KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

Từ phòng làm việc trưởng khoa đi ra, bốn năm đại học của Ân Thiên Thiên và Đào Ninh đã kết thúc như vậy.

Hai người ngồi ở tiệm trà sữa trong trường, trước mặt Ân Thiên Thiên là một ly nước ép xoài, mà trước mặt Đào Ninh là một ly nước chanh, có lẽ đây là lần cuối cùng hai cô gái xuất sắc này ngồi vui vẻ thoải mái trong trường.

Đào Ninh ngước mắt nhìn Ân Thiên Thiên, nhẹ giọng hỏi: “Thiên Thiên, trước đó cậu đã cho ai xem quảng cáo?”

Ân Thiên Thiên lắc đầu, ngoại trừ Đào Ninh, cô thật sự không cho ai xem, chưa kịp nói gì, vị trí bên cạnh đã có một người ngồi xuống, bưng ly nước ép dưa hấu, cười xán lạn.

“Lớp trưởng, sao cậu cũng tới đây?” Đào Ninh hơi nheo mắt nhìn Đổng Khánh đột nhiên xuất hiện, cô ấy thật sự không biết, thì ra Đổng Khánh còn có thể nói tiếng Nga, còn lưu loát như vậy.

Đổng Khánh cười uống một ngụm nước dưa hấu ép, sau đó nhìn Ân Thiên Thiên rồi lại nhìn Đào Ninh, lập tức nói: “Sao tớ không thể tới? Thấy hai đóa hoa của lớp ở đây, chẳng lẽ tớ không nên đến làm sứ giả hộ hoa sao? Hơn nữa, hôm nay là tốt nghiệp đó, lần sau muốn ngồi với các cậu, ai biết phải đợi tới khi nào?”

Truyện đươc cập nhập trên app mê tình truyện!

Đổng Khánh vẫn luôn rất được hoan nghênh ở trong trường, cho dù là các chị khóa trên hay các em khóa dưới, thậm chí cả bạn học và các em trai khóa dưới cũng rất thích anh ấy, rạng ngời phóng khoáng, thẳng thắn hoạt bát đồng thời còn có thành tích ưu tú, gia thế tốt, chính là người tình trong mộng của các cô gái...

Ân Thiên Thiên cười không nói gì, cô vẫn luôn biết tấm lòng của Đổng Khánh.

Đào Ninh mím môi cười nhìn Ân Thiên Thiên, chê bai nói với Đổng Khánh: “Nam sinh như cậu ở chung với hai nữ sinh bọn tớ làm gì? Nên làm cái gì thì đi làm đi, đừng quấy rầy tớ vầ Thiên Thiên tán gẫu!”

Nói rồi, Đào Ninh đuổi Đổng Khánh đi, Đổng Khánh cũng không xoắn xuýt, chỉ nhìn hai người nói: “Vậy thế này, tớ về tắm rửa thay đồ trước, hai người ở đây chờ tớ, lát nữa chúng ta cùng đi ăn nhé.”

Ân Thiên Thiên theo bản năng muốn từ chối, Đào Ninh cũng biết Ân Thiên Thiên không muốn dây dưa với Đổng Khánh nên cũng định từ chối, nhưng Đổng Khánh lại ném ra một miếng mồi có sức mê hoặc mười phần!

“Ân Thiên Thiên.” Đổng Khánh bỗng nhiên nghiêm túc nhìn Ân Thiên Thiên nói: “Chuyện này có thể có liên quan đến Trương Mai.”

Một câu nói nhắm vào chuyện quảng cáo mới xảy ra trước đó, cứ vậy, Đào Ninh và Ân Thiên Thiên chỉ có thể chờ, nhưng cũng nhắc nhở Đổng Khánh bảo anh ấy nhanh một chút.

Đổng Khánh vừa đi, Ân Thiên Thiên và Đào Ninh rơi vào sự yên lặng ngắn ngủi, hai người đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Sau một lúc lâu, Đào Ninh nói: “Thiên Thiên, trong lòng cậu có biết đại khái là ai không?”

Cô vẫn lắc đầu, ngoài Đào Ninh ra, cô thật sự chưa từng đưa cho ai xem.

Đào Ninh cắn ống hút nước chanh, nói: “Trừ tớ ra thì không có ai xem qua, nhưng hôm đó tớ xem xong quảng cáo của cậu liền xóa ngay, rốt cuộc ai muốn hại cậu?”

Đối với việc này, trong lòng Ân Thiên Thiên có nghĩ tới một người, phải biết rằng quảng cáo của cô làm xong thì không còn nhiều thời gian, tiết lộ ra ngoài sau khi cô làm xong, nếu nói không phải là người có ý đồ thì cô không tin!

Mà Trương Mai một mực chắc chắn quảng cáo là do cô ta tự ăn cắp, làm thế nào cũng không nói nửa chữ, cuối cùng bị cảnh sát đưa đi, vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng xấu, bị xử phạt tiền và tạm giam, chuyện này cũng coi như cho qua, chỉ là người sau lưng Trương Mai thật sự khiến Ân Thiên Thiên có chút đứng ngồi không yên.

Thấy Đào Ninh cũng phiền não theo mình, Ân Thiên Thiên thẳng thắn cười nói: “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, quan tâm đó là ai làm gì, sau này tớ chú ý hơn là được.”

Đào Ninh nhìn Ân Thiên Thiên nở nụ cười, đến bây giờ, Ân Thiên Thiên đều không nghi ngờ cô, đây chính là người bạn tốt duy nhất trên thế giới của Đào Ninh cô, cô nhất định sẽ quý trọng tình bạn này!

Hai cô gái trò chuyện chờ Đổng Khánh, cười xán lạn như hoa tươi rực rỡ ngoài cửa sổ, đầy sức sống chiếu rọi khắp nơi, nụ cười tươi sáng, khuôn mặt tinh tế, hơi thở quen thuộc...

Khi Cảnh Liêm Uy bước vào tiệm trà sữa, thấy cảnh Ân Thiên Thiên nghiêng đầu lộ ra lúm đồng tiền nhạt, cười một cách tự nhiên, trái tim trầm ổn chợt hụt mất một nhịp.

Mà sự xuất hiện của Cảnh Liêm nhanh chóng thu hút những sinh viên trong tiệm trà sữa, không ít người đều kinh ngạc nhìn người đàn ông có dáng vẻ trưởng thành, trái tim đập loạn xạ.

Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn sang, khi nhìn thấy đôi mắt phượng kia đang nhìn chằm chằm vào mình, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự chủ đỏ lên.

Đào Ninh vừa nhìn liền nở nụ cười, thừa dịp Cảnh Liêm Uy vẫn chưa đi qua đây bèn trêu ghẹo: “Chậc chậc, nhìn dáng vẻ e thẹn của cậu, người không biết còn tưởng cậu và Cảnh Liêm Uy có gì đó?”

“Cậu nói nhăng cuội gì đấy?” Ân Thiên Thiên vờ giận nhìn Đào Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ: “Gì đó là cái gì?”

Đào Ninh vừa nhìn thấy dáng vẻ của Ân Thiên Thiên thì càng cười vui, đưa mắt nhìn Cảnh Liêm Uy đi tới, ánh mắt đánh giá ấy ngay cả Cảnh Liêm Uy cũng không thể xem nhẹ.

Cảnh Liêm Uy đi tới bên cạnh Ân Thiên Thiên, tự nhiên ngồi xuống cạnh cô, nhìn thoáng qua ly nước ép xoài trước mặt Ân Thiên Thiên, gọi nhân viên mang tới một ly nước lọc, hành động tao nhã lịch thiệp.

- Trời ạ, đó chính là chồng của Ân Thiên Thiên sao? Thật là đẹp trai quá đi!

- Còn đẹp hơn hotboy trường chúng ta, tớ thấy ngay cả Đổng Khánh cũng không sánh bằng!

- Sao Ân Thiên Thiên may mắn vậy nhỉ, vừa vào trường đã gặp được nhân vật chúng ta không thể nào gặp được!

...

Người xung quanh bàn tán về Ân Thiên Thiên, Ân Thiên Thiên nghe được thấy tai mình đỏ ửng, Đào Ninh cũng không nói gì chỉ yên lặng nghe, nghe mãi nghe mãi, cơ thể Ân Thiên Thiên hơi cứng nhắc.

- Cô ấy vừa vào trường đã được hotboy dịu dàng nhất đại học T Hướng Thực hộ tống, có thể không may mắn sao?

- Đâu chỉ có Hướng Thực, Hướng Thực bảo vệ cô ấy bốn năm, nhưng lẽ nào Đổng Khánh không âm thầm bảo vệ cô ấy bốn năm sao?

- Ân Thiên Thiên rốt cuộc có vận may gì vậy, Hướng Thực, Đổng Khánh, bây giờ còn có một bác sỹ, nhan sắc đẹp thật phóng túng! Chúng ta thật sự không sánh bằng!

...

Người xung quanh không biết là vô tình hay cố ý bàn tán, khi Ân Thiên Thiên nghe được những lời này, không nhịn được ngượng ngùng, Hướng Thực thì Cảnh Liêm Uy luôn biết, về Đổng Khánh, có vẻ anh cũng nhận ra lúc ở trong phòng làm việc của trưởng khoa, nếu không sẽ không cư xử không chút khách sáo như vậy, chỉ là bị người khác bàn tán trước mặt chồng tương lai của mình, Ân Thiên Thiên vẫn rất mất tự nhiên.

Đào Ninh cũng nhìn ra sự mất tự nhiên của Ân Thiên Thiên, nhanh chóng lên tiếng với Cảnh Liêm Uy.

“Đúng rồi, tôi nghe nói anh là bác sỹ bênh viện Nam Tự? Anh công tác ở khoa nào?”

Cảnh Liêm Uy như không nghe thấy lời bàn tán xung quanh, môi mỏng khẽ nhếch: “Tôi công tác ở khoa ngoại.”

Đào Ninh vừa nghe mắt cũng hơi mở to, có vẻ ngưỡng mộ nói: “Anh là bác sĩ khoa ngoại ư? Tôi nghe nói hai năm trước ở bệnh viện Nam Tự các anh có một bác sỹ khoa ngoại tốt nghiệp từ Anh trở về, nghe đồn có “đôi tay thiên tài”, anh có quen biết không?”

Ân Thiên Thiên vừa nghe Đào Ninh nói cũng có chút tò mò, cô vẫn luôn biết Đào Ninh có sự ngưỡng mộ đặc biệt với bác sỹ, biết rất rõ những vấn đề này, nên cũng không khỏi tò mò.

Từ trước đến nay, không phải ai cũng có thể vào khoa ngoại, đôi tay của bác sỹ khoa ngoại được xem là đôi tay quý nhất thế giới, có thể cứu người cũng có thể giết người, giơ tay nhấc dao chính là một sinh mạng sống, trong nghề này thường có những cuộc đại phẫu khoảng mấy chục tiếng, đôi khi không ngừng nghỉ, hoàn toàn là công việc tay chân cực tỉ mỉ nên trong khoa ngoại rất hiếm khi có bác sỹ nữ, bởi vì cơ thể họ không thể chịu đựng công việc có cường độ mạnh trong thời gian dài, mà bệnh viện Nam Tự có “đôi tay thiên tài”, hai năm trước đã nổi tiếng vang dội khắp thành phố T.

Không cần Đào Ninh thúc giục, Ân Thiên Thiên cũng mong chờ nhìn Cảnh Liêm Uy hỏi: “Là ai vậy? Em đã gặp chưa?”

Cảnh Liêm Uy uống một ngụm nước trước mặt, nhìn vào đôi mắt tràn đầy tò mò của Ân Thiên Thiên, mắt phượng hơi nheo hỏi: “Anh không thể gánh danh hiệu này sao?”

Một câu hỏi lại khiến Ân Thiên Thiên và Đào Ninh đều ngẩn ngơ.

Ân Thiên Thiên theo bản năng nhìn Cảnh Liêm Uy rõ ràng có chút hơi lạnh chung quy lại vâng nắm tay cô lúc có vẻ ấm áp bàn tay.

Cảnh Liêm Uy chính là “đôi tay thiên tài” trong lời đồn?

Ân Thiên Thiên không phải kẻ ngốc, đôi tay của bác sĩ khoa ngoại quý trọng dường nào, dù cô không hiểu ngành nghề này cũng biết, đó chính là sinh mạng của bác sĩ khoa ngoại, nghe đồn còn có bác sĩ khoa ngoại đã đầu tư bảo hiểm hàng trăm tỷ đồng cho đôi tay của mình, mà Cảnh Liêm Uy sở hữu một đôi tay như vậy, tuy nhiên lại cứ nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, anh không sợ cô sơ ý làm tay anh bị thương sao?

Cảnh Liêm Uy nhìn dáng vẻ của Ân Thiên Thiên cũng biết cô đang suy nghĩ gì, nở nụ cười, tự tay xoa đầu của cô, nói: “Đi thôi, đến giờ cơm trưa rồi, ngày mai anh có một cuộc phẫu thuật phải thực hiện, lát nữa ăn xong anh đưa em về.”

Dứt lời, Cảnh Liêm Uy đứng lên, nhưng sự dịu dàng vốn có đã trở nên lạnh băng khi nhìn thấy bóng dáng ở cửa vội vã chạy đến, chỉ là sự thay đổi nhẹ đó ngoài Ân Thiên Thiên ở gần ra, không ai cảm nhận được.

“Thật sự tốt quá, nếu mọi người đi rồi, tớ thật sự phải đuổi theo đó!” Đổng Khánh nhẹ nhàng khoan thai đứng ở đó, áo thun trắng quần jean đơn giản, tràn đầy sự đẹp trai rạng ngời, nhìn thấy Cảnh Liêm Uy, sắc mặt rõ ràng cũng trầm xuống: “Anh Cảnh cũng ở đây sao.”

Cảnh Liêm Uy không thay đổi sắc mặt, đứng thẳng ở đó, mắt phượng nhìn Ân Thiên Thiên đang ngồi.

Ân Thiên Thiên lập tức cảm thấy da đầu tê dại, bỗng nhiên nhớ tới trước đây Cảnh Liêm Uy nói chuyện với cô về Hướng Thực, đã từng nói nếu cô không xử lý tốt thì sẽ vứt cô đến chỗ bà cụ Cảnh, cơ thể cô chợt lạnh lẽo, gần như theo bản năng, Ân Thiên Thiên nhanh chóng đứng dậy, không đợi Cảnh Liêm Uy nắm tay mình đã chủ động đưa bàn tay nhỏ bé của mình vào trong tay anh.

“Anh ấy tới đón tớ, trùng hợp hay là mọi người đi cùng nhau nhé?”

Ân Thiên Thiên bất đắc dĩ nói, cô cũng không muốn Đổng Khánh và Cảnh Liêm Uy cùng ngồi trên một bàn ăn, nhưng thứ nhất là cô muốn biết chuyện liên quan đến ăn cắp quảng cáo, thứ hai là muốn khéo léo nói với Đổng Khánh rằng cô là phụ nữ có chồng, thứ ba là muốn Cảnh Liêm Uy phát lòng từ bi ngàn vạn lần đừng để cô bầu bạn với bà cụ Cảnh...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi