KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 550: SỰ QUYẾT TÂM CỦA TRƯƠNG THẾ ANH

Trương Thế Anh giận dữ nhìn về phía Trình Thiên Kiều nhưng không nói gì, chỉ cầm lấy tay của Cảnh Thiên Ngọc trực tiếp đi về phía trước, đối mặt phẳng tắp với một nhà ba người đó, dáng người cao lớn che chở cho cô gái nhỏ ở sau lưng, giọng nói có lực mở miệng: “Ngày hôm nay Trương Thế Anh tôi sẽ nói cho các người biết Cảnh Thiên Ngọc chính là người phụ nữ như thế nào, cô ấy chính là người phụ nữ mà Trương Thế Anh tôi muốn dùng cả một đời này để che chở, là người phụ nữ mà tôi muốn dùng cả cuộc đời này để bảo vệ, là người phụ nữ mà dưới tình huống tôi không biết bơi, tôi cũng nguyện ý nhảy xuống nước để cứu cô ấy. Người phụ nữ như vậy, các người cho rằng tôi có thể làm được đến mức độ nào cho cô ấy?”

Nói một phen này, tất cả những người ở đây đều choáng váng, mà ở trong đó, sắc mặt của Trình Thiên Kiều lại trợn trắng lộ ra vẻ bối rối trước nay chưa từng có, mà Cảnh Thiên Ngọc lại ngơ ngác quay đầu nhìn anh, trong đôi mắt đẹp mang theo cảm giác không hiểu rõ.

Trương Thế Anh chỉ mang theo gương mặt lạnh lùng nhìn người ở trước mặt, cũng không chờ bọn họ trả lời, anh ta liền nói tiếp: “Chỉ cần cô ấy đồng ý, từ nay về sau cô ấy chính là vợ của Trương Thế Anh tôi, là người phụ nữ mà tôi dùng cả đời này để che chở, nếu như ai dám ức hiếp cô ấy, tôi cũng sẽ không để ý mà xã giận cho cô ấy, nhà họ Trương của tôi cũng không có những quy tắc như người nhà họ Cảnh, không có cái gì gọi là không ra tay với những người yếu thế.”

Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của những người ở trước mắt liền sửng sốt, vẻ mặt tái nhợt đến bất lực.

Toàn bộ thế giới này bỗng nhiên dường như yên tĩnh trở lại, Trương Thế Anh cũng không thèm để ý đến ai mà nắm tay Cảnh Thiên Ngọc đi về phía xe của mình, mở cốp sau xe ra, những quả bóng bay đầy màu sắc bị đè nén ở bên trong một thời gian lâu liền tuôn ra bay lên bầu trời, bầu trời xanh thẳm lập tức giống như là có kẹo cầu vồng rất lộng lẫy, giữa mũi còn mang theo đầy hương hoa, đảo mắt đã nhìn thấy hoa hồng tràn đầy ở chính giữa, hoa hồng chính là một chiếc nhẫn kim cương phát ra ánh sáng chói mắt…

Thiết kế đơn giản trông khá chói mắt.

Tất cả những cái này Trương Thế Anh đều đã nắm bắt lấy tâm lý của Cảnh Thiên Ngọc, chỉ có điều là màn cầu hôn truyền thống không thích hợp với thời đại, nhưng mà không thể không nói, bây giờ nếu như có một cuộc hôn nhân để chống đỡ, Cảnh Thiên Ngọc cũng sẽ không khổ cực như vậy nữa.

Miệng lưỡi người đời rất đáng sợ, bình thường đều nhằm vào phụ nữ.

Trong nháy mắt này, tất cả mọi người đều nhịn không được mà dừng lại hô hấp.

Cảnh Thiên Ngọc đứng sửng tại chỗ, nhìn Trương Thế Anh đưa tay qua cầm lấy chiếc nhẫn, không hề để ý đến tình huống lộn xộn ở xung quanh, cũng không thèm để ý đến lời bàn tán của mọi người ở xung quanh, càng không thèm để ý đến mà nắm lấy tay của cô, thân thể cao lớn quỳ một chân xuống ở trước mặt của cô, giơ chiếc nhẫn kim cương ở trong tay lên, một mặt chờ mong căng thẳng nhìn cô mà nói: “Thiên Ngọc, em gả cho anh đi, có được không?”

Anh ta đã chờ đợi một ngày này nhiều năm như vậy rồi, vì có thể có được câu “Em đồng ý” mà đã cố gắng nhiều năm như vậy, anh ta có thể trưởng thành với bộ dáng như hiện tại, thậm chí có một phần lớn đều là bởi vì cô. Tất cả những gì mà anh ta muốn chỉ là cô có thể ở bên cạnh của anh ta, cho dù cô có phải đã từng là vợ của người khác hay không, cho dù có phải là cô đã có một đứa con gái hay không, cũng mặc kệ có phải là cô đã trở thành người phụ nữ không ai cần trong miệng người khác hay không…

Thứ mà anh ta muốn, cho đến bây giờ cũng chỉ có người con gái Cảnh Thiên Ngọc này…

Vì thế anh ta đã vận dụng tất cả cơ hội, dùng bất kỳ một cách nào có khả năng thành công, đối với anh ta mà nói, cho dù là lần này ngày hôm nay không thành công thì cũng không sao cả. Lần tiếp theo anh ta vẫn sẽ sử dụng cốp sau xe, cũng sẽ thả bong bóng nhiều màu sắc như cũ, cũng sẽ là hoa hồng xinh đẹp, cũng sẽ là chiếc nhẫn kim cương này, anh ta sẽ cầu hôn trong mọi tình huống có thể.

Tất cả mọi người đều dừng lại việc hô hấp, đều đồng loạt nhìn về phía khung cảnh đột nhiên lại thay đổi.

Trương Thế Anh quỳ một gối ở trước mặt của Cảnh Thiên Ngọc, dáng người vẫn thẳng tắp như cũ, cực kỳ có phong độ, chỉ là bộ dáng vốn lóa mắt vào khoảnh khắc này lại cực kỳ chói mắt trong mắt của người khác, ví dụ như là người nhà họ Trình.

Nhìn Trương Thế Anh đang quỳ gối ở trước mặt, đại não của Cảnh Thiên Ngọc vẫn còn chưa lấy lại được tinh thần, dường như là vẫn còn đắm chìm trong hỗn độn trước đó, phóng viên ở xung quanh đều đồng loạt tiến lên phía trước chụp ảnh, sợ là bỏ qua một cơ hội như vậy.

Một hồi lâu sau, Trương Thế Anh cũng không hề không kiên nhẫn chút nào, chỉ là cứ đợi chờ như vậy, sự chờ mong trong đôi mắt không hề lui đi, chờ đợi trong sự im lặng, Cảnh Thiên Ngọc mới từ từ mở miệng, lại hỏi một vấn đề.

Trong đôi mắt xinh đẹp mang theo nghi ngờ, Cảnh Thiên Ngọc nhìn về phía Trương Thế Anh, cố gắng kéo người nào đó trong trí nhớ ra, nhẹ giọng hỏi: “Anh vừa mới nói… nói câu đó, không biết bơi nhưng cũng nhảy xuống nước để cứu tôi, là có ý gì?”

Lời nói vừa dứt, Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy rõ ràng cũng nhìn thấy mặt của Trình Thiên Kiều xám như tro.

Trương Thế Anh cũng không cảm thấy có gì khác lạ, chỉ là trả lời một cách thành thật: “Thiên Ngọc, em đã gặp tai nạn ở bãi biển trong thời gian làm lễ trưởng thành mười tám tuổi, những người lính mới bọn anh đúng lúc đang huấn luyện ở gần đó, lúc nhìn em bị rơi xuống nước thì anh liền nhảy xuống cứu em, lúc đó anh lại không biết bơi lội, lúc được cứu lên anh cũng bị đưa đi nghỉ ngơi, thật đáng tiếc khi đó đã không nhìn thấy em tỉnh lại…”

Lời nói vừa dứt, Cảnh Thiên Ngọc liền kinh ngạc quay đầu nhìn Trình Thiên Kiều, nước mắt ở trên mặt rơi như mưa.

Là anh ta, không phải là anh?

Lại lại anh ta, mà không phải là anh?

Cảnh Thiên Ngọc khóc lên, cơ thể cũng hơi run rẩy, đưa tay che kín môi của mình, nhưng mà không thể che giấu được tiếng khóc lọt ra từ những kẻ tay…

Cô vẫn luôn cho rằng người năm đó đã cứu được cô chính là Trình Thiên Kiều, cũng là bởi vì chuyện này cho nên cô ấy mới bắt đầu chú ý đến Trình Thiên Kiều với tuổi trẻ mạnh mẽ, và thậm chí đến lúc rung động cho đến ngày hôm nay, nhưng mà bây giờ cô mới biết được người cứu được cô vậy mà lại không phải là Trình Thiên Kiều, mà là Trương Thế Anh…

Vào thời điểm đó, sau khi cô được cứu lên thì tỉnh lại trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, người mà cô nhìn thấy chính là Trình Thiên Kiều, ai biết được lại là Trình Thiên Kiều đến chăm sóc cho cô? Mà lúc cô tỉnh dậy thì cũng không hỏi rõ, cô chỉ có nhận định như vậy, mà thẳng cho đến khi sau đó lúc ở cùng với Trình Thiên Kiều, lỡ lời nói ra chuyện xảy ra vào năm đó…

Bây giờ mới nghĩ lại, mối quan hệ tốt đẹp giữa cô và Trình Thiên Kiều vào lúc trước hình như cũng bắt đầu có thay đổi kể từ lúc đó.

Nhìn Trình Thiên Kiều, hai mắt của Cảnh Thiên Ngọc ngấn lệ mờ đi, cô đã nhận làm người rồi, nhưng mà anh cũng chưa từng sửa lại, cứ để cho cô sai nhiều năm như vậy? Ha ha…

Bỗng chốc Cảnh Thiên Ngọc liền cảm thấy rất muốn cười, có phải là những năm gần đây, trong lòng của anh đều cười chuyện cười của cô không?

“Thiên Ngọc…” Khẽ gọi một tiếng, Trương Thế Anh nghi ngờ nhìn về phía Trình Thiên Kiều mà không nói cái gì, chỉ là quay đầu lại, đau lòng nhìn cô lên tiếng nói: “Thiên Ngọc, chuyện quá khứ đều không hề quan trọng, quan trọng nhất chính là con đường tương lai em muốn đi như thế nào?”

Nhìn Trương Thế Anh đang quỳ gối ở trước mặt của mình, Cảnh Thiên Ngọc bỗng nhiên cảm thấy thế giới của mình điều đang quay cuồng.

Cô bối rối đến mức không biết mình sẽ đưa ra quyết định gì…

Liệu cô có thể nói rằng, ngay cả khi cô đã biết chuyện như vậy, nhưng lòng của cô vẫn yêu Trình Thiên Kiều hay không? Cô yêu vẻ dịu dàng như ngọc của anh, anh yêu sự gian xảo như hồ ly của anh, yêu sự chính trực và tốt bụng của anh… cô vẫn yêu anh một cách đáng buồn như vậy, nhưng mà cô đã mất dũng khí để tiếp tục yêu nữa rồi…

“Thiên Ngọc, cho anh một cơ hội để chăm sóc em đi, có được không?” Trương Thế Anh nhẹ giọng nói, lời nói thành khẩn.

Trình Thiên Kiều bị người phụ nữ trói buộc cử động, thật lâu sau cũng không có cách nào động đậy được, hiện tại cũng bởi vì tình huống lúc đó đã bị vạch trần nên có vẻ hơi luống cuống, đôi mắt chỉ nhìn chặt vào Cảnh Thiên Ngọc không rời, ngay cả trái tim cũng gần như muốn ngừng đập..

Ngước mắt lên nhìn Cảnh Thiên Ngọc một chút, đến cùng Trương Thế Anh vẫn đánh bạo mà đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ của cô, chiếc nhẫn nhỏ nhắn xinh xắn ôm trọn vào ngón áp út của cô, tỏa ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời…

Người ở xung quanh bắt đầu bàn luận ầm ĩ, cũng bắt đầu nói ra lời chúc mừng, thế nhưng Cảnh Thiên Ngọc vẫn không có phản ứng như cũ, mãi cho đến khi Trương Thế Anh kích động đứng dậy ôm lấy cái đầu nhỏ của cô, một nụ hôn dịu dàng rơi xuống trán của cô, nói: “Thiên Ngọc, tin tưởng anh, anh sẽ đối xử tốt với em…”

Từ trong khe hở, Cảnh Thiên Ngọc quay đầu nhìn Trình Thiên Kiều ở cách đó không xa, hai người bọn họ lập tức rơi nước mắt như mưa.

Hai người đàn ông, trong thời gian một cái nháy mắt, một người đã có được toàn bộ thế giới, còn một người khác đã mất đi toàn bộ thế giới…

Ân Thiên Thiên hé môi định nói cái gì đó, nhưng Cảnh Liêm Uy ở bên cạnh đã vươn tay ra ôm chặt cô vào trong lòng của mình, giãy dụa muốn thoát ra từ trong lòng ngực của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên thậm chí nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cảnh Liêm Uy, em muốn đi hỏi thử một chút, hỏi thử xem có phải là chị cam tâm tình nguyện hay không, anh buông em ra đi…”

Nhưng Cảnh Liêm Uy lại ôm cô và xoay người qua một góc độ khác, gần như là dựa cả người lên trên người của cô, không nói tiếng nào.

Dường như là theo bản năng, Ân Thiên Thiên liền cho rằng Cảnh Liêm Uy cố ý, quay đầu liền muốn nổi giận với anh, trong lúc vô tình nhìn thấy Vi Gia Huệ ở cách đó không xa đang nhìn cô chằm chằm, thân thể của cô cũng nhịn không được mà run lên nhè nhẹ, Cảnh Liêm Uy bất động thanh sắc mà di chuyển bước chân, hoàn toàn cắt đứt tầm mắt giữa hai người bọn họ…

Ân Thiên Thiên đứng nguyên tại chỗ nhìn về phía Cảnh Thiên Ngọc và Trình Thiên Kiều đang rơi nước mắt, chau mày.

“Thiên Thiên…” Nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng của Cảnh Liêm Uy cũng không nhịn được mà đắng chát, đối với chuyện của Trình Thiên Kiều từ đầu đến cuối cô đều chú ý đến như vậy, thế nhưng đối với chuyện của bọn họ thì có đôi khi cô lại có vẻ hờ hững, nhưng đến cùng anh vẫn nhẹ giọng mở miệng nói: “Thiên Thiên, trong khoảng thời gian này nhà họ Cảnh xảy ra bất cứ chuyện gì, em cũng không nên nhúng tay vào, đồng ý với anh đi…”

Vừa mới nói xong, Ân Thiên Thiên không kiềm chế được mà hơi ngây ngẩn cả người, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng đều là vẻ không hiểu nổi.

Bất cứ chuyện gì, thế nhưng mà tại sao chứ?

Ân Thiên Thiên đang chuẩn bị mở miệng hỏi một câu tại sao, Cảnh Liêm Uy lại ôm cô càng chặt hơn, rồi nói: “Thiên Thiên, đừng hỏi tại sao, đồng ý với anh đi, có được hay không? Chỉ cần em là chính em thì được rồi, bây giờ chúng ta… không có thời gian, cũng không có sức lực để quan tâm chuyện của người khác, Thiên Thiên…”

Không thể không nói, một câu “không có thời gian, không có sức lực” đã dọa cho Ân Thiên Thiên sợ hãi…

Cảnh Liêm Uy vùi đầu ở cổ của cô, hung hăng hít thở sâu một hơi, thẳng cho đến khi trong phổi đều là mùi hương của cô, anh mới thỏa mãn thở nhẹ nhõm một hơi, nói: “Thiên Thiên, anh chỉ muốn ở bên cạnh của em, chỉ có thế thôi.”

Hàng nghìn câu chữ, vào giờ khắc này bỗng nhiên lại không thể nói ra khỏi miệng, chỉ có thể lơ lửng trong không khí như vậy.

Cầm lấy tay của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên hơi dùng sức mà gật gật đầu xem như là đồng ý với anh.

Trên thế giới này, không phải là bất kỳ bàn tay giúp đỡ nào cũng thích hợp để vươn ra, chẳng hạn như nạn đói trên diện rộng, việc cứu một người có thể sẽ dẫn đến một cuộc bạo loạn, hoặc là một bi kịch của người được cứu. Chẳng hạn như là liên quan đến chuyện tình cảm, Ân Thiên Thiên là cái gai ở trong lòng của Cảnh Thiên Ngọc, vào thời điểm này cho dù có như thế nào thì cũng không thích hợp để đứng ra…

Đối với tình cảm của bọn họ mà nói, Ân Thiên Thiên làm lơ đi mới chính là sự giúp đỡ lớn nhất.

Một ngày này, ở cửa nhà họ Cảnh, hôn sự của Cảnh Thiên Ngọc và Trương Thế Anh cứ được truyền ra ngoài như vậy, toàn bộ thành phố T sôi trào bùng bùng, cùng lúc đó còn tuôn ra chuyện bê bối của cậu chủ nhà họ Trình, và tin tức người thừa kế của nhà họ Đổng bị đánh gây nên thương tích nghiêm trọng phải nằm viện…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi