của cô là quan hệ giữa cô và cậu ba rất tốt?

Lúc này, cho dù phóng viên có đặt câu hỏi cũng đầy vẻ tế nhị, không dám nói bừa.

“Đúng vậy, chúng tôi có tình cảm rất tốt, tôi không tin một người đàn ông đã đợi tôi suốt năm năm lại không thể kiềm chế được bản thân, cũng không tin người đàn ông tôi chọn lại không thể khuất phục được tới như vậy, nếu anh ấy không yêu tôi, anh ấy sẽ nói thẳng với tôi, còn nếu yêu tôi thì anh ấy sẽ không phản bội tôi, đây là sự tin tưởng của tôi dành cho anh ấy, cũng là sự tin tưởng vào tình cảm giữa chúng tôi.” Ân Thiên Thiên nói một cách chân thành, từng câu từng chữ đều là lời xuất phát từ tận trái tim, cô quay đầu lại liếc người đàn ông đứng sau lưng cô từ đầu đến cuối đều chưa hề rời đi, Ân Thiên Thiên cụp mắt xuống, cười ngượng ngùng, cô chưa bao giờ thừa nhận tình cảm của mình trước mặt nhiều người như vậy, sự thay đổi này khiến cô có chút khó chịu, nhưng cô không hối hận.

Cô yêu thì chính là yêu, không có gì phải giải thích, cũng tương tự vậy, cô tin thì chính là tin, sẽ không nghi ngờ bất cứ điều gì.

Cảnh Liêm Uy bước tới, không nói lời nào, chỉ vươn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé đang rủ xuống bên cạnh, khi một phóng viên hỏi họ có thể đưa ảnh hai người đang nắm tay nhau lên không, Cảnh Liêm Uy chỉ đáp lại: “Cô hỏi ý kiến của cô ấy đi.”

Ân Thiên Thiên không thể không cười, gật đầu.

Mặc dù phóng viên không có được tin tức mà cô ta mong muốn, nhưng cuối cùng cô ta cũng không trở về tay không, sau khi trò chuyện với Ân Thiên Thiên vài câu, cô ta có vẻ đã quen thuộc, cũng bỏ máy ảnh xuống.

Lúc này Ân Khiết mới lấy lại được tự do, ngay cả Cảnh Nhan Hi cũng được thoải mái, khuôn mặt cô nhóc có chút đỏ lên, trông thấy cô chú phóng viên thì mỉm cười chào hỏi, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu công chúa nhà họ Cảnh, một số phóng viên có vẻ hơi ngạc nhiên và thích thú, vội vàng nói chuyện trêu chọc cô nhóc.

Cô nhóc không hề sợ hãi, mà ngược lại còn cười với họ, nhưng thỉnh thoảng cũng nhìn về phía cha mẹ mình.

Cô nhóc biết có một số điều mình không thể nói lung tung, lúc trước cha đã dạy cô nhóc như vậy, cô nhóc vẫn còn nhớ rõ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi