KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 493: CHỈ CẦN MỘT CƠ HỘI

Khi nói đến những điều này, Đào Ninh cũng không khỏi trầm mặc.

Khoảng thời gian đó, vừa hay cô ấy cùng Đổng Khánh đều làm việc ở ‘Grimm’, Đổng Khánh giống như một kẻ điên, ép chết chính mình, mọi công việc, mọi cuộc xã giao, mọi thứ có thể tiêu hao thời gian, chuyện chiếm cứ trong đầu anh ta, không có một chuyện nào bị anh ta bỏ qua, cũng chính trong khoảng thời gian đó, Đồng Khánh học được rất nhiều, nhưng cô ấy biết, Đổng Khánh đã sống như thế nào, thậm chí ở trong nhà, Đào Ninh cũng không có thấy Đổng Khánh thả lỏng…

Rất nhiều chuyện đã xảy ra, có lẽ không có ai có thể dùng dăm ba câu đơn giản nói nhẹ nhàng như thế, chẳng bạn như Đổng Khánh của bây giờ.

“Mãi đến khi một cái tát của Đào Ninh đã đánh tỉnh tớ, tớ mới tỉnh táo trở lại.” Đổng Khánh rơi vào trầm tư, mặt cũng không nhịn được mà nhắm lại, nếu như Ân Thiên Thiên quan tâm một chút, thì sẽ phát hiện má của Đổng Khánh có hơi đỏ, mặc dù vì anh ta sốt, nhưng sốt bình thường thì sẽ không nghiêm trọng: “Tớ bắt đầu tiếp xúc với cuộc sống của cậu, bắt đầu quan tâm tương lai của cậu, cậu biết không? Khi tớ nghi ngờ Đào Ninh, tớ thậm chí còn biến cô ấy thành vợ trên danh nghĩa của tớ, để chặn miệng cô ấy, cũng chặn miệng của Cảnh Liêm Uy, sợ hai người này đem đến đả kích cho cậu sẽ khiến cậu không thừa nhận nổi, kết quả lại chứng minh tớ chẳng qua chỉ là một thằng hề mà thôi…”

Khẽ lắc đầu, Ân Thiên Thiên muốn mở miệng nói, nhưng rốt cuộc không có lên tiếng.

Chuyện này ban đầu, cô đã biết, mặc dù mới bắt đầu không biết, nhưng về sau cô lại biết rõ ràng.

Không thể không nói, lúc đó hành động đó của Đổng Khánh khiến cô rất cảm động, nhưng tình yêu không phải chỉ cần cảm động là đủ, cô suy cho cùng đối với anh ta không có động tâm không phải sao? Cho dù anh ta vì cô ra làm ra biết bao nhiêu việc thầm lặng, từ trước nay không có mở miệng nhắc đến một câu, nhưng cô vẫn không thể ép trái tim của mình đi yêu anh ta…

“May mà cậu đã trở về rồi, cậu biết không, sau khi biết được tin tức cậu trở về, tớ lập tức không ngừng nghỉ chạy về đây, vốn tưởng rằng, lần này, tớ cuối cùng cũng có cơ hội rồi…” Nói đến đó, Đổng Khánh mở mắt nhìn Ân Thiên Thiên, trong ánh mắt là sự cháy bỏng, nhìn thẳng vào Ân Thiên Thiên, không có cho cô bất kỳ cơ hội tránh né: “Thậm chí, Thiên Thiên, đến hiện nay tớ cũng tưởng tớ có cơ hội, cậu gây áp lực với nhà họ Đổng, bắt bọn họ cho cậu vào trong danh sách nực cười đó, dù tớ biết điều đó đối với cậu có lẽ là một sự sỉ nhục, cho dù chỉ là thấy tên của cậu ở trên đó, tớ cũng không kìm được mà phấn khích và vui vẻ…”

Anh ta đối với cô, sớm đã khắc cốt ghi tâm.

Mà cô, từ trước đến nay không có là thật.

Có những người đàn ông rất tình cảm, tình cảm đến mức khiến người phụ nữ được anh ta yêu phải cảm thấy hãi, có người đàn ông rất bạc tình, bạc tình đến mức người phụ nữ được yêu cảm thấy lạnh tim.

Đổng Khánh chính là người như thế, Cảnh Liêm Uy cũng là người như thế.

Chỉ là trớ trêu thay, một người con gái Ân Thiên Thiên mà bọn họ yêu phải, đối với cô tình cảm, đối với người phụ nữ khác bạc tình.

Cô không phải người phụ nữ quá ưu tú, chỉ là cô từ đầu đến cuối trong cuộc sống duy trì sơ tâm không dễ gì dao động của mình, cô muốn là cái gì, cô biết rất rõ, cô trước nay cũng chưa từng nghĩ muốn dựa vào quan hệ với Cảnh Liêm Uy hoặc Đổng Khánh mà truy cầu lợi ích gì cho mình cả, mọi thứ đều do cô thông qua sự cố gắng của bản thân mà có được.

Cô độc lập, kiên cường, lương thiện, mặc dù có khi có chút ngốc, nhưng đây không phải là một loại ưu điểm khác sao?

Một người phụ nữ quá thông minh, sống chắc chắn sẽ mệt hơn một số phụ nữ ngốc hơn.

Ân Thiên Thiên sống như chính con người của cô.

Vì dáng vẻ như này của cô đã thu hút được ánh mắt của những người đàn ông đó, cũng khiến cô qua trải qua bao nhiêu khó khăn, chỉ là, trên thế giới này có cuộc đời của ai mà không thay đổi chứ?

“Khoan đã…” Khẽ gọi, Đổng Khánh tiếp tục nói: “Bây giờ tớ không cầu cậu cho tớ đáp án gì nữa, tớ chỉ muốn cố gắng vì mình làm liều một lần, tớ không muốn tiếp tục làm Đổng Khánh của thời đại học, yên lặng đứng ở một bên nhìn cậu ở bên người đàn ông khác, còn trong lòng nghĩ chỉ cần cậu sống tốt là được, cũng không muốn tiếp tục làm một Đổng Khánh của một năm đó sau khi bước ra xã hội, dày vò bản thân gần như quên mất, âm thầm chú ý đến mọi thứ về cậu, vì cậu quét đi mọi người ngoại vật, điều tớ muốn, từ trước đến nay đều chỉ là một cơ hội…”

Điều anh ta muốn, từ trước đến nay đều không nhiều, chỉ cần một cơ hội là được.

Chỉ cần có cơ hội này, anh ta thậm chí sẽ từ bỏ mọi thứ bản thân có, chỉ vì nó mà tồn tại.

Có lẽ là yêu, có lẽ là chấp niệm, nhưng bất luận như thế nào, anh ta chính là không buông được cô…

Ân Thiên Thiên nhìn Đổng Khánh, một lúc lâu cũng không nói lên lời.

Cách thức mỗi người xử lý vấn đề tình cảm đều không giống nhau, thậm chí đối đãi với người khác cũng không giống, chọn cách xử lý cũng khác nhau, rõ ràng cách nghĩ mà Ân Thiên Thiên dùng với Đổng Khánh không nên, nhưng đến như ngày hôm nay, cũng cô tuyệt đối không phải điều cô muốn nhìn thấy.

“Đổng Khánh…” Một lúc lâu sau, Ân Thiên Thiên mới mở miệng nói: “Cậu biết, tớ đã kết hôn rồi.”

Ân Thiên Thiên nói rất nghiêm túc, bất luận như thế nào, giữa bọn họ cũng không có cơ hội, anh ta nên hiểu…

“Tớ biết.” Đổng Khánh khẽ trả lời, cười nói, lời nói không muốn nghe, nhưng lại nói rất chân thành: “Nhưng, hai người thật sự có thể tiếp tục như thế sao? Đời người dài như vậy, cậu chắc chắn cuối cùng người ở bên cậu là anh ta sao?”

Kết hôn, không đại biểu không có thể ly hôn.

Cho dù Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy chưa từng ly hôn, nhưng lại đại biểu chuyện này không có khả năng.

Đào Ninh không nhịn được mà ngước lên nhìn Đổng Khánh, những trầm mặc không nói, trong lòng không khỏi suy nghĩ trăm bề.

Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày, không có chú ý chỉ khẽ thở dài rồi trở lời: “Đổng Khánh, giữa tớ và cậu, không có một chút cơ hội nào cả, cậu hiểu không? Nếu như cậu bằng lòng chúng ta chính là bạn, nếu như cậu không bằng lòng, chúng ta chỉ có thể làm người dưng, tớ không biết cậu nghĩ thế nào, nhưng tớ có thể chắc chắn nói cho cậu biết, cả đời này của tớ sẽ chỉ có một người chồng là Cảnh Liêm Uy, không phải tớ không muốn cho người khác cơ hội, mà là trái tim của tớ, thân thể của tớ không muốn cho người khác cơ hội, huống chi, cậu thật sự cho rằng, sau khi tớ và Cảnh Liêm Uy trải qua bao nhiêu chuyện mới có cuộc sống bình yên như hiện nay, thật sự dễ dàng bị phá hỏng thế sao?”

Ân Thiên Thiên nói rất nghiêm túc, trong đôi mắt là sự chân thành: “Đừng nói Cảnh Liêm Uy sẽ không cho phép, tớ cũng không cho phép.”

Đổng Khánh không lên tiếng, chỉ nằm ở đó ép đôi mắt của mình nhìn rõ tất cả.

Liếc nhìn anh ta, Ân Thiên Thiên khẽ thở dài, sau đó đứng dậy nói nhẹ nhàng nói câu: “Cậu từ từ suy nghĩ đi, tớ về trước đây.”

Nói xong, Ân Thiên Thiên đứng dậy rời khỏi, sau khi Đào Ninh tiễn Ân Thiên Thiên ra cửa rồi mới định quay người trở lại, ai biết Đổng Khánh lại không một tiếng động đi theo phía sau, lúc này đang yếu ớt tựa vào bức tường nói: “Đào Ninh, cảm ơn cô, tôi về trước đây.”

Đào Ninh nhìn theo bóng lưng rời đi của Đổng Khánh, cuối cùng không nhịn được mà hỏi một câu trước khi bóng hình cô đơn kia biến mất: “Đổng Khánh, anh chắc chắn tin tức anh nhận được là thật không?”

Đổng Khánh đứng ở đó ngoảnh lại nhìn Đào Ninh, đôi mắt đen sẫm đến dọa người, nói: “Đào Ninh, tôi bỏ lỡ một lần rồi, nhất định sẽ không bỏ qua lần thứ hai! Nếu như không phải vấn đề như thế này, cô thật sự cho rằng tôi sẽ có dũng khí đứng lên và mạo hiểm có thể khiến Thiên Thiên căm ghét tôi sao, cũng nhất định phải dẫn cô ấy rời khỏi nhà họ Cảnh?”

Câu nói này, Đào Ninh bèn trầm mặc, yên lặng nhìn anh ta, trong đôi mắt là sự lo lắng.

Đổng Khánh không có để tâm, cửa thang máy vừa mở ra bèn đi vào, không chút chần chừ.

Buổi chiều, Ân Thiên Thiên gọi điện muốn để Đào Ninh nhận lấy quảng cáo của nhà họ Đổng, bị Đào Ninh từ chối, đồng thời trong công ty không có ai có thể nhận dự án này, bất đắc dĩ Ân Thiên Thiên cuối cùng vẫn chỉ có thể theo dự án này đến cùng! Đồng thời điều này cũng chứng minh, chuyến đi đến Anh của Ân Thiên Thiên đã xác định rồi!

Vốn dĩ muốn cùng Ân Thiên Thiên đến bệnh viện làm kiểm tra, nhưng từ ngày hôm đó, Cảnh Liêm Uy và Ân Thiên Thiên đều bận không dứt ra được, bởi vì muốn tiếp tục làm dự án quảng cáo của nhà họ Đổng, Ân Thiên Thiên đang suy nghĩ, không muốn đến bệnh viện, Cảnh Liêm Uy cũng không nỡ, cô không dễ gì có thời gian nghỉ ngơi còn phải đến bệnh viện dày vò một hồi, mà Cảnh Liêm Uy bắt đầu bận rộn với xét duyệt nội bộ trong bệnh viện Nam Tự…

Chuyện trên bàn phẫu thuật rất không dễ dàng, huống chi là trường hợp bất ngờ của bác sĩ khoa ngoại.

Xét duyệt nội bộ của khoa ngoại, tất cả mọi người chìm vào trong cảm xúc căng thẳng, từ y tá đến y tá trưởng, từ bác sĩ gây mê đến bác sĩ chữa trị chính, Cảnh Liêm Uy là một bác sĩ giỏi của phòng 1 khoa ngoại, viện trưởng cho anh tất cả quyền lợi, thậm chí ngay cả chủ nhiệm cũng không có quyền hạn lớn như thế có thể áp chế anh.

Cảnh Liêm Uy, bây giờ chính là lão đạo của phòng 1 khoa ngoại…

— Bác sĩ Cảnh…

— Bác sĩ Cảnh…

— Bác sĩ Cảnh…

Vừa bước vào phạm vi phòng 1 khoa ngoại, Cảnh Liêm Uy chào hỏi với mọi người ở xung quanh, bất luận là y bác sĩ hay là bệnh nhân đều như thế, Cảnh Liêm Uy gật nhẹ rồi đi thẳng vào trong văn phòng của mình.

Vừa đẩy cửa ra, bước chân của Cảnh Liêm Uy hơi dừng lại, nhìn người bên trong.

“Bác sĩ Cảnh.” Liên mẫn đứng ở trong văn phòng của Cảnh Liêm Uy, trên môi mang theo nụ cười nhìn anh, trong tay còn cầm chiếc áo blouse của anh, vừa là xong đang chuẩn bị treo lên: “Anh hôm nay đến sớm quá, tôi còn tưởng còn cần một lúc nữa…”

Dứt lời, Liên mẫn động tác thuần thục xoay người định giao áo cho anh, lời nói càng thân thiết.

Đôi mắt phương nheo lại, Cảnh Liêm Uy nhìn tình huống trước mắt lông mày hơi nhíu lại rất nhanh giãn ra, lúc này mới đi vào, khẽ mở miệng nói: “Chuẩn bị xong rồi?”

Liên mẫn treo áo xong bèn đứng ở một bên khẽ nói: “Ừm, chuẩn bị xong rồi.”

Cô làm trợ lý của anh 5 năm, đâu có dễ gì đem vị trí này nhường ra ngoài chứ? Đó là của cô ta!

Cảnh Liêm Uy ngước lên nhìn cô ta, khóe môi mang theo ý cười nhàn nhạt, chỉ là trong đôi mắt phượng lại mang theo ý lạnh, sau đó xoay người cầm chiếc áo blouse của mình mặc vào, Liên mẫn bước tới muốn giúp anh, Cảnh Liêm Uy cũng không có từ chối, chủ yếu là khi Liên mẫn tiến sát thì lông mày cau lại, dừng mọi động tác của mình lại, khẽ hỏi: “Cô dùng nước hoa rồi sao?”

Động tác trên tay của Liên mẫn cũng khựng lại, ánh mắt vô tội nhìn Cảnh Liêm Uy, má có chút ửng đỏ.

Chiếc áo blouse Cảnh Liêm Uy mặc trên người lập tức bị vứt trên mặt bàn, không chút lưỡng lự giơ tay lấy chiếc áo hôm qua mặc, khẽ nói: “Xin lỗi, vợ của tôi không thích trên người tôi có mùi của người khác, cô ấy sẽ chê tôi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi