KHẾ ƯỚC TÌNH YÊU

Trương Thần đứng hình, có chút kinh ngạc. Anh không ngờ đứa bé lại nói với anh điều này. Trương Thần cảm thấy ấm lòng một cách kỳ lạ:

- Thúc thúc cũng có thể sao làm ba của An Nhiên sao?

- Đương nhiên là có thể!

Cô bé ngước nhìn anh, nở nụ cười đầy vui vẻ. Trương Thần ngồi xuống cạnh An Nhiên, tay anh xoa đầu An Nhiên, hỏi:

- Nếu mẹ con không đồng ý cho thúc làm ba của An Nhiên thì sao?

- Sẽ không đâu. Mẹ của An Nhiên rất thương An Nhiên và anh hai, nên sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu nào cả. Với lại, con thấy mẹ cũng rất quý chú.

Có lần An Nhiên nhìn thấy mẹ rất nâng niu món quà thúc tặng cho con và anh hai. Có lẽ mẹ cũng rất thích nó.

Cô bé thấy Trương Thần như đang suy nghĩ điều gì, liền hỏi tiếp:

- Thúc thúc, vậy thúc có muốn làm ba của An Nhiên không?

An Nhiên nhìn anh với vẻ mặt làm nũng. Khiến anh rất buồn cười nhưng cũng không thể từ chối vì sự dễ thương của cô bé.

- Thúc luôn sẵn lòng.

- Ba ba...

Dứt tiếng gọi, An Nhiên ôm lấy Trương Thần. Cô bé dúi đầu vào người anh, cảm nhận hơi ấm từ người ba này. Anh cũng choàng tay ôm cô, giọng nói đầy thương yêu:

- Con gái ngoan.

Không lâu sau, An kỳ đến. Vừa nhìn thấy mẹ, An Nhiên liền chạy ào lòng lòng cô và khóc to một trận. Cô bé liên tục xin lỗi vì đã làm cho mẹ phải lo lắng. Nhìn thấy trán An Kỳ vì chạy đi tìm An Nhiên mà đổ đầy mồ hôi, anh cảm thấy có chút đau xót. Anh muốn đưa cô và An Nhiên về, nhưng cô lại không đồng ý. Sau một hồi lâu thuyết phục, cùng với sự trợ giúp của An Nhiên. Cuối cùng An Kỳ cũng đồng ý. Anh đưa hai người trở về nhà của Giang Hải. Anh đã cùng An Khải đứng đợi hai mẹ con cô về ở trước cửa. Cho đến khi cả bốn người đều vào nhà, Trương Thần mới yên tâm quay trở về, dù trong lòng anh lúc này đầy khó chịu khi thấy An Kỳ ở cùng người đàn ông khác. Nhưng bây giờ con của cô cũng đã gọi anh là ba rồi, xem như anh vẫn còn cơ hội quay lại với An Kỳ.

Đêm ấy, An Nhiên kể lại với An Khải chuyện cô bé nhận Trương Thần là ba. Lúc đầu An Khải cũng không ngờ em gái mình lại tự ý gọi người khác là ba mà chưa có sự cho phép của mẹ. Nhưng cũng vì hiểu An Nhiên từ nhỏ đã cần tình cảm của ba, An Khải cũng hết cách với con bé này. Trước khi hai đứa chuẩn bị đi ngủ, An Kỳ đã vào phòng:

- An Khải, mẹ muốn nói chuyện với An Nhiên một chút.

Nghe vậy, An Khải lòm khòm ngồi dậy và rời khỏi phòng. An Nhiên ôm lấy cô, nũng nịu. An Kỳ cũng ôm lấy cô bé, trấn an:

- Có lẽ chuyện lúc nãy đã khiến cho An Nhiên của mẹ sợ rồi. Đừng sợ nữa, con luôn có mẹ.

- Mẹ ơi, An Nhiên lúc đó thật tình rất sợ. Nhưng nhờ có thúc thúc trấn an con giống như mẹ trấn an An Nhiên vậy, nên An Nhiên không còn cảm thấy sợ nữa.

An Kỳ nghĩ, hóa ra anh cũng biết dỗ dành trẻ con. An Nhiên nói tiếp:

- Mẹ ơi, thúc thúc đối với con rất tốt.

- Vậy thì tốt...

An Kỳ nghe vậy, lẩm bẩm nói:

- An Nhiên có thể nhận thúc ấy là ba không?

Du An Kỳ nghe vậy, trong lòng cô có hơi hoang mang. Cô sợ bọn trẻ nhận anh thì cô sẽ chẳng thể bảo vệ tốt được cho chúng. Sợ sau khi nhận anh, chúng sẽ gặp phải nguy hiểm.

- An Nhiên, con hãy nhớ cho mẹ, con và An Khải là họ Du, không phải họ Trương.

- Nhưng con và anh hai cũng không phải họ Giang.

- An Nhiên, mẹ...

- Mẹ, thúc ấy có gì không tốt chứ? Con thật sự rất mong thúc ấy có thể trở thành ba của con, như vậy sẽ có thêm người thương yêu và chăm sóc chúng con, cả mẹ cũng thế.

Đứa trẻ này còn nhỏ, An Kỳ không biết phải nói như thế nào đây. Cô có chút khó khăn, nói với An Nhiên:

- Hay là, chúng ta đừng tìm ba nữa, có được không?

- Vậy mẹ hứa với An Nhiên, chấp nhận cho con gọi Trương thúc thúc là ba, ok?

Nói rồi, An Nhiên nắm chặt bàn tay lại, chỉ chừa mỗi ngón út ra, đưa về phía An Kỳ. Cô có chút ngập ngừng, nhưng rồi cũng nắm chặt tay lại và đưa ngón út hướng về An Nhiên, móc vào tay cô bé. Cô bé vui mừng, ôm lấy cổ Du An Kỳ, cảm ơn cô và có chút ăn năn, nói:

- Mẹ, xin tha lỗi vì sự kích động của con.

- Con là con của mẹ, nếu con làm sai, là do mẹ dãy dỗ không nghiêm. Mẹ không trách con.

Sau đó, An Kỳ rời khỏi phòng. Cô nghĩ rằng, nếu Trương Thần có thể khiến An Khải và An Nhiên gọi anh là ba, thì cô cũng có thể khiến cho anh cách xa chúng.

An Kỳ rời khỏi nhà Giang Hải. Cô định quay về nhà của mình, mặc cho Giang Hải muốn đưa về nhưng cô từ chối. Vừa bước ra khỏi nhà, cô thấy xe của Trương Thần vẫn còn đậu bên ngoài. Cô cứ đi về phía trước, cứ như anh là vô hình. Trương Thần lùi xe gần cô, hạ cửa kính xuống, nói:

- Trời tối như vậy, anh đưa em về.

An Kỳ nhìn bên ngoài, giờ này cũng chẳng còn xe, giờ này ngoài đường cũng nguy hiểm hơn. Nghĩ vậy, cô liền vào xe của anh. Anh cười vui vẻ rồi đưa cô trở về chung cư. Đến nơi, Du An Kỳ vẫn chưa ra khỏi xe, vẻ mặt cô không hề thay đổi, nói:

- Ngay cả nhà tôi, anh cũng điều tra. Vậy tiếp theo anh sẽ điều tra chuyện gì?

- Em đoán xem?

- Hai đứa nhỏ?

An Kỳ xoay qua vấn Trương Thần, vẻ mặt cô nghiêm túc, còn anh cứ như đang đùa giỡn với cô. Nhưng, cô biết được, thái độ hiện tại của anh, chính là nói sẽ làm. trước khi rời đi, Du An Kỳ cũng không quên nhắc nhở Trương Thần:

- Anh tốt nhất là đừng tiếp cận chúng.

?background music?

Phiêu Diêu - Châu Tấn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi