KẾT HÔN! ANH DÁM KHÔNG?

CHƯƠNG 602: CÁNH CỬA THẦN KÌ CỦA DORAEMON

Ngoài cửa sổ, ánh nắng dìu dịu, mùa đông tới đột ngột nhưng hình như có vẻ không lạnh lắm.

Ân Thiên Thiên ngả người trên giường Cảnh Liêm Uy, mở to đôi mắt to tròn nhìn anh, trong mắt chan chứa yêu thương. Cảnh Liêm Uy đưa tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt tràn đầy ý cười, khẽ hỏi: “Sức khỏe của em thế nào? Bác sĩ nói như thế nào? Cuống họng thì sao, khá hơn chút nào chưa?”

Ân Thiên Thiên nhếch miệng, hơi dựa vào ngực anh, trong lòng ngọt ngào. Nếu là mấy ngày trước, cô căn bản khó có thể tưởng tượng được chỉ cần nằm cùng anh cô sẽ cảm thấy hạnh phúc như vậy: “Em không sao, bác sĩ cũng nói không có vấn đề gì.”

Dứt lời, Ân Thiên Thiên kéo tay Cảnh Liêm Uy đặt lên trên phần bụng hơi hở ra của mình nói: “Bác sĩ nói, nó cũng rất khỏe, kiên cường đến mức khó tin.”

Cảnh Liêm Uy vuốt ve bụng Ân Thiên Thiên, cảm thấy toàn thân mình cũng tê tê, như có dòng điện đi ngang qua, đôi mắt anh chạm phải đôi mắt vừa ngước lên của Ân Thiên Thiên, bên tai là lời nói khẽ khàng của cô: “Vì em, vì Nhan Hi, vì đứa bé này, Cảnh Liêm Uy, em muốn anh thật khỏe mạnh.”

Vì muốn anh thật khỏe mạnh, cô thậm chí có thể kìm nén nỗi đau không hề do dự mà ký vào bản thỏa thuận ly hôn kia. Cô chỉ cần người một nhà cùng sống hạnh phúc bên nhau, chỉ thế thôi.

Cảnh Liêm Uy gật đầu, trước nay anh đều không biết làm thế nào từ chối yêu cầu của cô, huống hồ là vào thời điểm như thế này.

Khi ánh mặt trời ngoài cửa sổ càng lên cao, Cảnh Liêm Uy ôm thật chặt người phụ nữ nhỏ nhắn trong ngực, nhưng cuối cùng vẫn là nhẹ nhàng nói: “Thiên Thiên, em nên trở về rồi.”

Đôi mắt Ân Thiên Thiên hơi cụp xuống, dù biết đây cũng chỉ là tạm thời, nhưng cô vẫn không kìm được khó chịu. Cô không nói gì đứng dậy chậm chạp đi đến cạnh cửa, si ngốc nhìn Cảnh Liêm Uy vì tác dụng của thuốc mà gần như không đứng dậy nổi. Ánh mắt cô tràn đầy yêu thương, hít sâu một hơi, cuối cùng không kìm nén được lại tiến lên, bưng lấy đầu anh rồi bất chợt hôn lên đôi môi mỏng lạnh lẽo của anh, khẽ nói: “Tối nay em lại đến với anh, được không?”

Cảnh Liêm Uy nhếch miệng, đưa tay khẽ vuốt ve gương mặt cô, trả lời: “Mười một giờ, anh ở chỗ này chờ em.”

Nét mặt vui cười như hoa, ánh mặt trời soi sáng mặt đất.

Nhận được câu trả lời của Cảnh Liêm Uy, Ân Thiên Thiên hài lòng quay người đi về phía cửa, trước khi đi cô còn nở nụ cười xán lạn với anh rồi mới cẩn thận đóng cửa lại. Sau khi nhìn bức tường được trang trí bằng ảnh chụp khổng lồ dần trở lại bình thường, Cảnh Liêm Uy vẫn chưa thu hồi nụ cười nơi khóe miệng. Anh đưa tay khẽ sờ bờ môi mình, anh thích cô chủ động như vậy.

Nhưng Cảnh Liêm Uy còn chưa hưởng thụ dư vị tinh tế đó được bao lâu thì đã có tiếng gõ cửa, còn chưa được sự cho phép của anh, Liên Mẫn đã đẩy cửa đi vào, vừa tiến đến vừa nói: “Cậu ba, cậu nên thức dậy rồi, ăn sáng xong còn phải uống thuốc đấy, bây giờ tình hình của cậu…”

Từ sau khi đến nhà họ Cảnh, vì luôn được Gia Huệ chống lưng nên Liên Mẫn có vẻ hơi phách lối, cộng thêm bản thân cô ta cho rằng hiện Cảnh Liêm Uy không có lực công kích nên càng ngày càng không kiêng nể gì cả, dù ở nhà họ Cảnh hay ở đây cũng đều tự mình quyết định.

Sau khi đưa tay kéo màn cửa ra, Liên Mẫn quay người định tới gần bên giường đánh thức Cảnh Liêm Uy, nhưng vừa quay đầu cô ta đã phát hiện Cảnh Liêm Uy đã tỉnh rồi, đồng thời đang ngồi ở trên giường vẻ mặt khó chịu nhìn cô ta, dáng vẻ dọa người đó khiến cô ta không khỏi giật mình.

Còn chưa lấy lại tinh thần, Cảnh Liêm Uy đã khẽ kêu lên: “Thừa Phó Lân!”

“Cậu Ba.” Thừa Phó Lân nhanh chóng đi vào cung kính đứng ở một bên, dáng vẻ như bất cứ lúc nào cũng canh giữ ở phía ngoài, nhưng lần nào cũng không có mặt khi Liên Mẫn tiến vào.

“Thông báo cho tất cả mọi người trong biệt thự biết, từ hôm nay trở đi, bất kỳ người nào nếu không được sự cho phép của tôi mà dám đi vào trong phòng ngủ của tôi thì hãy tung ra tất cả các tư liệu mà các người đã thu thập được, chỗ tôi không cần bất cứ kẻ không tuân thủ quy tắc nào.” Anh nghiêm giọng, khí phách nói. Từ hôm qua, sau khi đến đây, Cảnh Liêm Uy đã không còn dáng vẻ như khi còn ở nhà họ Cảnh nữa, càng ngày càng trở nên bức người khiến người ta không khỏi sửng sốt: “Bây giờ hãy ném cô ta ra bên ngoài cho tôi.”

Trước sau, Cảnh Liêm Uy còn chẳng thèm nói một câu với Liên Mẫn, mà cứ dứt khoát ra lệnh dứt khoát, trực tiếp như vậy.

Thừa Phó Lân sớm đã không vừa mắt với Liên Mẫn, giờ có cơ hội lập tức tiến lên, cũng không hề thương hương tiếc ngọc đưa tay lôi cô ta ra khỏi nơi này. Dù Liên Mẫn có la hét cũng chẳng tác dụng gì, hiện trong biệt thự Nam Sơn, còn có ai dám gây chuyện với Cảnh Liêm Uy chứ? Không phải người bình thường đều không thể trêu vào thế giới người điên sao?

Sau khi Liên Mẫn đi ra ngoài rồi, Cảnh Liêm Uy không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trước kia ở nhà họ Cảnh, đúng là anh không thèm để ý, vì căn bản cũng không có bất kỳ nhân vật nào khiến anh quan tâm. Nhưng mà ở đây thì không được, Liên Mẫn là người của Gia Huệ, bác sĩ và nhân viên y tế là người nhà họ Đổng, một khi bọn họ phát hiện ra anh và Ân Thiên Thiên vẫn còn qua lại thì e là Ân Thiên Thiên sẽ lập tức bị buộc rời khỏi nơi này hoặc là gả cho Đổng Khánh, mà sau đó anh sẽ không còn tư cách để ở bên cạnh cô nữa. Cho nên dù như thế nào, anh cũng đều phải duy trì sự độc lập của gian phòng này.

Trong hoàn cảnh anh không có điện thoại, không có máy tính, không có bất kỳ phương thức liên lạc gì với Ân Thiên Thiên, anh chỉ có gian phòng này. Mấy tháng trước anh đã suy đoán cặn kẽ, lập kế hoạch tỉ mỉ, khiến người nhà họ Cảnh trục xuất anh tới nơi này. Anh mua biệt thự sát vách, lén lút tạo ra một con đường, đó chính là cầu nối duy nhất giữa anh và Ân Thiên Thiên.

Anh không thể để Ân Thiên Thiên gặp bất cứ nguy hiểm nào cũng không thể để bản thân mất đi cơ hội mà Ân Thiên Thiên đã tranh thủ vì anh.

Đợi đến khi phòng ngủ khôi phục yên tĩnh, Cảnh Liêm Uy ngước mắt nhìn bức tường trang trí bằng ảnh chụp khóe miệng nhếch lên. Thiên Thiên, chờ anh.

Mà ở một bên khác, mới vừa từ trong thông đạo đi ra, Ân Thiên Thiên đã ngồi ngay cạnh cửa không kìm được cười khúc khích.

Cô ngước mắt nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, cảm thấy không khí thật rất dễ chịu, còn chưa lấy lại tinh thần, điện thoại trong tay cô đã bắt đầu điên cuồng vang lên, đồng thời dưới nhà dưới truyền đến tiếng bước chân dồn dập, Ân Thiên Thiên trong tâm trạng thoải mái, cứ như vậy duy trì động tác nhận điện thoại: “Alo, Cát Thành Phong…”

“Mợ Ba!” Cát Thành Phong đi vội đến, không kịp hít thở cứ như vậy đẩy cửa phòng ngủ ra thì đã nhìn thấy Ân Thiên Thiên ngồi trên mặt đất, cửa xoay phía sau còn chưa đóng lại, không hề phòng bị thốt lên: “Mợ Ba, tôi đã biết ý nghĩa lời nhắn của cậu Ba rồi, nơi này có…” Cát Thành Phong đột ngột im lặng, đứng trước cánh cửa xoay, vẻ mặt kinh ngạc.

Ân Thiên Thiên ngồi dưới đất ngước mắt nhìn cậu, giơ điện thoại lên lắc lắc với cậu, gương mặt tươi cười rạng rỡ nói: “Nơi này có cửa, có cánh cửa thần kì của Doraemon, có thể đưa tôi đi đến bên cạnh anh ấy.”

Đúng vậy, cánh cửa xoay này, chính là cánh cửa thần kì mà Cảnh Liêm Uy chuẩn bị cho cô.

Nhìn thấy nụ cười đã lâu không thấy của Ân Thiên Thiên, Cát Thành Phong ngây ngốc ngồi sụp xuống đất, nhìn thấy trong cửa xoay một thông đạo thật dài không kìm được bật cười. Đúng vậy, đã bao giờ cậu nhìn thấy cậu Ba của cậu cứ tuỳ tiện thỏa hiệp như vậy đâu?

Sáng nay sau khi nhận được điện thoại của Thừa Phó Lân, cậu lập tức chạy không ngừng nghỉ đến muốn nói cho Ân Thiên Thiên biết, nào ngờ giữa người yêu nhau lại có thần giao cách cảm như vậy, Ân Thiên Thiên đã sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của cửa xoay rồi.

Hai người ngồi dưới đất cười ngây ngô, lần đầu tiên cảm thấy mùa đông dài dằng dặc của thành phố T dường như cũng không khó trải qua như vậy.

Chưa đến buổi trưa, vì Cát Thành Phong vội vã đến nhà họ Ân tìm Ân Thiên Thiên khiến người nhà họ Ân không yên lòng. Từ sớm Ân Thiên Tuấn đã lái xe dẫn theo Ân Bách Phú và Lý Mẫn cùng tìm được đến nơi này, nói hay là làm quen hoàn cảnh mới một chút rồi mới quyết định cần đồ dùng trong nhà như thế nào.

Khi nhìn thấy Ân Thiên Thiên bình an đứng trước mặt bọn họ, trái tim bị dày vò bởi Ân Thiên Thiên của người nhà họ Ân mới thở phào nhẹ nhõm.

Ân Thiên Thiên mặc áo khoác vào, đi đến bên cạnh Ân Thiên Tuấn, đưa tay kéo cánh tay anh nũng nịu nói: “Anh, em đói, anh mời chúng em ăn sáng đi, thế nào?”

Ân Thiên Tuấn im lặng nhìn Ân Thiên Thiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ai bảo anh là kẻ cuồng em gái chứ?

Lý Mẫn nhìn dáng vẻ Ân Thiên Thiên hơi nhíu mày, mơ hồ cảm thấy Ân Thiên Thiên dường như đã thay đổi một chút, nhưng lại không nói ra được đã thay đổi chỗ nào, chẳng qua là cảm thấy gương mặt tươi cười của cô hôm nay chân thật hơn nụ cười miễn cưỡng của cô ngày hôm qua.

Ân Bách Phú thấy Ân Thiên Thiên dán lấy Ân Thiên Tuấn không khỏi mỉm cười lắc đầu, đưa tay kéo bà xã của mình đi theo. Dưới ánh nắng rực rỡ, người một nhà bắt đầu xuất phát, nhìn có vẻ rất ấm áp ngọt ngào.

Cát Thành Phong đứng phía sau nhìn theo bóng lưng cả nhà bọn họ, ánh mắt không tự chủ dừng lại thật lâu trên người Ân Bách Phú, cuối cùng vẫn không kìm được hơi nhíu mày, nhưng lại lựa chọn không nói gì. Trên thế giới này, không phải luôn có nhiều người điên cuồng, liều lĩnh như vậy sao?

Khi Ân Thiên Thiên đang cùng người nhà họ Ân cùng đi dạo cửa hàng gia dụng, thì Ân Tinh lại một mình tiến vào trong một gian phòng tối.

Trong phòng lộn xộn, tàn thuốc vương vãi đầy đất, chai rượu và tờ tạp chí bị xé nát, vừa dẫm lên Ân Tinh đã nhìn thấy tin tức Ân Thiên Thiên và Cảnh Liêm Uy ly hôn xôn xao huyên náo mấy ngày trước, ánh mắt cô ta lóe lên vẻ khinh thường: “Kha Tiềm, hôm nay chúng ta đi dạo phố đi, đã lâu lắm rồi anh không dẫn em ra ngoài chơi.” Ân Tinh khẽ nói, giọng nói dịu dàng hiếm thấy. Cô ta vừa nói vừa đi tới, nhìn thấy người đàn ông nằm trên chiếc giường sắp vỡ ra thành từng mảnh là đồ dùng duy nhất trong nhà: “Kha Tiềm, chúng ta đi dạo phố được không?”

Người đàn ông thân hình khỏe đẹp cân đối, khuôn mặt tuấn tú đang mơ màng ngủ. Vừa mở mắt ra Kha Tiềm đã nhìn thấy Ân Tinh ở bên cạnh, bỗng nhiên nhếch môi cười, đưa tay ôm cô ta vào trong ngực khẽ nói: “Được, lần này tiểu Tinh nhà chúng ta muốn mua cho ông xã cái gì? Hoặc là hôm nay rốt cục em đã muốn thực hiện lời hứa?”

Bởi vì đàn ông chủ động, Ân Tinh không khỏi có chút đỏ mặt thế nhưng sau khi nghe thấy lời anh ta, lại không kìm được hơi lúng túng, chủ động đưa tay ôm lấy anh ta nói: “Hôm nay vẫn chưa được, chuyện của em vẫn còn chưa xong đâu, anh còn phải chịu thiệt mấy ngày nữa, hôm nay em mua quần áo cho anh được không, hoặc anh muốn thứ gì khác?”

Nghe Ân Tinh nói vậy, sắc mặt anh ta không thay đổi, nhưng đôi mắt lại hơi lạnh lùng nói: “Vậy ít nhất anh có thể không cần ở đây hay không? Tiểu Tinh, em nhẫn tâm sao?”

Nhìn căn phòng tối kín mít không kẽ hở, Ân Tinh cũng không khỏi hơi nhíu mày, đưa tay sờ sờ thẻ trong túi mình cuối cùng vẫn quyết tâm nói: “Ừ, từ hôm nay trở đi anh không cần tiếp tục ở nơi này nữa, em sẽ tìm cho anh nơi tốt hơn.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi