KHI NHỮNG VÌ SAO TỎA SÁNG

Vào năm Vệ Gia Tuyền ra đời, Hoắc Dự được sáu tuổi.

Lúc đó anh vừa lên Tiểu học, rõ ràng là một đứa con nít mà cứ ra vẻ ông cụ non. Một ngày, anh được Bạch Kiều dẫn tới nhà họ Vệ thăm dì Quý Thần Hi vừa sinh con, hai bà mẹ trò chuyện với nhau, anh thấy hơi chán nên đi tới cửa số sát đất.

Bên cạnh cửa sổ là một cái nôi tinh xảo, trong nôi là em bé vừa qua lễ trăm ngày đang ngủ.

Hoắc Dự đứng trước nôi, trên gương mặt rất giống người bố Hoắc Khải Nam của anh không có cảm xúc gì. Anh quay đầu nhìn mẹ, thấy không có ai chú ý đến mình thì thử chìa tay ra.

Lúc sắp chạm vào đứa bé trong nôi, anh dừng lại, quay đầu nhìn mẹ rồi mới sờ vào khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của em bé, cảm giác mềm mại như mì nắm vậy.

Hoắc Dự cảm thấy thật mới mẻ, không tự chủ sờ thêm mấy cái, không ngờ đứa bé đang còn ngủ say đột nhiên mở mắt ra.

Mắt hai người nhìn nhau, đôi mắt bé vừa lớn lại vừa tròn làm anh nghĩ đến sao trên trời.

Năm Vệ Gia Tuyền bốn tuổi, Hoắc Dự mười tuổi.

Bố của hai người là bạn thân, tốt nghiệp cùng một trường đại học ở nước ngoài, có thể chuyện gì của bạn mình cũng đều biết, chơi rất thân. Sau này hai người đều kết hôn sinh con nhưng vẫn thường xuyên giữ liên lạc và tụ tập đi chơi với nhau.

Hôm nay, hai nhà cùng những người trẻ tuổi có mối quan hệ thân thiết tụ họp lại với nhau, địa điểm là tại một căn biệt thự trên núi ở ngoại ô thủ đô, họ định sẽ ở qua đêm ở đây.

Hoắc Dự mười tuổi đã trưởng thành hơn rất nhiều, từ nhỏ anh đã hiểu chuyện, bố mẹ lại nghiêm khắc trong việc giáo dục anh nên anh luôn không thích chơi với người cùng lứa. Hoắc Dự cũng đang trong giai đoạn nổi loạn, trừ người nhà ra thì anh đều không mấy kiên nhẫn với những người xung quanh.

Nhiều năm qua Vệ Gia Tuyền luôn gặp Hoắc Dự nên rất thích ông anh này, vừa thấy anh đã bổ nhào đến, ôm anh và gọi "Anh ơi" không ngừng.

Tuy ngoài mặt không biểu hiện gì nhưng trong lòng Hoắc Dự thấy hơi phiền, bây giờ anh không muốn chơi với bạn cùng lứa chứ đừng nói là một đứa nhóc nhỏ tí xíu, nói chuyện còn bập bẹ như Vệ Gia Tuyền. Nhưng quan hệ của bố mẹ hai nhà còn ở đó, anh cũng không thể nổi cáu với đứa nhóc luôn quấn quýt anh được.

Đến biệt thự, người lớn tụm năm tụm bảy nói chuyện với nhau hoặc chơi mạt chược.

Ban đầu Quý Thần Hi vẫn chú ý đến con gái của mình, nhưng thấy cô ngồi trên thảm chơi ghép hình, Hoắc Dự thì im lặng ngồi một bên trông chừng thì yên tâm, nói chuyện phiếm với Bạch Kiều.

Trên núi có ao cá và nơi nuôi trồng cá của người dân nơi đây. Sau khi ăn trưa, mọi người quyết định đi xung quanh thăm thú, Vệ Đạm, Hoắc Khải Nam và một vài người đến ao cá mua cần câu.

Khi nghe nói được câu cá, mới đầu Vệ Gia Tuyền còn thấy thấy hứng thú, nhưng chờ cả buổi cũng không thấy bố câu được con cá nào thì bĩu môi ngắt cỏ chơi, chán ơi là chán.

Bạch Kiều thấy cô chán đến nỗi cứ nhắt cỏ thì bảo Hoắc Dự dẫn em về. Ao cá cách biệt thự không xa lắm, bà không lo lắng trên đường đi sẽ có chuyện gì không may xảy ra.

Gần đây Vệ Gia Tuyền đang xem một bộ phim hoạt hình, xem xong thì cái hiểu cái không nhưng lại nhớ tình tiết trong đó rất rõ, muốn kể cho Hoắc Dự biết nên líu lo suốt cả đường đi.

Anh kéo tay cô, nhíu mày nói: "Ngôi sao, em cứ nói chuyện mãi, có thể im lặng một lát được không?"

Vệ Gia Tuyền mở to đôi mắt tròn trịa của mình, cô mơ hồ nhận ra anh không vui nên trề môi, dường như muốn khóc nhưng lại nhịn xuống, cuối cùng mím môi nói: "Vậy em không nói nữa ạ."

Hoắc Dự đột nhiên thả tay cô ra, hơi cúi người hỏi: "Cũng sắp đến rồi, em có thể tự về được không?"

Vệ Gia Tuyền hít mũi, gật đầu: "Được ạ."

Thế là Hoắc Dự để cô đi một mình, chờ đến khi cô khuất bóng thì đi theo hướng ngược lại. Không phải anh muốn đi đâu, chỉ là do cảm thấy làm bảo mẫu cả ngày thật sự quá phiền nên muốn ở một mình. Cho dù mở điện thoại nghe nhạc cũng tốt hơn là cứ nghe Vệ Gia Tuyền bi ba bi bô.

Hoắc Dự cũng không biết mình ở ngoài bao lâu, thấy hơi lâu thì trở về.

Trở lại biệt thự, anh về phòng mình trước do áo khoác hơi bẩn, muốn đổi cái khác. Sau khi thay đồ, anh ở trong phòng đọc sách một lát. Mãi đến lúc đi ra, anh mới phát hiện hình như từ lúc trở lại đều không thấy Vệ Gia Tuyền đâu cả.

Hoắc Dự phát hoảng, vội vàng chạy đến những nơi Vệ Gia Tuyền thích chơi nhưng cũng không tìm được cô.

Bấy giờ anh mới bắt đầu hối hận vì vừa rồi đã nói Vệ Gia Tuyền về một mình, anh đoán cô bé kia chắc chắn là lạc đường rồi. Vừa nghĩ, Hoắc Dự vừa chạy ra khỏi biệt thự tìm cô, nhưng vừa ra đến cửa đã thấy các cô chú trở lại.

Hoắc Dự cũng không dám giấu giếm, vội vàng nói chuyện Vệ Gia Tuyền mất tích cho họ.

Hoắc Khải Nam muốn mắng Hoắc Dự mấy câu nhưng cũng biết giờ không phải lúc để làm vậy, họ lập tức chia nhau ra tìm Vệ Gia Tuyền không biết đang ở đâu.

Nhìn họ đi dần, Hoắc Dự cũng lo lắng không ngồi yên được. Ngọn núi này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng rất ít người, Vệ Gia Tuyền là một đứa trẻ, nếu cô gặp chuyện gì không may thì anh chẳng biết phải làm sao.

Anh đứng dậy chạy đi tìm cô mặc cho mẹ anh gọi với sau lưng.

Hoắc Dự nhớ lại nơi mà mình và Vệ Gia Tuyền tách ra, bắt đầu tìm từ chỗ này.

Từ lúc được sinh ra đến nay, anh chưa bao giờ sợ hãi đến thế. Đảo mắt anh đã tìm được hơn một tiếng.

Sắc trời đang tối dần, người Hoắc Dự đã trở nên bẩn thỉu nhưng chừng nào chưa tìm được cô, anh tuyệt đối sẽ không trở về.

Hoắc Dự nghe thấy tiếng khóc thút thít trong một cánh rừng bèn vội vàng chạy sang đó. Khi đến gần, anh mới thấy rõ cô bé đang ngồi xổm dưới gốc cây đại thụ là Vệ Gia Tuyền. Lúc đi cô mặc đồ rất đẹp, là một bộ váy công chúa trắng tinh, giờ đây váy đã rách mấy chỗ, trên người cũng lấm lem bùn.

Hoắc Dự nhẹ nhàng đi tới trước mặt cô, cùng ngồi xổm với cô, mở miệng nói: "Sao ơi, anh đến rồi."

Vệ Gia Tuyền ngẩng đầu nhìn anh, thấy là anh thì đột nhiên gào khóc: "Em nhớ rõ ràng đi theo hướng này là có thể về nhà mà, em nhớ không lầm mà!" Trên mặt cô cũng có bùn, vì khóc nên mặt đầy nước mắt nước mũi, trông đáng thương vô cùng.

Hoắc Dự xoa đầu cô, nói: "Anh xin lỗi, anh sai rồi."

Vệ Gia Tuyền vừa khóc vừa hỏi anh: "Có phải anh ghét em không ạ?"

Hoắc Dự lắc đầu: "Không có, anh không ghét em, anh ghét anh."

Cô khóc càng dữ hơn: "Em không muốn anh ghét anh, em không muốn anh ghét anh, em thích anh nhất!"

Không biết đã bao lâu rồi Hoắc Dự không khóc, nhưng đột nhiên lúc này anh rất muốn khóc.

"Sao, đứng lên đi, anh dẫn em về." Hoắc Dự lại sờ đâu cô.

Vệ Gia Tuyền đứng lên, ấm ức nói: "Anh ơi, chân em đau quá."

Hoắc Dự nhìn đôi giày da nhỏ của cô, cởi giày xuống xem, thì ra là ngón chân bị trầy da.

Anh ngồi xổm xuống cho cô leo lên lưng mình, cõng cô về.

Chưa đi được bao xa thì Vệ Gia Tuyền hỏi: "Anh ơi, em nặng lắm đúng không?"

Hoắc Dự đáp: "Không nặng." Rồi lại hỏi cô: "Đói bụng không?"

Cô trả lời: "Đói ạ, em cũng sợ nữa." Nói xong, cô vội vàng bổ sung: "Thấy anh thì hết sợ rồi ạ."

Lòng ngổn ngang nhiều cảm xúc, nhưng anh chỉ hỏi: "Có trách anh nửa đường bỏ em lại không?"

Vệ Gia Tuyền ngẫm nghĩ rồi trả lời: "Không ạ, em trách em đi nhầm đường thôi. Nếu anh không thích em nói chuyện thì sau này em sẽ ít nói lại ạ."

Hoắc Dự vội nói: "Anh không ghét em nói chuyện đâu, sau này em muốn nói gì thì cứ nói, anh nghe hết."

Cuối cùng Vệ Gia Tuyền cũng cười.

Khi Hoắc Dự cõng cô về, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Quý Thần Hi ôm cô vào lòng, chuẩn bị đưa cô đi tắm, thay đồ rồi ăn cơm.

Lúc này Hoắc Khải Nam mới có sức hỏi Hoắc Dự về chuyện vừa xảy ra, Hoắc Dự đang định nói thật thì Vệ Gia Tuyền nhô đầu ra khỏi ngực mẹ, nói: "Chú Hoắc ơi, do con tự đi lạc, không liên quan gì đến anh ấy đâu chú."

Ông ấy nhìn Hoắc Dự, anh mím môi không nói gì.

Chuyện này đã bị Vệ Gia Tuyền gạt đi như thế.

Nhưng dù sao cô còn nhỏ nên cũng biết sợ, đêm đó lên cơn sốt, Quý Thần Hi và Vệ Đạm đi suốt đêm mang Vệ Gia Tuyền tới bệnh viện dưới núi.

Hoắc Dự lo lắng nên xin Vệ Đạm cho anh đi theo.

Lần này Vệ Gia Tuyền bị sốt rất cao, vừa vào bệnh viện đã được truyền nước.

Trên tay cô là kim truyền dịch, cô không ngủ được do tay đau, Hoắc Dự bèn xem phim hoạt hình cùng cô, ở bên cô suốt một đêm.

Sau chuyện này, tuy Hoắc Dự không biết tình cảm của mình đối với cô là gì, nhưng anh biết rằng anh sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt cô, bản thân anh cũng không được.

Hai người vẫn thường xuyên chơi chung với nhau, lần nào không phải cô tìm anh thì cũng là anh tìm cô.

Vệ Gia Tuyền còn đang học ở vườn trẻ, nhưng cô thích chơi với Hoắc Dự hơn là chơi ở đó.

Hôm nay Hoắc Dự xem ti vi với Vệ Gia Tuyền, cô hỏi: "Anh ơi, em nhớ anh đang học ở trường Tiểu học Hoàng gia đúng không ạ?"

Hoắc Dự trả lời: "Đúng rồi, năm nay anh học lớp năm."

Vệ Gia Tuyền híp mắt cười không thấy Tổ quốc: "Em sắp được lên Tiểu học rồi, em muốn đi học cùng trường với anh."

Anh gật đầu: "Ừ, anh biết."

Đến lúc cô lên Tiểu học thì mới biết anh đã vào trường Trung học Hoàng gia rồi. Mặc dù hai trường này đều liên thông với trường đại học Hoàng gia nhưng lại không được xây cùng một chỗ.

Vệ Gia Tuyền được Quý Thần Hi dỗ xong mới chịu mặc đồng phục nhưng vẫn khóc không ngừng.

"Con không muốn, con không muốn đi học, trường Tiểu học Hoàng gia gì chứ? Con ghét trường đó!" Cô khóc không thở nổi: "Mọi người đều lừa con, đều lừa con, anh không học ở Tiểu học Hoàng gia mà!

Vệ Đạm vừa lái xe ra khỏi gara, chuẩn bị đi vào bế Vệ Gia Tuyền lên xe và chở cô đi học, vừa vào cửa đã thấy cô nức nở nên rất đau lòng.

Ông bế vô lên, vừa dỗ vừa hỏi Quý Thần Hi: "Sao thế em?"

Bà ấy không nhịn được bật cười, bảo ông tự hỏi con.

Vệ Đạm hỏi, Vệ Gia Tuyền vừa thút thít vừa trả lời: "Con đã sáu tuổi, con đã trưởng thành, có thể học một trường với anh ấy, nhưng trường của anh ấy là Trung học Hoàng gia chứ không phải Tiểu học Hoàng gia, bố mẹ gạt con!"

Thấy Vệ Đạm thương con, trừng mắt nhìn mình, Quý Thần Hi vội quay đầu đi nhưng từ đôi vai run run vẫn có thể thấy được bà đang nhịn cười.

Vệ Đạm dỗ cả buổi cũng không được, đành lấy điện thoại gọi cho Hoắc Khải Nam.

Hôm nay Hoắc Dự cũng đi khai giảng, cầm lấy di động từ tay bố mình, nói rằng buổi tối sẽ qua ăn cơm cùng thì cô mới miễn cưỡng nín khóc.

Thời gian sau đó, Vệ Gia Tuyền rất khó chịu với việc đi học, gần như sáng nào cũng đòi gọi cho anh để anh dỗ mình đi học.

Bố mẹ hai nhà cũng dần quen với chuyện này, không ai thấy có gì kỳ lạ.

Theo Vệ Gia Tuyền từ từ trưởng thành, cô cũng không còn quậy như thế nữa, có lúc cảm thấy mình khi đó thật ngây thơ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi