KHÁCH LẠ


Cuộc sống thời thơ ấu của Tông Dương, cũng đã từng ngập tràn hạnh phúc và hy vọng với tình yêu, cậu cho rằng mình cũng giống với các bạn đồng trang lứa khác, có một gia đình hoàn chỉnh êm ấm, cha mẹ yêu thương nhau.
Cho đến lúc cậu hiểu chuyện, mới dần dần nhận ra thời thơ ấu của cậu chỉ dính đến cồn, thuốc lá cùng những lần vứt bỏ mà tạo thành, từ lúc ấy cậu cũng từ bỏ ý định có được tình yêu.

Trưởng thành đối với Tông Dương, là trở nên cực kì lý trí, đến mức có phần cực đoan.
Chị rất yêu thương cậu, nhưng tình yêu đó lại cũng rất nặng nề, mỗi lần Tông Dương thấy chị từ bỏ hạnh phúc của bản thân, từ bỏ tình yêu của chính mình, Tông Dương lại mong chị đừng yêu cậu nhiều như vậy nữa.
Còn Tông Hy lại nghĩ, tình thân huyết thống là điều không thể cắt đứt, bởi thế cô hy sinh là một điều cần thiết để duy trì mối quan hệ trong gia đình, cô có thể vì em mình mà từ bỏ chuyện học hành, bước chân vào xã hội khi tuổi còn rất nhỏ, bởi vì cô cần có một mái ấm, cô cần có một gia đình.
Chính vì sự hy sinh đến mức tự huỷ hoại bản thân này của Tông Hy, vậy nên Tông Dương vẫn luôn đặt hạnh phúc của chị gái mình quan trọng hơn hạnh phúc của chính mình, xem như là một sự đền bù cho Tông Hy.
Tuy nhiên sự hy sinh của tông Hi cũng không vì hai người cha mẹ bạc bẽo, khốn nạn ấy của họ.
Lúc đi học, Tông Dương sợ nhất là các cuộc họp phụ huynh học sinh, bởi lẽ cậu cũng chẳng biết đi đâu để tìm cha mẹ của mình.
Mỗi buổi học trước khi họp phụ huynh đều khiến Tông Dương cảm giác như bị giày vò, hành hạ, các bạn trong lớp tìm kiếm cha mẹ đang đứng ngoài cửa sổ lớp học, dẫn họ đi đến chỗ mình ngồi, rồi ngượng ngùng ngồi nói chuyện với cha mẹ.
Lúc đó, Tông Dương lặng lẽ mà thu dọn cặp sách, đi từ cửa sau ra khỏi lớp, một mình đi qua sự hạnh phúc ấm áp của những gia đình bên trong.
Đêm đó Tông Vọng Kiều uống say như chết, giống như một con sâu teo tóp và hôi thối, hắn nằm trên giường trong căn phòng tối tăm, ngáy khò khò, dầu trên người và cồn do da người tiết ra tích tụ theo thời gian, tạo ra một mùi vị gì đó rất khốn khổ.


Trong nhà cách âm không tốt, Tông Dương có bịt tai đến thế nào, thì tiếng ồn ấy vẫn cứ vang vọng tới.
Một hai ngày sau, Tông Vọng Kiều tỉnh lại, bắt đầu tìm kiếm đồ ăn, thỉnh thoảng sẽ xuống quầy hàng nhỏ của hắn dưới lầu để bán hàng, cứ vài đêm lại đi uống rượu và đánh bạt, cứ như một vòng tuần hoàn luẩn quẩn.
Cho đến khi Tông Dương đi làm kiếm ra tiền, hắn bán luôn quầy hàng quà vặt, nên vòng tuần hoàn này giảm đi một bước, chỉ còn uống rượu đánh bạc rồi lại ngủ.
Lần đầu tiên Thương Mạn rời đi là khi Tông Dương chín tuổi, Tông Dương vẫn còn nhớ rõ ngày đó bà mặc một chiếc váy dài bằng vải tuyn màu tím, trên váy có viền một vài bông hoa, sau lưng váy cột một chiếc nơ bé xinh, bà trông rất gầy, cái nắng chói chang dường như muốn rút cạn sức lực trên người bà, tựa như lung lay sắp ngã xuống.
Lúc đó Tông Hy mười bốn tuổi, vẫn còn ngây thơ không biết gì, nghĩ rằng mẹ rất yêu cô, cũng giống như tất cả những bà mẹ khác yêu con mình.
Ở trong sân, có một vài gia đình đang nhìn, Tông Hy ôm lấy cánh tay của Thương Mạn, cầu xin bà đừng đi.
Tông Dương đứng ở cầu thang lầu một, lạnh nhạt nhìn Thương Mạn, cảm thấy bộ dạng khóc lóc thảm thiết của chị thật là không có khí phách, bởi vì cậu không hề muốn bà ta ở lại.
Cậu tiến lên, bắt lấy quần áo Tông Hy, kéo cô lên lầu, cô thống khổ hét chói tai, Tông Dương lần đầu tiên cảm thấy tiếng hét của chị thật đáng sợ.
Tông Dương lý trí xoay người, từ trên nhìn xuống phía chị, nói: "Bà ta không cần chúng ta, chị năn nỉ có ích gì?"
Đây là lần đầu tiên Tông Hy nhận ra tâm lý cực đoan đó của em trai mình, cô nhỏ giọng nức nở, không nói.
Bốn năm sau Thương Mạn lại quay về nhà, bà đã mang thai, sinh ra Tông Dật, lúc Tông Dật được năm tuổi bà ta lại bỏ nhà đi, rồi từ đó đến giờ không hề quay về nữa.
Mẹ Tông Dương có từng yêu họ hay không, mẹ cậu cũng đã có lúc sáng sớm đã thức dậy nấu những bữa sáng ngon lành, ôm lấy Tông Dương, gọi cậu bằng cái tên thân mật mà chỉ có bà mới có thể gọi, rồi lại mỉm cười nhẹ nhàng như một người mẹ tràn ngập tình yêu thương.

Chỉ là những hành động ấy không thể nào che lấp được việc bà đã bỏ rơi họ.

Tông Dương cũng cũng không có trách cứ bà quá nhiều, chỉ cảm thấy chính mình không có cách nào níu kéo được bà, từ nay về sau, Tông Dương cũng không hề có suy nghĩ sẽ níu kéo bất kì người nào.
Rạng sáng lúc 1 giờ Tông Vọng Kiều tỉnh lại, bắt đầu cái vòng tuần hoàn hàng ngày sau khi uống rượu của hắn, đập tủ bếp ầm ĩ, làm cả nhà đang ngủ đều thức giấc.
Tông Dương bước từ phòng ngủ ra, mở đèn phòng khách, thấy Tông Vọng Kiều đang ngồi dưới đất, ăn đồ ăn thừa từ trưa còn sót lại, một cái chén đã bị hắn ta làm vỡ nát.
Hôm nay Tông Dương tối khuya mới về nhà, cậu làm người mẫu cho cửa hàng thời trang của một người bạn, buổi tối ở trong tiệm của bạn livestream, không ngừng thay quần áo, không ngừng nghe bạn mình nói những lời quảng cáo quen thuộc rập khuôn bên tai, Tông Dương cảm thấy mệt mỏi trong người, lại không tiện thể hiện, nên buộc phải thay đổi tư thế đứng thường xuyên.
Bạn cậu nói Tông Dương đừng nên cười là tốt nhất, vì các cô gái đang xem trực tiếp rất thích kiểu này, vì vậy cậu chỉ đơn giản là không cần chú ý đến biểu cảm của mình là được.
Dưới ánh đèn chói mắt và mùi quần áo mới đơn điệu buồn tẻ, đối mặt với rất nhiều người đang nhìn cậu qua màn hình livestream, Tông Dương cảm thấy xấu hổ như bị người khác xé nát soi mói.
Hắn nghĩ ánh mắt của Nhan Hạc Kính lúc trưa, ánh nhìn bi ai thương hại này Tông Dương đã trở nên quen thuộc, nó giống như cách mà hàng xóm và họ hàng nhìn cậu khi cậu còn là một đứa trẻ.

Những rắc rối trong cuộc sống dường như không ngừng nhắc nhở Tông Dương có một người cha nghiện rượu, có một gia đình đáng buồn, cũng không biết đích đến của hạnh phúc trông như thế nào.
Nhan Hạc Kính nói rằng, A Dương, có chuyện gì gọi cho anh, anh sẽ tới giúp cậu.
"Anh ơi..."

Tông Dương nghe tiếng nói từ phía sau.
Tông Dật bị đánh thức, đứng ở cửa phòng, mặc bộ đồ ngủ màu xanh, buồn ngủ mơ màng mà nhìn cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.
Tông Vọng Kiều nhìn về phía Tông Dật, ném đôi đũa xuống, đi về phía cậu nhóc, cười to một tiếng: "Con trai nhỏ đáng yêu của ta! Mau tới ôm cha ngươi một cái, lâu lắm rồi ta chưa gặp nhau!"
Giọng điệu của hắn rất vui vẻ, tựa như hắn thực sự nhớ đứa con trai nhỏ của mình.
Tông Dật lùi về sau một chút, nhìn về phía Tông Dương, Tông Dương vẫy tay bảo cậu lại đây, nắm được tay của em trai, ngăn trở Tông Vọng Kiều tới gần.
"Tông Dương, mày không cần phải làm quá như vậy" Tông Vọng Kiều lộ ra vẻ mặt buồn bã, "Cha muốn ôm con trai cưng của mình không được sao?"
Tông Dương nhìn bộ râu dày lộn xộn cùng gương mặt gầy sọp của hắn, lắc đầu, nói: "Đã khuya lắm rồi, ông đánh thức nó, sáng mai nó còn đi học nữa"
"Tiểu Dật đã lên lớp 4 rồi"
"Lớp 6," Tông Dương nói, "Con trai ông năm nay đã mười hai tuổi rồi"
"Mười hai tuổi? Tiểu Dật lớn như vậy rồi sao! Ta không nhớ gì hết, hay ngày mai ta giúp Tiểu Dật tổ chức sinh nhật đi." Tông Vọng Kiều gật gù, chậc lưỡi, làm ra vẻ tự mình thỏa mãn, hắn ta vẫn còn chưa tỉnh rượu.
Tông Dương cảm thấy ớn lạnh, chán ghét mà nhìn cổ áo đầy dầu mỡ của Tông Vọng Kiều, nói: "Tôi ngủ ở phòng của ông rồi, ông ngủ sô pha đi."
Trở lại phòng, Tông Dương đặt em trai lên giường, sờ sờ trán cậu nhóc, hỏi cậu còn khó chịu hay không, có còn muốn ói hay không.
Em trai nhìn Tông Dương một cái rồi lắc đầu, đôi mắt mở to trong màn đêm, thoạt nhìn rất có tinh thần, chỉ có điều trên trán toàn là mồ hôi.
Tông Dương giúp em lau mồ hôi, lại mở cửa sổ phòng.


Phòng của em trai hơi nhỏ, nên có hơi ngột ngạt, nhưng nếu mở cửa sổ sẽ có rất nhiều muỗi bay vào, cả nhà có em trai là người hút mũi nhất.
"Ngủ đi.

Anh giúp em quạt gió đuổi muỗi." Tông Dương lấy từ trong ngăn kéo ra một cái quạt có hình vẽ hoạt hình trên đó.
"Anh ơi"
Vẻ mặt của em trai tràn ngập hy vọng và ảo tưởng làm Tông Dương cảm thấy bất an.
"Cha nói sẽ tổ chức sinh nhật cho em, anh nghĩ có thật hay không?"
Tông Dương từ trước đến nay không phải một người giàu tình cảm, hay giỏi nói chuyện uyển chuyển để xoa dịu tâm hồn của trẻ con, bởi vì từ khi còn nhỏ cậu đã không có tính cách của một đứa trẻ, cũng rất ít có ảo tưởng, cho nên cậu cảm thấy em trai cũng không nên có những hy vọng xa vời viển vông như vậy, điều này sẽ giúp em cậu dễ dàng trưởng thành hơn.
Cậu bình tĩnh mà đánh tan hy vọng của em trai "Không có đâu, ông ta vĩnh viễn không thể trở thành một người cha thực sự.

Tông Dật, em có anh và chị là đủ rồi.
Em trai rất lâu sau đó không hề lên tiếng, Tông Dương cho rằng cậu bé đã ngủ rồi.
Sau một khoảng thời gian, em trai mới nhỏ giọng mà trả lời: "Em biết rồi, anh ba.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi