KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 485: ĐỒ LÓT

Thiên Thiên sao em có thể tàn nhẫn với anh như vậy.

Thu tay về, nhắm mắt lại, Đổng Khánh nhìn về hướng Ân Thiên Thiên rời đi rất lâu như vẫn không thể hoàn hồn được.

Chỉ là, cho dù cô đối xử với anh ta như vậy, anh ta vẫn không kiềm chế được mà muốn đến gần, đến gần, lại đến gần hơn một chút….

Nếu không, anh ta phải làm sao?

Tình yêu đầu của anh ta, tình yêu sâu đậm của anh ta, sự chờ đợi của anh ta đã dành cho người phụ nữ kia liệu có cơ hội lấy lại không?

Nếu như có thể, anh tình nguyện đánh đổi cả thế giới chỉ mong có thể nhận được đáp án của một câu hỏi, chính là làm thế nào anh mới có thể tiến vào trái tim của người phụ nữ tên Ân Thiên Thiên….

M Thành.

Lúc Ân Thiên Thiên trở về, đương nhiên trong nhà không có ai, cô vội vàng cởi quần áo trên người xuống, chạy về phía phòng ngủ, chân tay đều run lẩy bẩy trông không được nhanh nhẹn, còn chưa đi đến phòng ngủ đã vừa đi vừa cởi quần áo, trên mặt đất mà cô đi qua đều có dấu vết của nước.

Lao vào phòng tắm, vội vàng mở nước nóng đến mức lớn nhất, hai tay Ân Thiên Thiên nhúng vào nước nóng nhưng không có gì khác thường, chỉ cảm thấy mỗi tế bào trên người đều sống trở lại, đến khi nước cũng gần đủ rồi, nhiệt độ của nước cũng thích hợp, Ân Thiên Thiên không hề nghĩ ngợi gì mà thả mình vào nước, lúc này cô mới giống như sống trở lại…

Ân Thiên Thiên thở phào nhẹ nhõm, sau đó vùi sâu vào trong nước, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà.

Vụ tai nạn xe lúc nãy xảy ra ngay bên cạnh cô, xung quanh đâu đâu cũng là tiếng khóc lóc, đâu đâu cũng là tiếng kêu cứu, đâu đâu cũng là những người đang bị hoảng sợ, nhưng đột nhiên bức tranh chuyển đến cảnh mà cô nhìn thấy Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn phối hợp, hiểu ngầm cùng nhau cứu người.

Cô nhớ rất rõ, năm năm trước lúc cô rời đi, bên cạnh Cảnh Liêm Uy không có người tên Liên mẫn này, vì vậy có phải cô ta vẫn luôn ở bệnh viện Nam Tự hay không cô cũng không rõ, chỉ là sau khi cô quay lại liền biết được Liên mẫn đã ở bên cạnh Cảnh Liêm Uy rất nhiều năm rồi, cái “rất nhiều năm” này có lẽ chính là năm năm cô không có ở đây….

Nếu nói là trong lòng không có một chút cảm giác nào, điều đó là không thể nào, cô là phụ nữ, Cảnh Liêm Uy là người cô yêu, là chồng của cô, là ba của con cô, cô không thể không có một chút cảm giác nào với người phụ nữ ở bên cạnh chồng mình và rõ ràng có ý với chồng mình, chỉ là cô biết, mình không thể ngây thơ giống như năm năm trước….

Một Mộc Yên Nhiên đã dạy cô quá nhiều chuyện, một Tô Nương, cũng nhắc nhở cô rất nhiều chuyện.

Đời người chính là không ngừng học tập và tự kiểm điểm để trưởng thành.

Ân Thiên Thiên đã dùng tất cả cuộc sống trước đây để học điều này.

Ngâm mình trong nước, đến khi cô cảm nhận được mình sống lại một lần nữa, Ân Thiên Thiên mới đứng dậy, thu dọn quần áo vứt trên mặt đất, nhưng Ân Thiên Thiên vẫn cảm thấy có chút lạnh, chỉ là không quan tâm, chỉ xử lý hàng loạt việc vì vụ tai nạn này mà xảy ra.

Vệt nước trên mặt đất, quần áo ướt sũng….

Đến khi cô vừa thu dọn xong, lập tức trở về phòng thay quần áo, sau khi chuẩn bị cho Cảnh Liêm Uy một bộ quần áo liền đi gọi điện thoại cho Thừa Phó Lân, kêu anh ta đợi ở dưới tầng, còn bản thân cô lại nấu canh gừng cho Cảnh Liêm Uy sau đó bỏ vào bình giữ nhiệt mang đến bệnh viện Nam Tự cho anh….

Trên đường đi, Thừa Phó Lân không nhịn được lên tiếng: “Mợ ba, cô đối xử với cậu ba thật tốt.”

Ân Thiên Thiên nhìn Thừa Phó Lân trên khuôn mặt đều là sự thật thà phúc hậu trong gương chiếu hậu không khỏi rủ mắt xuống mỉm cười, hai má ửng đỏ.

Chồng của cô, cô không nên đối xử tốt với anh sao?

Đôi mắt hơi đảo qua, Ân Thiên Thiên khẽ nói: “Mấy năm nay tôi không có ở đây, một người như anh ấy có thể tốt được như bây giờ cũng nhờ vào sự hao tâm tổn trí của anh và Cát Thành Phong, đặc biệt là thời gian anh ấy ở trong bệnh viện, thường vô cùng bận rộn không quan tâm đến điều gì cả….”

Thừa Phó Lân đưa tay lên gãi đầu, cười nói: “Nào có? Chẳng qua tôi cùng Cát Thành Phong chỉ giúp những việc ở công ty thôi, còn những việc ở trong bệnh viện chúng tôi không hề hiểu biết, đều là công lao của cô Liên, mấy năm nay cô ấy vẫn luôn chăm sóc cậu ba, vô cùng cẩn thận….”

Đột nhiên, lời nói của Thừa Phó Lân dừng lại, theo bản năng nhìn Ân Thiên Thiên.

Nhưng Ân Thiên Thiên từ đầu đến cuối vẫn nhìn canh gừng trong tay, giống như hoàn toàn không để ý đến anh ta đang nói gì, thậm chí còn phối hợp nói: “Đúng vậy, bác sĩ Liên không tồi, chỉ là không biết Điền Vinh có cái may mắn này không…”

Thấy Ân Thiên Thiên biết chuyện của Điền Vinh, Thừa Phó Lân không khỏi thở phào nhẹ nhõm, dáng vẻ lén thở phào của anh ta đã đều lọt vào mắt của Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên không nói gì, nhưng ánh mắt lại sâu hơn một chút.

Liên mẫn, bác sĩ Liên….

…..

Lúc chiếc xe dừng lại ở cửa bệnh viện Nam Tự, Ân Thiên Thiên không có một chút khác thường nào nói cảm ơn với Thừa Phó Lân sau đó quay người đi vào, trong bệnh viện rất nhốn nháo, trong đó phòng khoa ngoại là đông nhất, không có cách nào, dường như mỗi người nhập viện vì tai nạn đều dính dáng đến khoa ngoại, đừng nhắc đến một vụ tai nạn lớn như thế này, một số bệnh viện nhỏ không thể đồng thời tiếp nhận nhiều bệnh nhân như vậy, hầu hết bệnh nhân trong tình trạng nghiêm trọng buộc phải đưa đến bệnh viện Nam Tự.

Trên đường đi Ân Thiên Thiên nhìn thấy rất nhiều bác sĩ và y tá đang rất vội vã, có một số người quen biết thậm chí chỉ gật đầu một cái, thấy bọn họ vội vàng đến mức như vậy.

Ân Thiên Thiên đi thang máy lên đến vị trí của khoa ngoại, vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy tình hình rất bận rộn, trong không khí mùi chất khử trùng Formalin lúc này đã bị mùi máu nồng nặc át đi, Ân Thiên Thiên lại cảm thấy buồn nôn, cô cau mày, đi thẳng đến phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy.

Lúc này, khả năng cao là anh đang ở trong phòng phẫu thuật, vậy thì cô sẽ ở phòng làm việc đợi anh.

Đứng trước cửa phòng làm việc của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên vừa đưa tay đầy cửa ra đã nhìn thấy Liên mẫn đứng ở bên trong, vẻ mặt của cô không khỏi sững sờ.

Liên mẫn nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, lúc nhìn thấy Ân Thiên Thiên động tác trong tay hơi khựng lại.

Ân Thiên Thiên nhìn cô ta, ánh mắt rơi vào chiếc áo sơ mi của Cảnh Liêm Uy trên tay cô ta, một bên còn có quần của Cảnh Liêm Uy, thậm chí còn có áo khoác và cà vạt….

Nếu như không phải biết mình là vợ của Cảnh Liêm Uy, nhìn thấy cảnh này Ân Thiên Thiên còn nghi ngờ Liên mẫn mới là vợ của Cảnh Liêm Uy, động tác quen thuộc như vậy, hành động thân thiết như vậy không phải vợ thì là gì?

“Bác sĩ Liên, cô không cần phải đi phẫu thuật sao?” Nở một nụ cười, Ân Thiên Thiên cứ như vậy mà đi vào, đặt đồ trong tay xuống, sau đó quay đầu qua nhìn cô ta, nói: “Thật xin lỗi, những chuyện vặt vãnh này vẫn phải cần cô giúp đỡ….”

Nói xong, Ân Thiên Thiên bước lên trước đưa tay ra cầm lấy quần áo trong tay cô ta.

Đồ lót của Cảnh Liêm Uy từ trước đến giờ đều là đồ bó sát, trực tiếp bó vào da của anh, nhưng cô chưa từng nghĩ đến có một ngày lại nhìn thấy người phụ nữ khác đang cầm đồ lót người đàn ông của mình, cảm giác này….thật sự là không tốt.

Dường như Liên mẫn cũng có chút ngại ngùng, vội vàng thu tay lại đứng sang một bên, có chút lúng túng.

Ân Thiên Thiên giống như không phát hiện ra, chỉ gấp lại tất cả quần áo mà Liên mẫn vừa mới giũ ra, sau đó khẽ nói: “Số người bị thương trong vụ tai nạn này rất nhiều, tôi thấy mọi người đều rất bận, cũng không biết Cảnh Liêm Uy ở trong phòng phẫu thuật thế nào rồi, tôi nghe nói bác sĩ Liên vẫn luôn là trợ lý của anh ấy, sao lúc này lại không ở trong phòng phẫu thuật?”

Ánh mắt Liên mẫn lóe lên, nói: “Chúng tôi vừa mới từ phòng phẫu thuật đi ra…”

Đang chuẩn bị giải thích, phía sau đã truyền đến giọng nói của Cảnh Liêm Uy, hai người phụ nữ đồng thời quay đầu lại nhìn anh: “Thiên Thiên, sao em lại đến đây?”

Ân Thiên Thiên mỉm cười, giơ áo sơ mi trong tay lên nói: “Anh cũng thật là, bác sĩ Liên người ta là bác sĩ không phải là trợ lý riêng của anh, anh cho là ai cũng giống như Cát Thành Phong và Thừa Phó Lân sao, ngay cả quần áo cũng phải để người ta thu dọn cho anh, có ai như anh chứ? Cẩn thận em đi đến chỗ viện trưởng tố cáo anh đó!”

Nói xong, Ân Thiên Thiên không khỏi tức giận liếc nhìn anh.

Cảnh Liêm Uy lập tức mỉm cười bước lên phía trước, cũng không biết là quên mất ở đây còn có Liên mẫn hay là vốn dĩ không ái ngại tình huống như thế này, trực tiếp đưa tay ra từ phía sau ôm lấy Ân Thiên Thiên, khẽ giọng nói ở bên tai cô: “Em nỡ đi tố cáo anh sao? Nếu như thật sự cảm thấy làm phiền bác sĩ Liên, vậy bà Cảnh có phải nên phụ trách trách nhiệm của mình không? Hửm?”

Nói xong, Cảnh Liêm Uy còn thản nhiên hôn lên dái tai của Ân Thiên Thiên.

Lúc đó mặt của Ân Thiên Thiên đỏ giống như vầng hồng, quay đầu lườm anh, sau đó quay người đi qua lấy quần áo mà mình mang tới đưa cho anh, nói: “Mau đi thay quần áo đi, bộ quần áo này của anh để trong bệnh viện lâu lắm rồi, toàn là mùi máu, ngửi rất buồn nôn, mau đi đi….”

Cảnh Liêm Uy lại đưa tay ra ôm cô vào lòng, đôi mắt phượng nhướng lên, nói: “Chán ghét anh sao? Hửm?”

Liên mẫn đứng ở bên cạnh nhìn cảnh tượng trước mặt, cơ thể không khỏi run rẩy, bàn tay nhỏ giấu dưới áo blouse nắm chặt thành quyền, nhưng vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nói: “Vậy tôi ra ngoài trước.”

Nói xong, bác sĩ Liên quay đầu vội vàng đi ra ngoài, hai má hơi ửng đỏ không biết là xấu hổ hay là tức giận.

Ân Thiên Thiên đưa tay ra chọc vào eo anh, khuôn mặt tràn đầy sự bất mãn, mùi máu trên người anh có chút nồng.

Dường như Cảnh Liêm Uy cũng nhìn ra sự chán ghét của Ân Thiên Thiên, cúi người hôn lên môi cô, sau đó lập tức đưa tay ra cầm lấy quần áo mà Ân Thiên Thiên nhắc đến đi vào phòng tắm nhỏ của mình tắm rửa, thay đồ, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào, Ân Thiên Thiên không khỏi nhìn về phía anh lắc đầu, quay đầu lại liền nhìn thấy quần áo đã được là phẳng phiu ở trên bàn….

Quần áo này đúng là quần áo của Cảnh Liêm Uy, anh thích sạch sẽ, vì vậy trong bệnh viện luôn chuẩn bị sẵn quần áo của mình, sau khi phẫu thuật xong theo thói quen sẽ phải đi tắm rửa, thay quần áo, chỉ là cô chưa từng nghĩ đến, có một ngày quần áo của anh sẽ do người phụ nữ khác trông nom….

Trên quần áo rõ ràng đều là mùi hương của Cảnh Liêm Uy, nhưng bây giờ dường như Ân Thiên Thiên còn ngửi thấy mùi hương trên người Liên mẫn.

Có lẽ là cô quá nhỏ nhen, nhưng không thể không nói, cô thật sự rất để ý bên cạnh Cảnh Liêm Uy có sự xuất hiện của người phụ nữ khác!

Đây chính là bệnh chung của tất cả phụ nữ! Cô cũng không ngoại lệ!

Cau mày, trong đầu Ân Thiên Thiên lúc này đều là những chuyện vặt vãnh của Cảnh Liêm Uy và Liên mẫn trong năm năm qua, trong lòng cảm thấy đau khổ và không cam tâm, nhưng cô cũng không thể trách được ai, ai kêu năm năm trước là tự cô hèn nhát rời đi chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi